- Lưu đội trưởng, tại sao ngươi ở nơi này?
Ngay khi nam tử trung niên dẫn theo Tử Trúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên âm thanh hưng phấn vang lên.
Nam tử trung niên thoáng liếc nhìn đám người Tử Trúc, vô cùng hưng phấn nói:
- Cát đội trưởng, ngươi cũng quay về đế quốc Trạm Lam? Aizzz, Dung Nhi thật xinh đẹp.
Đây chính là dong binh đoàn của Nghệ Phong trước khi gia nhập Thánh Đia. Dung Nhi vẫn như trước, toàn thân hồng y, bất quá so với ngày trước thành thục hơn một chút, trở thành một nữ nhân mỹ lệ.
- Tử Trúc tỷ tỷ, tỷ cũng ở chỗ này?
Dung Nhi nhìn Tử Trúc, hưng phấn hô.
Tử Trúc nhìn thấy Dung Nhi, trong lòng vui mừng khôn xiết, hai dong binh đoàn bọn họ rất mật thiết, Tử Trúc và Dung Nhi cũng là bạn thân chí cốt.
- Lưu đội trưởng, ngươi đứng tại chỗ này làm gì? Không vượt quan khẩu sao?
Cát đại thúc nhìn nam tử trung niên cười nói.
Nam tử trung niên chặn ngan kéo Cát đại thúc lại, liếc mắt nhìn Dung Nhi nói:
- Không nên vượt quan khẩu, Tôn Cấp biến thái kia lần này lại xuất hiện tại quan khẩu, với dung mạo của Dung Nhi, ngươi...
Câu nói này khiến Cát đại thúc cả kinh, lập tức chuyển ánh mắt về phía quan khẩu, bất quá khi ánh mắt nhìn đến phương hướng kia, trông thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng khẽ sửng sốt mang theo vẻ khó tin, đồng thời trên khuôn mặt cư nhiên biểu hiện rõ dáng vẻ tươi cười, nhìn nam tử trung niên nói:
- Lưu đội trưởng, nếu như ngươi tin ta. Hãy đi theo ta! Ha ha, lúc này đây, ta thực sự hi vọng đối phương xuất thủ với Dung Nhi.
Nam tử trung niên khẽ nhíu mày, nhìn Cát đại thúc vô cùng nghi hoặc:
- Cát đội trưởng, chuyện này không thể nói giỡn như vậy.
Cát đại thúc không để ý tới nam tử trung niên, liền quay về phía Dung Nhi cười nói:
- Dung Nhi, dám đi qua hay không?
Dung Nhi lúc này cũng phát hiện bóng dáng kia khắc sâu trong ký ức của nàng, thấy người này có mặt ở đây, nàng còn phải sợ một Tôn Cấp sao? Nghĩ vậy, thậm chí Dung Nhi nói chuyện phiếm cùng Tử Trúc, một đường chạy nhanh đuổi theo.
- Dung Nhi!
Tử Trúc nhìn tràng cảnh này, trong lòng kinh hãi, nhịn không được hô lớn Dung Nhi, thế nhưng Dung Nhi căn bản không phản ứng lại nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cát đại thúc cười ha hả, quay về phía nam tử trung niên nói:
- Lưu đội trưởng, đi thôi. Ta đảm bảo các ngươi vô sự!
Nói xong, Cát đại thúc tươi cười dẫn theo đám người Dung Nhi tiến về phía trước. Nam tử trung niên nhìn toàn bộ dong binh đoàn Cát đại thúc không chút lo lắng, cùng đám người Tử Trúc không khỏi bàng hoàng.
Nhìn Cát đại thúc bỏ lại bọn họ một đoạn, nam tử trung niên cắn răng quay về phía Tử Trúc nói:
- Tin hay không?
Tử Trúc suy nghĩ một chút nói:
- Dung Nhi muội muội dám đi, ta cũng không cần phải sợ hắn. Vả lại Cát đại thúc luôn làm việc có chừng mực.
Nam tử trung niên gật đầu, không nói thêm lời nào, dẫn Tử Trúc đi theo Cát đại thúc.
Khi Nghệ Phong sắp tiếp cận quan khẩu, bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc văng vẳng bên tai hắn:
- Nghệ Phong ca ca! Chờ muội một chút!
Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử toàn thân mặc hồng y một mạch nhanh tiến đến.
- Dung Nhi, tại sao nàng ở nơi này?
Nghệ Phong nhìn sắc mặt Dung Nhi phiếm hồng, kinh ngạc không gì sánh được nói. Sau khi lấy Thủy Linh Châu, tiểu cô nương trong dong binh đoàn Cát đại thúc còn lo lắng chảy nước mắt cho hắn.
Dung Nhi cười hi hi nói:
- Nghệ Phong ca ca, ca ca không thể để gia hỏa kia khi dễ ta ah.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức phát hiện Dung Nhi nói tới Tôn Cấp kia, Nghệ Phong gõ gõ đầu Linh Nhi nói:
- Yên tâm, theo ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Ha ha, nếu như hắn không làm bậy còn tốt, nếu dám ta sẽ phế bỏ ba chân thứ ba của hắn.
Nghe Nghệ Phong nói vậy, Dung Nhi trước mặt mang theo tia ửng hồng. Bất quá nàng lập tức chú ý tới khuôn mặt Nghệ Phong tái nhợt.
- Ca ca làm sao vậy?
Dung Nhi hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu cười nói:
- Một chút thương thế. Cát đại thúc không đi cùng nàng? Hắn yên tâm để một đại mỹ nhân như nàng chạy khắp nơi?
Dung Nhi trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, thế nhưng đối với lời Nghệ Phong nói nàng là đại mỹ nhân, nàng thực sự thích thú. Quay đầu về phía sau nói:
- Cát đại thúc đang ở phía sau.
Nghệ Phong nhìn lại, quả thực thấy Cát đại thúc và mấy thành viên quen thuộc đang tới đây, bất quá thật không ngờ chính là, Cát đại thúc và nam tử trung niên vô cùng thân mật sánh vai đi.
Cát đại thúc đi tới trước mặt Nghệ Phong, mạnh mẽ vỗ vai Nghệ Phong nói:
- Ha ha, thật không ngờ gặp lại tiểu tử ngươi.
Nghệ Phong cười cười, ôm Cát đại thúc nói:
- Đúng lúc đi ngang qua đây.
Tử Trúc trông thấy tràng cảnh như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi Dung Nhi bên cạnh:
- Các ngươi quen nhau?
Dung Nhi có chút kiêu ngạo nói:
- Hắn vốn từng là thành viên trong dong binh đoàn chúng ta.
Tử Trúc sửng sốt, lập tức cười nói:
- Hóa ra là người trong dong binh đoàn các muội? Bất quá, Từ khi nao trong dong binh đoàn các muội xuất hiện người vô tình như vậy?
Dung Nhi nghe Tử Trúc nói, rất khó hiểu nhìn Tử Trúc. Thầm nghĩ Nghệ Phong còn kêu là người vô tình? Vì nữ nhân của chính mình, có thể không kiêng nể tàn sát thiên hạ. Thời gian trước kia nàng từ Cát đại thúc ngẫu nhiên biết được tin tức này, cũng bị chấn động không thôi, đồng thời trong lòng không kiềm chế nổi cực kỳ ngưởng mỗ mấy nữ nhân của Nghệ Phong.
- Có lẽ Tử Trúc tỷ tỷ có chuyện hiểu lầm?
Dung Nhi hỏi.
- Hiểu lầm? Người này theo chúng ta dọc đường lười nhác không nói, hơn nữa vừa nãy cư nhiên vứt bỏ chúng ta trực tiếp chạy quan khẩu. Với nhân phẩm của Cát đại thúc như vậy, làm sao có thể nhận hắn làm thành viên trong dong binh đoàn.
Tử Trúc cực kỳ bất mãn nói.
- Lười nhác?
Dung Nhi nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy! Kêu hắn giúp đỡ xử lý một vài thi thể ma thú, ngoại trừ ma thú lục giai hắn còn thỉnh thoảng động thủ, còn lại kêu hắn thế nào đi nữa hắn đều bất động. Ta chưa từng gặp người như vậy, nếu như hắn trong dong binh đoàn chúng ta đã sớm đuổi hắn đi.
Tử Trúc oán giận nói.
Thế nhưng, nghe Tử Trúc nói xong, Dung Nhi cảm thấy trên trán của chính mình nổi lên hắc tuyến thật lớn. Kêu Nghệ Phong xử lý thi thể ma thú dưới lục giai? Trời ah. Ngay cả ma thú thất giai hắn đều cảm thấy chướng mắt, xử lý ma thú lục giai đã rất nể mặt mọi người. Hơn nữa, đương đại mấy người dám chỉ định Nghệ Phong làm việc. Huống hồ ngươi muốn đuổi hắn khỏi binh đoàn, nếu như ngươi biết thân phận của hắn, người còn phải ân hận đến chết.
Dung Nhi đột nhiên cười hi hi, nguyên bản định giải thích thân phận của Nghệ Phong với Tử Trúc, thế nhưng suy nghĩ một lúc, cảm thấy không giải thích có lẽ tốt hơn. Nàng chờ đợi Tử Trúc biết thân phận của Nghệ Phong sẽ có phản ứng thế nào?
Dung Nhi dùng lời lẽ thích hợp nói:
- Đúng vậy, trong binh chúng ta có người như vậy, ta đều dùng roi đánh hắn. Được rồi, Tử Trúc tỷ tỷ tại sao không đánh hắn ah?
Tử Trúc nghe câu này, trên mặt đột nhiên ửng đỏ, lập tức ghé vào tai Dung Nhi nhỏ giọng nói:
- Dung Nhi muội muội đừng cười. Ta cũng muốn làm như vậy, thế nhưng mỗi lần chuẩn bị làm như vậy, chung quy cảm giác hắn có một cổ khí tức uy nghiêm, cổ khí tức uy nghiêm này khiến ta có phần sợ hắn. Ta không hiểu vì sao lại xuất hiện cảm giác như vậy.
Nghe Tử Trúc nói những lời này, trong lòng Dung Nhi cười thầm không thôi. Nếu như ngươi không cảm thấy lực uy áp mới kỳ quái.