Mị Ảnh

Chương 1639: Hồng Thánh

 
- Muốn chạy trốn?
 
Khóe miệng Nghệ Phong mang theo một tia cười lạnh, một đạo đấu khí mang theo uy áp khủng khiếp xuất hiện, trực tiếp bao phủ hắn bên trong.
 
- A a a...
 
Hồn thể đối phương điên cuồng phát ra âm thanh chói tai, không ngừng giãy dụa ở trong tay Nghệ Phong. Khóe miệng Nghệ Phong mang theo vẻ khinh thường, từng đạo hỏa diễm phát ra, thiêu đốt hồn thể đối phương.
 
Mà một màn này khiến Yêu Hậu và các võ giả trong thành trì đều ngốc trệ nhìn Nghệ Phong, rất khó tưởng tượng, một võ giả cấp bậc chuẩn Chí Tôn lại dễ dàng bị Nghệ Phong chém giết như thế, ngay cả ba chiêu cũng không tới, điều này có phải là quá mức khủng bố rồi hay không?
 
Ánh mắt Yêu Hậu chớp động nhìn Nghệ Phong, nhìn nam tử thật sự có năng lực bước chân vào đỉnh phong nhất đại lục này. Rất khó tưởng tượng ngườinày là tiểu hài tử xấu xa, tính nết háo sắc năm đó bị nàng tùy ý khi dễ.
 
Hồn thể của đối phương không ngừng bị thiêu đốt như trước, dưới loại thiêu đốt này, hồn thể đối phương tiêu tán từng chút một, Nghệ Phong cũng không thiêu đốt bao lâu, hồn thể của đối phương đã bị thiêu đốt sạch sẽ, tại thời điểm hồn thể bị thiêu đốt sạch sẽ, đồng thời linh khí của đối phương cũng trở thành vật vô chủ. Nghệ Phong nhanh chóng chụp lấy linh khí này vào tay, nhìn kỹ thì thấy là linh khí cấp bảy, cũng không tệ a. Ánh mắt nhìn hướng Yêu Hậu xa xa, lập tức có chút cười cười, bàn tay của Nghệ Phong mạnh mẽ lật lên.
 
Tại thời điểm bàn tay Nghệ Phong lật lên này, khiến Yêu Hậu trừng to mắt chính là, không gian trên không cả thành trì bị khóa định. Một cổ năng lượng hội tụ ở trên không thành trì, ở trên không thành trì xuất hiện một bàn tay cực lớn, sau đó bàn tay cực lớn này phóng đại bao trùm cả thành trì.
 
Nghệ Phong mỉm cười, tay chậm rãi buông xuống, theo động tác của Nghệ Phong, bàn tay cực lớn này cũng chầm chậm hạ xuống.
 
Ầm ầm...
 
Trong nháy mắt bàn tay Nghệ Phong đè xuống, toàn bộ thành trì bị đập vụn triệt để, nguyên bản thành trì phồn hoa, trong nháy mắt bị áp thành một mảnh phế tích.
 
Yêu Hậu sững sờ nhìn tòa thành trì cục lớn dưới một chưởng của Nghệ Phong đã bị hủy diệt triệt để. Rốt cục minh bạch một câu Chí Tôn có uy lực thiên địa, nhất cử nhất động đều có thể rung trời diệt địa. Tuy lúc này Nghệ Phong không đạt tới Chí Tôn, nhưng thực lực biểu hiện ra ngoài lại đồng dạng có hiệu quả như vậy.
 
Khi một chưởng của Nghệ Phong ập xuống phía dưới, cũng có chút ít võ giả thực lực cường hãn may mắn trốn thoát. Bất quá, Nghệ Phong nhìn những võ giả chạy trốn này, hừ lạnh một tiếng nói:
 
- Ta muốn các ngươi chết, chẳng lẽ các ngươi còn có thể sống được sao?
 
Trong ngón tay Nghệ Phong phát ra mấy đạo cực quang, những võ giả kia liền bị chém đứt ngang lưng, ngay cả hồn thể cũng bị xé nát.
 
Yêu Hậu nhìn thành trì bị hủy diệt đơn giản như vậy, đáy lòng thực sự không ngờ, Nghệ Phong cư nhiên thật sự diệt một thành trì vì nàng. Yêu Hậu không chút nghi ngờ, nếu chuyện này truyền đi, danh tiếng Ma Đế của Nghệ Phong sẽ càng thêm vang dội , đương nhiên là danh xấu chứ không phải tốt đẹp gì.
 
Chỉ có điều, lưng Nghệ Phong đã đeo vô số bêu danh ma đầu, nghĩ thêm chuyện này cũng không cần quan tâm.
 
Sau khi Nghệ Phong làm xong hết thảy, lúc này mới đưa ánh mắt chuyển hướng Yêu Hậu, nhìn nàng nói:
 
- Ta đáp ứng nàng đã làm được. Nàng có phải cũng nên thỏa mãn ta hay không?

 
- Phi!
 
Yêu Hậu trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, đáy lòng ngược lại là có thêm vui mừng nhàn nhạt, không nghĩ tới làm vấn đề khiến nàng khó giải quyết, Nghệ Phong lại giúp nàng giải quyết dễ dàng như thế.
 
Nghệ Phong đối với thái độ của Yêu Hậu cũng lơ đễnh, ánh mắt của hắn nhìn về phía một chỗ khác, lập tức nhàn nhạt cười nói:
 
- Hồng Thánh đã đến đây, vậy thì xuất hiện đi.
 
- Hồng Thánh?
 
Yêu Hậu trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong lúc Nghệ Phong gật đầu, ánh mắt nhìn một chỗ.
 
Chỉ thấy chỗ kia dần dần hiện lên một thân ảnh, Nghệ Phong nhìn đạo thân ảnh này, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười. Hắn vẫn tưởng thời điểm hắn chém giết Hồng Nhất, đối phương sẽ ra mặt, thật không ngờ đối phương chậm chạp không lên tiếng. Mà khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, đối với việc Nghệ Phong diệt sát hậu bối Hồng Nhất, đối phương cư nhiên không trông nom. Thầm nghĩ võ giả đạt tới cấp bậc Chí Tôn, tâm tính quả nhiên tàn nhẫn. Nếu là Nghệ Phong, tuyệt đối sẽ không cách nào nhìn hậu bối của thủ hạ mình tử vong như vậy.
 
- Nghệ Phong! Ngươi thật sự khiến bản Thánh phải lau mắt mà nhìn.
 
Hồng Thánh nhìn Nghệ Phong, thực lực Nghệ Phong biểu hiện quả thật khiến hắn cảm giác kinh hãi, ẩn ẩn có xu thế so sánh với Chí Tôn.
 
- Ha ha! Quá khen. Ta sẽ tiếp tục cho các ngươi lau mắt nhìn.
 
Nghệ Phong khẽ cười nói.
 
Hồng Thánh nhìn thoáng qua thi thể Hồng Nhất, lập tức nói:
 
- Đừng nói ngươi vẫn chưa phải Chí Tôn, cho dù ngươi thực đạt tới Chí Tôn, hộ pháp của ta cũng không phải ngươi nói chém giết là chém giết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Nghệ Phong nhún nhún vai, không sao cả nói:
 
- Ta chỉ là giúp ngươi thu thập một người không nghe lời ngươi mà thôi, đã có một đống tuổi còn làm chuyện tình uy bức dụ lợi, ngươi không biết mất mặt, nhưng ta cảm thấy rất mất mặt thay ngươi.
 
Hồng Thánh nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
 
- Cho dù muốn xen vào chuyện của ta, cũng không tới phiên ngươi.
 
- Thật xin lỗi, ta không cẩn thận nhúng tay vào rồi.
 

Nghệ Phong khẽ cười nói, không chút phật lòng.
 
- Rất tốt! Đã như vậy, ta đây muốn nhúng tay giáo huấn ngươi một chút.
 
Hồng Thánh thản nhiên nói.
 
Nghệ Phong cười ha ha đáp lại:
 
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể quản giáo được ta sao?
 
- Có thể! Bởi vì ta là Chí Tôn, mà ngươi không phải.
 
Hồng Thánh chăm chú nhìn Nghệ Phong nói.
 
- Phải không? Chí Tôn cũng không phải vô địch.
 
Nghệ Phong rất lơ đễnh, nhìn đối phương cười nói:
 
- Ta lại là muốn nhìn một chút, Chí Tôn bài danh chót nhất có thể làm gì được ta.
 
Mặt Hồng Thánh nguyên bản còn phong khinh vân đạm, lúc này triệt để nổi giận, hắn hận nhất người khác nói hắn là Chí Tôn bài danh chót nhất, tuy đây là sự thật, chỉ là khiến hắn bực bội trong lòng như trước. Điều này chỉ đổ thừa cho lúc trước không ngăn được hấp dẫn, căn cơ kém hơn bọn họ một bậc.
 
- Ta muốn ngươi chết.
 
Hồng Thánh âm trầm nhìn Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- Ngươi muốn ta chết sợ không phải một hai ngày. Ha ha, đã sớm nghĩ một ngày như vậy đi, giết ta, ta tìm được Tru Tiên Kiếm, nói không chừng có thể giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh bài danh chót nhất.
 
Hồng Thánh hừ một tiếng, đấu khí bạo phát ra, đấu khí trong cơ thể hóa thành ấn chưởng, trùng kích về phía Nghệ Phong.
 
Đối với Chí Tôn, Nghệ Phong không dám có chút khinh thị, sau khi nhìn Yêu Hậu nói một câu lui ra phía sau, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong cũng đồng dạng tuôn trào, hóa thành ấn chưởng Ngũ hành, mau chóng lao tới ấn chưởng của đối phương.
 
- Ầm...
 
Một tiếng va chạm, toàn bộ hư không bắt đầu điên cuồng sụp đổ, kình khí đầy trời tán loạn trong hư không, tất cả hóa thành phế tích trong nháy mắt, gò núi phía dưới bị gọt sạch. Dù cho Yêu Hậu lui ra phía sau rất xa, nếu không thi triển đấu khí hoàn toàn cũng không ngăn cản nổi kình khí này.
 
Đến cuối cùng nàng không ngăn cản nổi nữa, thân ảnh lui ra ngoài lần nữa.
 
- Không tệ!
 
Nhìn Nghệ Phong lui ra phía sau vài bước liền đứng vững, Hồng Thánh thản nhiên nói, tuy chỉ là công kích khai vị, chỉ là Nghệ Phong lui ra phía sau vài bước đã đủ để tự ngạo. Điều này so với lần trước đối chiến với Thiên Thánh đã mạnh hơn không ít.
 
- Phải không tệ hay không! Rất nhanh ta sẽ cho ngươi ôm hận quay về.
 
Nghệ Phong cười nói.