Mị Ảnh

Chương 286: Mới quen Lý U

 
Dưới sự dẫn dắt của Nghệ Lưu, rất nhanh Nghệ Phong đi tới một lầu các, xanh vàng rực rỡ, mái cong lầu các, không thể tả được nét khí phái trong đó. Nghệ Lưu xuất hiện, nhất thời để cho vài người thiếu niên anh tài chú ý tới, đám người hướng về phía Nghệ Lưu chào hỏi. Điều này để Nghệ Phong rất kinh ngạc, nghĩ không ra đại ca đã xông xáo được một chút danh tiếng ở chỗ này. Thảo nào có thể gây tai họa thông đồng với hoa khôi trong Mạc thành.
Những nử tử trẻ tuổi tới tham gia thi hội cũng rất xinh đẹp, sắc mặt ửng đỏ ngượng ngùng nhìn Nghệ Lưu, oanh oanh yến yến thấp giọng nghị luận, không khó nghe nhiều lần xuất hiện hai chữ Nghệ Lưu!
Nghệ Lưu phảng phất dường như biết ánh mắt đám nữ tử này đang chú ý đến hắn, Nghệ Lưu càng nhẹ nhàng lay động cây quạt, mặt mang theo mỉm cười! Khiến cho cả đáng nữ tử tuổi trẻ nhìn choáng váng mê muội không ngớt!
- Ta kháo!
Nghệ Phong thấy điệu bộ lúc này của Nghệ Lưu, hắn khóc không ra nước mắt. Sớm biết có nhiều nữ tử xinh đẹp oanh oanh yến yến tới tham gia thi hội như vậy, kiểu gì cũng phải mặc chiến bào đến, mà không phải giống như hiện tại, bị người ta trực tiếp bỏ qua.
- Đại ca, huynh nói đi, không phải là huynh cố ý để ta mặc bộ quần áo gia đinh tới?
Nghệ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Lưu nói, không có vẻ bề ngoài bảnh bao, độ khó khi tán gái sẽ tăng thêm thật lớn.
- Nhị đệ, vì sao đệ có thể nghĩ ta sẽ làm như vậy đây? Đệ xem đại ca đệ là người như vậy sao?
Nghệ Lưu dùng ngôn từ chính nghĩa nói.
- Hừ…
Nghệ Phong hừ một câu, trong lòng hắn đang chảy máu. Thỉnh thoảng có một vài nữ tử chuyển qua ánh mắt trên người hắn, nhưng nhìn thấy Nghệ Phong mặc y phục gia đinh, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ khinh thường. Khiến cho Nghệ Phong thực cảm thán, thế giới này cũng quá nhiều nữ tử ham giàu nha!
- Ai nha, Hoàng công tử tới…
- Hoàng công tử, Triệu công tử, Mộ Dung công tử, Nghệ công tử đều tới nha! Ai nha… Thật đẹp trai!
- Đúng vậy! Tứ đại tài tử trong kinh tài đều tề tụ rồi, nếu như ta có thể gả cho một trong số bọn hắn thì thật tốt!
- Đừng làm hoa si mộng nữ, lẽ nào ngươi không biết bọn họ đều truy cầu đệ nhất tài nữ Liễu Mộng Nhiên sao?
- Nhưng mà ai bảo bọn hắn quá đẹp trai! Ta yêu chết bọn họ rồi…
Nghệ Phong nghe một đám mê trai đang nói, nhìn một đám nữ tử như phát điện hướng về một phía mạnh mẽ tràn qua, Nghệ Phong hiếu kỳ quay đầu nhìn.
Chỉ thấy bốn người bị nữ tử vây quanh mày kiếm mắt sáng, dáng tươi cười thân thiện, quạt lông, cẩm y. Cũng rất bảnh trai, thảo nào những nữ tử này giống như phát điên ùa tới.

- Bốn mặt trắng nhỏ!
Một câu nói đố kỵ mười phần từ trong miệng Nghệ Lưu tuôn ra, khiến Nghệ Phong buồn cười không thôi, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Đại ca biết mấy người này sao? Còn bị thua cuộc dưới tay bọn họ?
Một câu nói của Nghệ Phong, nhất thời khiến mặt Nghệ Lưu đỏ lên, hiển nhiên Nghệ Phong đã không đoán sai!
- Ha ha! Vậy thì khó trách, đại ca, huynh cũng từ từ đố kỵ đi! Ta không đi cùng huynh nữa!
Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai Nghệ Lưu, cười ha ha nói. Ai bảo ngươi tính toán ta, coi như gặp báo ứng đi!
- Hừ! Bốn mặt trắng nhỏ mà thôi, sớm muộn ta cũng sẽ tìm lại mặt mũi!
Tuy rằng Nghệ Lưu nói mạnh miệng như vậy, nhưng khí thế lại yếu ớt vô cùng, so với tài học hắn đúng là kém mấy người này, so sánh tướng mạo cũng kém một chút! Bốn đại tài tử này vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả nữ tử liền chuyển dời đến trên người bọn họ.
- Đại ca, huynh có thể chậm rãi cùng bọn họ tranh đấu, ta đi trước ăn chút gì đã. Nếu như ai dám đánh huynh, huynh liền tìm ta! Ha ha…. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong cười ha ha, để Nghệ Lưu chưa kịp mở miệng đã đi rồi, từ khi hắn đến hội trường liền phát hiện, đồ nhắm và rượu ở đây rất nhiều, khiến cho con sâu đói trong bụng hắn không chịu nằm yên.
- Nhị đệ…
Nghệ Lưu còn chưa nói hết đã phát hiện không thấy hình bóng nhị đệ chính mình, điều này khiến hắn phiền muội vạn phần!

Lý U nhìn gia đinh tùy tiện ngồi trước mặt hắn, gia đinh này dường như không thèm chú ý tới hắn, ở trước mặt hắn liền động tay động chân ăn uống, điều này làm hắn ngạc nhiên không ngớt, từ lúc nào gia đinh cũng lớn mật như vậy, hơn nữa là ở trước mặt hắn. Quan trọng nhất là, hắn nhìn hai mụn vá trước ngực gia định này, hắn liền nhịn không được muốn cười!
- Này! Chủ nhân nhà ngươi dạy ngươi như thế nào?
Lý U nhìn kẻ trước mặt dường như quét tước chiến trường, nuốt lấy đồ ăn yêu quý nhất của chính mình, trong lòng hắn không nhịn được hơi giận nói.
Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi trước mặt, không để ý đến hắn, tiếp tục càn quét thực vật trên bàn. Nghệ Phong vừa mới dạo qua một vòng. Phát hiện đồ ăn ở đây là ngon nhất. Tuy rằng phía trước ngồi một người, thế nhưng Nghệ Phong đoán rằng một tiểu hài tử xấu xa sao có thể ăn hết những thứ đó nha! Chính mình có lòng tốt giải quyết giúp hắn, miễn cho lãng phí!
- Này! Ngươi có nghe thấy bản công tử nói không?
Lý U có chút nổi giận, tại thi hội này, người nào không phải muốn lấy lòng chính mình. Trong phòng cư nhiên có một gia đinh ghê tởm ăn hết thực vật do chính tỷ tỷ mình tự tay làm cho mình!

- Ngươi lớn ăn! Tiểu hài tử xấu xa đừng nói chuyện!
Nghệ Phong cũng không ngẩng đầu lên, nói một câu, rồi lại tiếp tục ăn.
Lý U ngạc nhiên tại chỗ, lập tức trong lòng hắn dâng lên một cỗ lửa giận, chính mình ghét nhất bị người khác nói là tiểu hài tử xấu xa, huống chi còn là một người cũng không lớn hơn chính mình bao nhiêu.
- Ngươi là gia đinh nhà ai? Ta sẽ nói tỷ tỷ đuổi các ngươi ra khỏi thi hội!
Lý U chống tay thắt lưng, trợn mắt nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng Lý U mười bảy tuổi, thoạt nhìn giống như một đứa bé mười lăm tuổi! Giận dữ trừng mắt với Nghệ Phong như vậy, cặp mắt sáng sủa kia tròn tròn trừng lên, có chút đáng yêu! Không chút khiến cho người khác nghĩ là hắn đang tức giận, ngược lại có một phần cảm giác tức cười. Lúc Nghệ Phong nhìn thấy, nhịn không được cười lớn, phun hết cả thực vật trong miệng ra ngoài. Thẳng tắp phun đến cẩm y của Lý U đang đứng đối diện.
- Tiểu hài tử xấu xa, sau này lúc tức giận, không nên trừng cặp mắt đáng yêu kia, còn phải nắm chặt nắm tay nhỏ bé của ngươi!
Nghệ Phong rất chăm chú nhắc nhở tiểu hài tử xấu xa trước mặt.
- Ngươi…
Lý U nghe được Nghệ Phong nói, suýt nữa tức chết. Gia đinh ghê tởm này không chỉ phun thức ăn lên người chính mình, còn dám nói chính mình tức giận đáng yêu, đáng yêu không phải để hình dung nữ hài tử và tiểu hài tử sao?
- Ngươi nói cho ta biết, chủ nhân ngươi là ai? Ta khiến cho hắn cả đời đều không cưa được tỷ tỷ của ta! Để tỷ tỷ ta không thèm liếc mắt hắn nhìn một cái!
- Phụt…
Một câu nói này của Lý U, nhất thời để Nghệ Phong lại tiếp tục phun ra một ngụm. Tiểu hài tử xấu xa này không sợ người khác chết mất, có kiểu uy hiếp người khác như vậy sao?
- Hừ, nam nhân tới nơi này tham gia thi hội, có ai không chủ ý đối với tỷ tỷ của ta! Ta khiến chủ nhân của ngươi ngay cả thấy mặt tỷ tỷ ta cũng không thấy, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ phát lửa giận lên người ngươi!
Nói xong, Lý U liền nở nụ cười, phảng phất dường như hắn đang cảm thán chính mình quá thông minh.
Nghệ Phong nghe câu này, cười ha ha, quay đầu nói với Lý U trước mắt:
- Nhà của ngươi có nói cho ngươi biết, ngươi rất tự kỷ đồng thời cũng rất tự cho là thông minh?
Lý U sửng sốt, lập tức cổ quái nói:
- Làm sao ngươi lại biết tỷ tỷ của ta nói ta như vậy?
- Ha ha!
Lúc Nghệ Phong nghe được câu đó, ha ha phá lên cười, hắn chưa từng thấy nam hài thú vị như vậy.
- Tiểu hài tử xấu ha, hiện tại ngươi đi nói với tỷ tỷ ngươi, ta là người do Nghệ Lưu mang vào. Ngươi bảo nàng đánh đuổi Nghệ Lưu đi là được.
Nghệ Phong không chút để ý hắn, lần thứ hai cúi đầu càn quét thực vật. Trong lòng không nhịn được cảm thán, cái này là ai làm a. Trình độ rất cao, có thể sánh ngang đầu bếp với đại tửu điếm năm sao rồi.
- Này, tiểu hài tử xấu xa! Ngươi còn thực vật này sao? Nhanh chóng gọi bọn hắn mang thêm chút nữa qua đây!
Nghệ Phong càn quét một lượt, trong nháy mắt liền càn quét xong, hắn quay đầu nói với Lý U.