Mị Ảnh

Chương 1351: Ước mơ của Khinh Nhu

 
Sau khi Nghệ Phong đi tới hoàng cung, Long Thiên gạt đi toàn bộ công việc triều chính, từ trong hoàng cung lấy ra ngự tửu lâu năm. Hai người tại hoàng cung uống rượu cả ngày lẫn đêm, hoàng cung nguyên bản tráng lệ tỏa ra mùi rượu nồng đậm, khắp nơi đều là bình rượu.
 
Thị nữ vốn ở bên cạnh hầu hạ, sớm đã bị Long Thiên và Nghệ Phong đuổi ra ngoài. Hai người nằm vật vạ, cười sang sảng. Long Ỷ nguyên bản sớm bị Nghệ Phong kéo xuống nằm ườn.
 
- Long Thiên, ngôi vị hoàng đế này của ngươi thật không ý nghĩa. Quá nhiều đuôi theo sau.
 
Khi Nghệ Phong nhìn tới Long Ỷ kia, liền quay về phía Long Thiên cười ha hả nói.
 
- Trước đây ta nghĩ ngôi vị hoàng đế rất khí phách. Bây giờ ta còn hoài niệm thời gian ta làm hoàng tử.
 
Long Thiên cười ha hả, nói:
 
- Bất quá, hoàng đế cũng có nhiều chỗ không theo ý mình.
 
Nghệ Phong cười lớn nói:
 
- Trước kia ngươi sống chết tranh ngôi vị hoàng đế, nếu như hai vị hoàng tử nghe được, ắt sẽ bóp chết ngươi.
 
Long Thiên cười hắc hắc nói:
 
- Không làm hoàng đế, nghĩ hoàng đế cường thế biết bao. Sau khi làm hoàng đế, mới biết hoàng đế chỉ là cơn gió nhẹ trong thế tục. Các đại môn phái, căn bản hoàng thất không thể nhìn tới. Ngôi vị hoàng đế này, không có gì thú vị. Còn không bằng chưởng môn một đại môn phái.
 
- Thế giới cường giả vi tôn không phải ngày đầu tiên ngươi biết. Hoàng đế có chỗ tốt của hoàng đế, ít nhất cho dù thế gia siêu cấp cũng không dám tùy tiện xuất thủ đối với người trong hoàng thất. Dù sao, các ngươi hay Tôn giả trong thế tục. Chỉ cần bọn họ không muốn làm đại lục hỗn loạn, tóm lại vẫn phải cố kỵ các ngươi. Tại điểm trên, tông môn còn kém xa. Tông môn giết là giết, đối với thế tục tại đại lục không nổi sóng gió quá lớn.
 
Nghệ Phong cười nói.
 
Long Thiên cười nói:
 
- Tất cả đều có chỗ tốt. Ít nhất, người các môn phái tiêu diêu tự tại để ta thèm muốn. Hơn nữa rất nhiều môn phái không thua kém hoàng thất. Ta thực sự muốn thành lập một môn phái chơi đùa.
 
Nghệ Phong nghe Long Thiên nói nhảm, hắn cười mấy tiếng không đáp lại.
 
- Khinh Nhu thế nào?
 
Nghệ Phong đột nhiên hỏi Long Thiên.
 
- Kháo...
 

Long Thiên nghe Nghệ Phong nói, nhịn không được mắng một tiếng:
 
- Ta thấy hỗn đàn đản ngươi nhất định chủ ý muội muội ta. Chẳng trách ngươi vui vẻ đến hoàng cung.
 
Nghệ Phong nghe Long Thiên oán trách, liền cầm lấy bình rượu bên cạnh, uống ừng ực nói:
 
- Bằng không ngươi nghĩ ngươi một người đại thô kệch? Chẳng lẽ còn mong đợi ta nhớ ngươi sao?
 
Sau khi Long Thiên nghe vậy, hắn liền xì khinh miệt nói:
 
- Ngày mai ta tới trước mặt Khinh Nhu nói ngươi nói bậy. Truyền dẫn chút tư tưởng tới nàng, để tránh hỗn đản ngươi lừa gạt.
 
Nghệ Phong không đếm xỉa đến những lời này, Khinh Nhu hiện tại cực kỳ thông minh, há lại có thể nghe Long Thiên tùy ý nói bừa.
 
- Khinh Nhu hận ngươi, có gặp ngươi hay không còn là vấn đề?
 
Nghệ Phong bĩu môi nói.
 
- Hắc hắc!
 
Long Thiên cười hắc hắc:
 
- Ngươi thật quá coi thường thủ đoạn của ta. Không phải đại hoàng tử Long Minh được ta bồi dưỡng sao? Ta dùng hảo tửu chiêu đãi hắn, dù sao hắn cũng phải làm chút chuyện cho ta. Vốn phụ hoàng chết chính là trách nhiệm của hắn, hắn tự nhiên phải thú nhận.
 
- Đại hoàng tử thừa nhận là hắn đã hạ thủ?
 
Nghệ Phong có chút bội phục thủ đoạn của Long Thiên, cư nhiên có thể dựa vào thời gian dằn vặt đại hoàng tử, còn khiến hắn thú nhận.
 
- Tuy rằng hoàng muội không bao giờ tin, thế nhưng ít nhất sẽ không gạt bỏ ta.
 
Long Thiên có chút đắc ý nói.
 
Nghe câu này, Nghệ Phong khẽ gật đầu. Khinh Nhu thông minh tự nhiên có thể suy đoán đại hoàng tử thừa nhận ắt có nguyên nhân. Bất quá, đại hoàng tử thừa nhận chính mình hạ thủ, không biết lúc Khinh Nhu phản ứng thế nào? E là đặt phần lớn trách nhiệm vào đại hoàng tử. Có nấc thang này, mối quan hệ của Long Thiên và Khinh Nhu được xoa dịu chút ít. Đương nhiên, chuyện này đối với nghệ Phong cũng rất lợi.
 
- Ngươi muốn gặp hoàng muội hay không?
 
Long Thiên đột nhiên nói.
 

Nghệ Phong suy nghĩ một chút lắc đầu nói:
 
- Thôi! Chờ chút thời gian nữa. Trong lòng Khinh Nhu vẫn còn oán niệm ta.
 
Long Thiên nghe Nghệ Phong nói, liền uống một ngụm rượu nói:
 
- Tùy ngươi, bất quá với tính cách của hoàng muội. Ngươi muốn đáp lại thực sự rất đau đầu. Lúc này ngươi đã thành ma, khi nàng nghe được liền tự nhốt chính mình trong phong vài ngày không ra ngoài.
 
Nghệ Phong không quá bất ngờ đối với phản ứng này của Khinh Nhu. Khinh Nhu luôn luôn tốt bụng mềm yếu, sợ là cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào. Tội Ác Chi Thành đại biến, nàng lo lắng không thôi. Nghệ Phong đẫm máu trả thù, giết nhiều người như vậy, để nàng trời sinh tính thiện lương, trong khoảng thời gian ngắn phải đành lòng chấp nhận. Tại điểm trên, Khinh Nhu còn mạnh mẽ hơn Thủy Nhược Vân.
 
- Hoàng muội muốn nhờ ta nói với ngươi một câu, ngươi muốn nghe hay không?
 
Long Thiên suy nghĩ một chút, lập tức quay về phía Nghệ Phong nói.
 
- Nói điều gì?
 
- Nàng từng nói với mẫu thân: Chờ tới khi hắn nghĩ thông suốt mọi chuyện, khi có thể sống bình yên cùng ta, tất cả ta đều nghe theo lời hắn.
 
Long Thiên nhìn Nghệ Phong tùy ý nói.
 
Nghệ Phong nghe câu này, thở nhẹ một hơi. Tính cách này thực sự chính là tính cánh của Khỉ Nhủ. Khinh Nhu thiện lương mềm yếu, luôn luôn không thích tranh đấu, nàng hi vọng tìm được người cứu chính mình trong lúc hoạn nạn, đã từng lặng lẽ sống cuộc sống bình thường. Đương nhiên, dựa theo lời Khinh Nhu nói, Nghệ Phong nhận thấy tiểu nữ nhân này chờ mong một điều gì đó.
 
Thế nhưng, loại cuộc sống lặng lẽ này. Nhất định Nghệ Phong không thể, hắn thân là Tà Đế, không ai có thể khiến hắn sống cuộc sống như vậy. Ít nhất hiện tại không thể. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Thực ra tâm tư của hoàng muội rất đơn thuần. Bất quá, ngươi thân là Tà Đế, ngày như vậy còn rất xa. Tính cách của hoàng muội vô cùng quật cường, nếu như ngươi không làm được điểm ấy, nàng không thể sống cùng ngươi.
 
Long Thiên nói.
 
Nghệ Phong cười cười nói:
 
- Chỉ là ước mơ của nữ nhân mà thôi. Nếu như nàng muốn, ta không thể giúp nàng sao?
 
Nghệ Phong không quá lưu tâm, ước mơ của nữ nhân trải qua thời gian dài có thể thay đổi. Bất quá, hiện tại Nghệ Phong còn chưa nghĩ thay đổi nó.
 
Nghe Nghệ Phong nói những lời này, Long Thiên bĩu môi không nói gì.
 
- Được rồi, Long Thiên. Lần này bởi vì chuyện tình Mặc gia, ngươi dùng danh nghĩa Tà Đế hành sự. Bất quá, dừng ở đây, ngươi đừng dùng tên của chúng ta làm điều xằng bậy. Nhất cử nhất động của Tà Tông đều bị đại lục nhìn tới, làm lỗi một điểm, phải gánh chịu áp lực rất lớn.
 
Nghệ Phong quay về phía Long Thiên nói.
 
Long Thiên nhún nhún vai:
 
- Ngươi hãy nói với Mị Tông. Hiện tại nàng vẫn nắm lệnh bài Tà Đế của ngươi trong tay, đã trở thành người phát ngôn của ngươi rồi.
 
Nghệ Phong gật đầu, lần này tới Đế Đô, chủ yếu chính là vì muốn thu hồi lệnh bài Tà Đế. Dù sao, danh tiếng của Tà Tông quá lớn, rất nhiều ánh mắt tại đại lục nhòm ngó tới. Nghệ Phong tuy không sợ chuyện tình xảy ra, nhưng gây lên phiền toái tóm lại không tốt. Nghệ Phong không muốn đại lục này, thực sự hỗn loạn đến mức máu chảy thành sông.
 
- Ta biết.
 
Nghệ Phong gật đầu, sau khi uống một ngụm rượu lớn, lại lần nữa cùng Long Thiên nâng bình rượu cạn đập xuống. Trong cung điện, tiếng bình rượu vỡ vụn không ngừng văng vẳng bên tai. Thị vệ thị nữ bên ngoài nghe thấy không khỏi hãi hùng.