Nghệ Phong rốt cuộc minh bạch lão quái đầu nói bình cảnh nhiếp hồn thuật rất khó đột phá! Ngụy Phệ Châu vừa mới thôn phệ nhiều hồn lực như vậy, đều dung nhập cả vào nguyên hồn, cư nhiên chỉ đột phá được một bình cảnh. Dựa theo lý giải của Nghệ Phong, ít nhất có thể tấn cấp đến tứ tinh cao giai.
- Quả nhiên, bình cảnh nhiếp hồn sư thật khó tới biến thái.
Nghệ Phong hơi vận chuyển đấu khí trong người, dẫn dắt quang mang màu xanh trong thủy cầu dung nhập vào đấu khí, hắn ngạc nhiên phát hiện, đấu khí cư nhiên cũng có lực thôn phệ.
Phát hiện như vậy, khiển Nghệ Phong ngạc nhiên không thôi, lập tức không nhịn được cười phá lên. Hắn thật không ngờ, ngụy Phê Châu này cư nhiên ngưu bức đến vậy.
Chậc chậc, nhiếp hồn thuật thôn phệ hồn lực đã đủ kinh khủng rồi, hơn nữa có có đấu khí ẩn chứa năng lượng thôn phệ, đây không phải như hổ thêm cánh sao?
Nghệ Phong nghĩ tới một hình ảnh, tại lúc mình và địch thủ tranh đấu, thi triển thủ đoạn đấu khí thôn phệ đồng thời thi triển thủ đoạn nhiếp hồn thuật, đây là dạng ngưu bức gì?
Nghệ Phong hiện tại rất tự tin, hiện tại mình không cần dùng tới thuấn di, cũng có thể đánh bại Bạch Án, nếu như dùng tới nhiếp hồn thuật mà nói, trong vòng mười chiêu liền đánh bại đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ngay khi Nghệ Phong đang âm thầm vui vẻ, lão quái đầu liền trực tiếp dội một gáo nước xuống đầu Nghệ Phong:
- Một viên ngụy Phê Châu nho nhỏ đã vui vẻ như vậy, nếu như cho ngươi dung hợp một viên Phệ Châu có uy lực gấp nghìn vạn lần, còn không biết ngươi sẽ thành dạng gì.
- Ách...
Một câu nói khiển Nghệ Phong bị đả kích một trận, hắn hung hăng tràng mắt nhìn lão quái đầu. Chỉ là, trong lòng Nghệ Phong đồng thời mọc lên một cỗ lửa nóng:
- Đúng vậy, ngụy Phê Châu đã thế này, vậy Phệ Châu sẽ kinh khủng cỡ nào? Có thể nó thực sự có khả năng hủy thiên diệt địa cũng nên!
- Quái lão, ngươi có biết ở đâu có Phệ Châu hay không?
Nghệ Phong nhìn lão quái đầu, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
- Làm sao? Lẽ nào ngươi còn muốn thứ đó? Hừ, ngươi đừng có nằm mộng. Đừng nói thứ đó ta không biết, cho dù biết cũng không phải ngươi có thể thu được. Đánh chủ ý tới nó có bao nhiêu nhiếp hồn sư? Cho dù lão gia hỏa sư phụ ngươi đến cũng không đỡ được đám người điên cuồng đó. Lẽ nào ngươi cho ràng ngươi có thể đoạt thứ đó từ tay bọn họ?
Lão quái đầu khinh thường nói.
- Ách...
Một câu nói, trong nháy mắt đả kích Nghệ Phong tới chết khiếp, hắn quyết định cũng không tiếp tục hò hét với lão quái đầu, hắn sợ lại bị nghe thêm một lần đả kích, sẽ tức giân hôc máu rồi bỏ mình.
Chính mình hiện tại dù thể nào cũng là một cường giả Tướng cấp, đại lục này có bao nhiêu cường giả Tướng cấp? Có thực đáng sợ như lão nói không? Huống chi, nếu thực sự hung hiểm như vậy, khỏa Phệ Châu này của ngươi từ đâu mà có? Người dung hợp Phệ Châu cũng chưa phải đối thủ lão đầu tử, ngươi còn mặt mũi đả kích ta.
- Cái kia... Lão đầu, ta hỏi ngài một việc!
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, quay lại hỏi lão quái đầu.
-Hả?
Lão quái đầu rất nghi hoăc nhìn Nghệ Phong, không rõ tiểu tử này đang đánh chủ ý gì.
- Địa vị của ngài tại học viện Trạm Lam có cao không?
Nghệ Phong dò hỏi.
- Có thể đi ngang!
Lão quái đầu rất rắm thối nói.
- So sánh với phó viện trưởng, các ngươi ai ngưu hơn?
Nghệ Phong nghĩ đến một vấn đế rất quan trọng, nói với lão quái đầu.
- Phó viện trưởng? Nếu như không có chữ phó ta còn cố kỵ vài phần. Thế nhưng có chữ phó này, hắn còn không lọt vào mắt ta!
Ngữ khí lão quái đầu tràn đầy khinh thường, phảng phất như bị so sánh với phó viện trưởng là một chuyện vũ nhục lão vậy.
- Hắc hắc... Lão đầu, vậy đệ tử của ngươi, giết vài người trong học viện sẽ không có việc gì chứ?
Nghệ Phong hắc hắc cười nói.
Lão quái đầu nhất thời cảnh giác, hắn nhìn Nghệ Phong, nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi hay, ngươi không phải đệ tử của ta, đừng dựa dẫm vào danh tiếng của ta rồi đi nháo sự.
- Biết rồi biết rồi!
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng nói. về phần có nghe hay không thì không biết.
Lão quái đầu thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, hắn cũng chẳng thèm để ý, nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn mượn danh tiếng của ta gây nháo sự cũng không phải không thể được. Thể nhưng trước tiên ngươi đưa ta mấy khỏa đan dược ngũ giai rồi nói! Chậc chậc... Được ăn đan dược ngũ giai thật là thoải mái, ách... Tốt nhất nên có điểm ngọt!
Nghệ Phong nghe được lão quái đầu nói, suy chút nữa không nhịn được tung cước dẫm chết đối phương: lão hỗn đản này cư nhiên coi đan dược ngũ giai là kẹo, còn đòi kẹo ngọt, ngươi tin hay không ta phóng một điểm độc dược vào cho ngươi độc chết!
Có điều, hiện tại còn muốn dựa dẫm lão đầu này, Nghệ Phong lấy từ trong giới chỉ năm viên đan dược ngũ giai, tùy ý vứt cho lão quái đầu. Đan dược đối với Nghệ Phong mà nói, chẳng đáng quan tâm.
Lão quái đầu nhìn đan dược trong tay Nghệ Phong, hai mắt sáng lên, hắn liếc mắt cổ quái nhìn Nghệ Phong, nói:
- Tiểu tử ngươi thực ra có vài phẩn bản lĩnh, đan dược ngũ giai, coi như ta cũng phải tốn hao một chút sức mới có được. Nghĩ không ra một tiểu tử Tướng cấp như ngươi, cư nhiên có thể đơn giản có được như vậy.
Nghệ Phong không giải thích, trực tiếp nói lại với lão:
- Đây là toàn bộ đan dược ngũ giai của ta, đã hiếu kính ngươi hết cả. Sau này nếu không chiếu cố tốt với ta, vậy ta xin lỗi!
-Phi...
Lão quái đầu khinh thường nhìn Nghệ Phong, tự nhiên sẽ không tin lời ma quỷ của hắn, nếu như tiểu tử này thật chỉ có mấy khỏa, hắn có thể dễ dàng đưa ra mới là lạ, nguyên nhân khiến tiểu tử này sảng khoái như vậy chỉ có một, đó chính là hắn không thèm để bụng với đan dược ngũ giai.
Nghĩ vậy, lão quái đầu càng thêm kinh ngạc, đan dược ngũ giai thể nhưng chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế a, lẽ nào sau lưng tiểu tử này còn có một y sư cao cấp?
- Tiểu tử! Có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi!
Lão quái đầu nhìn Nghệ Phong, nghiêm túc nói.
-Hả?
- Ngươi có thể dùng danh tiếng của ta, chuyện nhỏ như phế đi một hai người còn được, nhưng nếu ngươi dùng danh tiếng của ta nháo lên một hồi kinh thiên động địa, ta sẽ cho ngươi lĩnh giáo thủ đoạn của ta!
-Phụt...
Nghệ Phong hung hăng ngã ngửa xuống đất, miệng hơi co quắp: phế đi một hai người là chuyện nhỏ? Ngươi là lão độc, lão ngưu!
Nghệ Phong không thèm để ý tới lão đầu rắm thối tới cực điểm này, chẳng thèm quay đầu đi thẳng ra bên ngoài. Chỉ là, có những lời này của lão, sau này chính mình tại học viện cũng có thể náo loạn triệt để. Ngũ hổ sao, các ngươi chờ đó, bản thiểu sẽ chậm rãi dạy dỗ các ngươi.