Mọi người nghe Nghệ Phong nói, đều tự kích thích tinh thần. Hai người trước mặt, một người là Ngũ Tuyệt lão nhân nổi tiếng trong thiên hạ, một người là Tà Đế đương đại. Thân phận đều cực kỳ tôn quý.
Hai người giao phong vừa nãy, hiển nhiên Tà Đế thắng một trận. Lúc này Ngũ Tuyệt lão nhân muốn chơi thêm ván nữa, bất quá chính là muốn lấy lại. Nghệ Phong có thể khiến Ngũ Tuyệt lão nhân kinh ngạc, đồng thời người không cam lòng. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình Nghệ Phong mà thôi.
Nhớ tới cảnh tưởng Nghệ Phong giải đề, phải thừa nhận, quả thực không ai sánh bằng thanh niên này. Thảo nào được coi như đệ nhất thanh niên đương đại, được xưng là người có tiềm lực vượt xa sư phụ Liễu Nhiên của hắn. Đương nhiên, chỉ là tiềm lực mà thôi, về phần có thể vượt qua hay không không ai có thể nói trước.
Ít nhất, Liễu Nhiên đã đạt tới Thánh Cấp. Nghệ Phong có thể đạt tới Thánh Cấp hay không, không thể đoán trước. Không phải sự thực, không ai dám đảm bảo, có người nhất định có thể đạt tới Thánh Cấp. Cho dù trước đây hắn là thiên tài!
Ngũ Tuyệt lão nhân nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Vẫn ba đề như trước. Ba đề này ta cũng không làm khó người.
- Mời tiền bối nói!
Nghệ Phong đã đạt được Ngũ Hành Linh Tham, trong lòng không chút áp lực. Cho dù thua ván này, chỉ là một bộ vũ kỹ Địa Cấp mà thôi, so với việc đạt được có thể đặt chân tới Thánh Cấp. Một bộ vũ kỹ Địa Cấp có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Nghệ Phong biết Ngũ Tuyệt lão nhân chỉ muốn tìm chút mặt mũi cho chính mình mà thôi. Đối với điểm ấy, Nghệ Phong không hề từ bỏ. Ví như là hắn, nếu bị người đánh bại, hắn cũng sẽ tìm cách lấy lại. Bất quá, lấy lại được hay không, còn phải xem bản lĩnh của đối phương.
Nghệ Phong giải trừ thiên thiên kết, đối với Ngũ Tuyệt lão nhân thực ra không dám coi thường, vừa mới chỉ là may mắn mà thôi.
- Người đứng đầu Thiên Tuyệt Phong các thời đại trước đều hi vọng có thể thoát khỏi giang hồ, không cuốn vào tranh đấu trong thế tục. Thế nhưng người giang hồ ích kỷ bon chen. Đại lục loạn lạc, cho dù Thiên Tuyệt Phong lánh đời cũng bị cuốn vào trong đó. Tuy rằng Thiên Tuyệt Phong bất đắc dĩ, thế nhưng không cách nào thay đổi. Bất quá, tuy rằng như vậy, thế nhưng thoát khỏi giang hồ vẫn là truy cầu của Thiên Tuyệt Phong. Năm đó Cửu Văn Tà Đế cầm kỳ thi họa đánh bại các đại tài tuấn đế quốc Trạm Lam. Chúng ta đây lấy nửa nén hương làm thời gian giới hạn, Tà Đế tại Thiên Tuyệt Phong ta gảy một khúc nhạc? Khúc nhạc này biểu lộ truy cầu của các thời Thiên Tuyệt Phong ta! Thế nào?
Thiên Tuyệt lão nhân nhìn Nghệ Phong nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói xong, Thiên Tuyệt lão nhân tự mình thắp một nén hướng, thế nhưng ngay khi Thiên Tuyệt lão nhân vừa thắp nén hướng, bỗng nhiên đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong bạo phát bay nhanh tới, nhất thời nén hương vừa châm bị dập tắt. Trong khi ánh mắt mọi người toát lên vẻ nghi hoặc, Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không cần!
Mọi người nhìn Nghệ Phong, trong lòng không hiểu. Nghệ Phong thoáng nhìn Thiên Tuyệt lão nhân nói:
- Đề mục như vậy, đối với ta mà nói căn bản không cần nhiều thời gian suy nghĩ. Nhìn đến Ngũ Hành Linh Tham, Bản Đế nhắc nhở tiền bối một điều. Đối với ta, tiền bối nghìn vạn lần không nên ra các loại đề mục cầm kỳ thi họa, số học. Thế giới này, tại các phương diện trên, không ai có thể chơi đùa với ta.
Nghệ vô cùng tự ngạo nói, khiến đám người phía dưới ồ lên. Thế nhưng nhìn khuôn mặt Nghệ Phong rất bình thản, lại cảm giác Nghệ Phong không nói giỡn.
- Tà Đế tự tin như vậy?
Thiên Tuyệt lão nhân hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Điều này không liền quan tới tự tin. Có vài thứ các người chưa học đến.
Nghệ Phong cười cười, sở hữu tích lũy mấy nghìn năm kiếp trước. Tại điểm trên, cho dù thế giới này có người kiệt xuất hơn nữa? Cũng có thể so sánh toàn bộ tinh hoa của tiền bối suốt mấy nghìn năm trước kia sao?
Thiên Tuyệt lão nhân lần đầu tiên thấy người coi thường cầm kỳ thi họa tại đại lục, hắn hừ lạnh nói:
- Nếu như Tà Đế không cần thời gian chuẩn bị, vậy xin mời! Bất quá, ta muốn nhắc nhở Tà Đế, nếu như ta không hài lòng, vậy ngươi thua.
Nói xong, Thiên Tuyệt lão nhân lấy một cây đàn cổ đưa cho Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn đàn cổ này, hiển nhiên khí tức linh mẫn.
Sau khi Nghệ Phong đưa tay nhẹ nhàng gảy, không chút nghĩ ngợi gãy khúc Tiếu ngạo giang hồ, không thể nghi ngờ khúc Tiếu ngạo giang hồ rất phù hợp với truy cầu của hắn.
Tiếng đàn trong trẻo vang lên hư không, rất nhanh mọi người cảm giác tinh thần của chính mình tách rời thể xác, tâm hồn dung nhập trong tiếng đàn. Khúc nhạc này là do Nghệ Phong sở hữu thực lực đạt tới Quân Cấp tấu, không thể nghi ngờ càng khiến khúc nhạc tăng thêm vài phần tinh túy.
Thời gian một khúc nhạc cũng không dài, sau khi tấu hết khúc nhạc này, tất cả mọi người đều trầm mặc tại chỗ. Linh hồn vẫn chưa thoát ra khỏi ý cảnh trong đó.
Một lúc lâu, mọi người mới từ từ bừng tỉnh.
Thủy Nhược Vân nhìn sắc mặt Nghệ Phong thản nhiên như không, nàng rất khó lý giải ma đầu này, tại sao tiếng đàn không lời có thể phát ra tâm nguyện. Tại giờ khắc này, hắn thực sự không giống một ma đầu tàn nhẫn giết người không chớp mắt, ngược lại giống như một lãng tử đi khắp thiên hạ.
Thủy Nhược Vân không khỏi nhớ tới Nghệ Phong trước kia, khi Tội Ác chi thành chưa phát sinh dị biến. Tuy Nghệ Phong tàn nhẫn, thế nhưng còn kém xa hiện tại. Nhãn thần Thủy Nhược Vân rất phức tạp liếc nhìn Nghệ Phong, thở dài một hơi.
- Khúc nhạc này có thể vượt qua chứ!
Nghệ Phong quay về phía Thiên Tuyệt lão nhân nói.
Thiên Tuyệt lão nhân lúc này chậm rãi nói:
- Hiện tại ta có chút minh bạch, tại sao ngươi nói phương diện cầm kỳ thi họa không ai có thể sánh với người. Chỉ cần thời gian ngắn như vậy sáng tạo một khúc nhạc, thực sự không có thể vượt qua ngươi. Bất quá, ta cảm giác khúc nhạc này thiếu khuyết một vài điểm gì đó.
Nghệ Phong kinh dị liếc mắt nhìn Thiên Tuyệt lão nhân, lập tức gật đầu nói:
- Khúc nhạc này cần cầm tiêu hợp tấu, bất quá chỉ một mình ta mà thôi, cho nên thiếu một chút cũng là bình thường. Bất quá, tiến bối có thể nhận ra, quả thực tiền bối rất am hiểu nghệ thuật.
Thiên Tuyệt lão nhân phẩy phẩy tay nói:
- Ngươi vượt qua đề mục này.
- Đa tạ!
Thiên Tuyệt lão nhân nhìn Nghệ Phong lập tức nói:
- Đánh giá một người, nhiều khi phải sử dụng trí dũng song toàn. Đối với tài trí của ngươi, lão phu không có lời nào để nói. Lúc này đây, ta sẽ ra đề mục về dũng.
Sau khi nói xong, Thiên Tuyệt lão nhân đột nhiên từ trong nạp linh giới lấy đoản kiếm, đưa cho Nghệ Phong nói:
- Đề mục này rất đơn giản, ai cũng có thể giải, thế nhưng không phải người nào cũng có thể giải.
Trong khi mọi người nghi hoặc, Thiên Tuyệt lão nhân chậm rãi nói:
- Dũng, chính là quyết chí thẳng tiến không lùi. Ta muốn ngươi làm chính là, dùng đoản kiếm này đâm vào ngực của ngươi.
Xôn xao...
Câu nói này, nhất thời khiến xung quanh rộ lên, bất cứ ai cũng không ngờ, Thiên Tuyệt lão nhân lại ra đề mục như vậy. Đoản kiếm đâm vào ngực, người còn có thể sống sao? Cư nhiên Thiên Tuyệt lão nhân muốn đẩy Nghệ Phong vào chỗ chết?
Thủy Nhược Vân giống vậy trừng mắt nhìn Thiên Tuyệt lão nhân, không biết hắn thù hận gì Nghệ Phong, cư nhiên lại ra đề mục như vậy.
Ngược lại, Nghệ Phong đối với hắn rõ ràng phản ứng khác mọi người. Ngắm nghía đoản kiếm trong tay, nét mặt thản nhiên như không.
- Tiền bối thực sự cần dùng đề mục này làm đề thứ hai?
Nghệ Phong nhìn Thiên Tuyệt lão nhân cười nói.
Nghệ Phong tươi cười, khiến Thủy Nhược Vân cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không rõ có điều gì tức cười.