Mị Ảnh

Chương 153: Cường giả quét rác?


Có lẽ bởi vì được phó viện trưởng quan tâm, Nghệ Phong hiện tại vừa mới đến trước của học viện, còn chưa kịp liếc mắt ngắm tiểu viện đã có người tới dẫn chính mình tới gặp phó viện trưởng. Thậm chí Nghệ Phong chỉ có thể liếc mắt nhìn qua cánh cửa học viện.
Tuy rằng chỉ liếc mắt nhìn qua, thế nhưng tâm tình của Nghệ Phong đã bị cánh cửa to lớn của học viện làm chấn động. Cánh cửa học viện cao vót giống như cột chống trời, chọc thẳng lên tận mây xanh.
- Quả nhiên không hổ là một trong nhưng học viện lớn nhất đại lục.
Nghệ Phong cảm thán, cũng không liếc mắt nhìn tiếp. Theo người kia rất nhanh đi tới phòng luyện võ.
- Ngươi đã tới rồi!
Hiển nhiên phó viện trưởng đang đợi Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong tới, hắn liền phất tay ra hiệu người dẫn đường rời đi.
Nghệ Phong cúi đầu nói:
- Không biết viện trưởng khảo nghiệm ta như thế nào?
Phó viện trưởng thấy Nghệ Phong nói thẳng vào chủ đề, hắn cười cười:
- Học viện Trạm Lam tiếp nhận các loại nhân tài, bao gồm thơ ca, cầm ca, y sư và võ giả. Thậm chí độc sư bị thế nhân coi là ác ma, chúng ta cũng thu nhận, bồi dưỡng vài người!
Nghệ Phong nghe phó viện trưởng nói vậy, không khỏi thích trí cười cười: Tuy rằng độc sư bị thế nhân nhục mạ, thế nhưng ngầm trong bóng tối lại không ít. Cổ thế lực lớn như học viện Trạm Lam có cũng là điều hiển nhiên.
Phó viện trưởng thấy Nghệ Phong sau khi nghe được học viện của chính mình bồi dưỡng độc sư mà thế nhân thường thóa mạ, rõ ràng sắc mặt không chút biến đổi. Hắn cũng âm thầm gật đầu: Ít nhất tiểu tử này cũng không phải kẻ ngu đần. Sẽ không vì nghe thấy độc sư, giống như thế nhân gọi đánh gọi giết, điểm ấy hắn rất thích.
- Ta có phải là lựa chọn các mục trong đó để học tập?
Nghệ Phong cười cười nói. Nếu như nói vậy, Nghệ Phong căn bản không lo lắng về khảo nghiệm, với y thuật của chính mình, còn có phương thuốc của tam trưởng lão truyền lại. Mặc kệ y sư khảo nghiệm về cái gì, hắn đều tự tin vượt qua.
Phó viện trưởng lắc đầu nói:
- Không! Ngươi chỉ có thể tuyển chọn làm võ giả. Đại lục này là thế giới của võ giả, ta hi vọng học viện chiêu sinh học sinh đặc biệt có thể đạt được thành tựu lớn. Mà võ giả lại có không gian và vơ hội lớn nhất.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Tiền bối quyết định thì tốt rồi.
Mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng Nghệ Phong cũng không quá tính toán, đây là địa bàn của người ta, chính mình cũng chỉ có thể nghe. Huống hồ, với thực lực của chính mình, cũng rất tự tin đối mặt với khảo nghiệm này.
Phó viện trưởng cười nói:

- Theo lý thuyết, với thực lực của ngươi. Việc tiến nhập học viện Trạm Lam chúng ta rất đơn giản. Thế nhưng nếu như trường hợp đặc biệt sẽ không dựa theo tiêu chuẩn của thường nhân. Như vậy, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba mươi chiêu của một người. Ta sẽ thu nhận ngươi.
Nghệ Phong nhìn phó viện trưởng bằng ánh mắt cổ quái, nói:
- Ngươi này không phải tiền bối chứ! Nếu như là tiền bối, vậy ta xong rồi.
- Đương nhiên không phải ta, mặc dù ngươi có vài phần thực lực, thế nhưng còn chưa đủ để đấu với ta. Một chiêu, đã đủ để đánh bại ngươi!
Ngữ khí của phó viện trưởng có chút tự ngạo.
- Học viện chúng ta có một lão nhân quét rác, chỉ cần ngươi có thể tiếp hắn 30 chiêu ta sẽ thu nhận ngươi!
- Sao hả? Lão nhân quét rác!
Nghệ Phong thốt lên một tiếng kinh hãi, lập tức lại cười cổ quái:
- Chuyện này... Cho dù tiền bối nể mặt Điệp Phi, cũng không cần rõ ràng như vậy. Không phải ta khinh thường lão nhân kia, bất quá lão nhân kia không thích hợp để luận võ, nếu như chẳng may đánh trúng lão nhân. E là thân thể lão nhân gia không chịu nổi.
Phó viện trưởng cười ha ha:
- Tiểu tử rất ngông cuồng, trong học viện chỉ vài người dám nói những lời này. Mặc cho ngươi đánh, đánh mạnh, ta đảm bảo hắn không việc gì. Bất quá ngươi nha, ta cũng không dám chắc.
Nói xong, phó viện trưởng không để ý tới Nghệ Phong, vỗ vỗ tay. Nhất thời, một lão nhân ăn mặc rách nát tới trước mặt viện trưởng, cung kính nói:
- Viện trưởng...
Nghệ Phong nhìn lão nhân từ trên xuống dưới, vẻ coi thường vừa nãy thoáng chốc biến mất. Tuy rằng thoáng nhìn dáng vẻ lão nhân này lưng còng vô lực, thế nhưng cặp mắt trong suốt lóe ra tinh quang, khiến tim Nghệ Phong đập mạnh.
- Vương thúc, không phải thúc nói công việc quét rác này rất nhẹ nhàng sao? Nếu như có thể, ngươi hãy dạy bảo đám tiểu tử hỗn đản kia cũng được.
Phó viện trưởng ôn tồn nói với lão nhân kia.
- Ha ha! Cảm tạ viện trưởng quan tâm. Bất quá, ta đã làm công việc quét dọn mấy chục năm, nếu như làm việc khác, thực sự ta không quen. Vả lại thực lực của ta thấp, làm sao có thể trở thành tấm gương sáng.
Vương lão vừa cười vừa nói.
Phó viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy rằng thực lực của Vương thúc chỉ là Sư Cấp ngũ giai, thế nhưng, mặc kệ là kinh nghiệm hay kiến thực tại học viện không ai có thể sánh bằng. Bất quá, dường như hắn chỉ muốn quét rác, cho dù viện trưởng nói với chính mình như thế nào, hắn cũng không muốn làm lão sư!
Nghệ Phong nghe phó viện trưởng muốn thỉnh lão nhân làm lão sư, tim hắn liền đập thình thịch: Nghe nói lão sư tại học viện thấp cũng đạt tới thất giai, lẽ nào lão nhân này đã đạt tới thất giai?

Nghệ Phong cười khổ, chẳng trách đám đại trưởng lão nói với chính mình không nên trêu chọc quái vật lớn học viện Trạm Lam, ngay cả lão nhân quét rác cũng đạt tới thất giai! Có thể tưởng tượng người trong học viện Trạm Lam kinh khủng tới cỡ nào.
- Nghệ Phong, thực lực của Vương thúc đạt tới ngũ giai! Bất quá, coi như đối kháng với thất giai. Có thể thực lực của Vương thúc còn hơn thế, cho nên ta chỉ muốn ngươi tiếp Vương thúc ba mươi chiêu.
Phó viện trưởng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong quay đầu về phía lão nhân kia nói:
- Lão nhân gia, mời xuất chiêu!
Vương thúc cười ha hả, thân thể vừa mới vô lực kia mạnh mẽ biến đổi, dường như toàn thân tỏa ra tinh lực, điều này cũng đủ để Nghệ Phong thêm cảnh giác.
Vương thúc phóng cái chổi sang một bên, cười ha hả, nói:
- Tiểu tử! Hãy cẩn thận ah!
Nói xong, lão nhân kia vươn đôi tay khô gầy hướng về phía Nghệ Phong, không chút âm hưởng, cánh tay lặp đi lặp lại nhiều lần rất thành thạo.
Đường nhiên, khiến Nghệ Phong cảm giac được nguồn lực lượng không lồ trong đó. Thân ảnh hắn chợt lóe lên, đấu khí vội vàng lưu chuyển tới nắm tay, từng đạo đấu khí cấu thành bông hoa xoay quay bàn tay, trong nháy mắt cấu thành Tàn Miên Chưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đối với Vương thúc, hắn không dám khinh xuất, vừa dùng có lẽ vượt qua vũ kỹ Nhật giai.
Tuy rằng Lưu Tử Huyền đạt tới bát giai cũng bị Nghệ Phong đánh bại, thế nhưng đó là chính mình dựa vào đạo pháp Thuấn Di và lực công kích siêu cường của Toái Phá đánh bất ngờ. Bằng không, trận quyết đấu kia, có lẽ chính mình không thể đánh thắng.
Tuy thực lực của Vương thúc trước mắt chỉ đạt tới ngũ giai, thế nhưng thực lực cũng cao hơn chính mình hai cấp. Huốn hồ phó viện trưởng còn mời hắn làm lão sư. Nhất định phải có điểm đặc thù gì đó.
Song quyền chạm vào nhau, vô thanh vô tức. Bất quá cánh tay Nghệ Phong khẽ rung lên, cảm thấy quyền này đối với chính mình quá cường đại.
Nghệ Phong lùi về phía sau ba bước, lúc này mới chậm rãi ổn định thân thể, nhìn ánh mắt lão nhân kia cũng thay đổi.
Hắn biết, Vương thúc kia dùng chính là vũ kỹ Tinh cấp, thế nhưng vũ kỹ thấp nhất rõ ràng đối kháng với vũ kỹ Nhật cấp của chính mình còn cao hơn một bậc. Cổ lực lượng đối kháng này quá cường hãn, khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Nghệ Phong nhận thấy, Vương thúc lợi dụng đấu khí dường như không chút lãng phí. Toàn bộ ngưng tụ lại công kích đối phương.
- Tiểu tử! Quả thực không tồi, quả nhiên có thể đối kháng được 7 phần công lực của ta! Ha ha, tuy rằng sử dụng vũ kỹ Nhật cấp, thế nhưng thực lực của ta cũng cao hai ngươi hai ba cấp! Cũng coi như huề.
Vương thúc nhìn Nghệ Phong, tán thưởng nói.
Nghệ Phong cười cười, lại càng bội phục Vương thúc. Chỉ cần thử qua một quyền thăm dò đã có thể nhìn ra chuẩn xác thực lực của chính mình.
- Nhãn lực của tiền bối khiến tiểu tử bội phục. Bất quá, mời lão nhân gia người xuất chiêu thứ hai!
Nghệ Phong cười cười.
- Ha ha! Vậy ngươi cẩn thận một chút, bây giờ ta sẽ không nương tay ah!
Vương thúc cười cười, quay về phía Nghệ Phong thật lòng nhắc nhở.
Nói xong, hắn vung quyền đánh về phía Nghệ Phong. Quyền này cuốn theo tiếng gió thổi, khí thế như chẻ tre hướng tới ngực Nghệ Phong.