Khi Băng Ngưng đang nói, ấn kết cuối cùng cũng kết khởi xong. Cùng lúc đó, Thân thể Nghệ Phong và Băng Ngưng không ngừng chìm xuống. Đồng thời, nước xung quanh hồ hoàn toàn tách rời.
Khi hạ xuống, Nghệ Phong cảm giác cổ lực lượng khổng lồ đẩy hắn quay ngược lại. Chỉ ôm Băng thật chặt mới cảm giác cổ lực lượng này suy yếu.
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong gắng sức chống đỡ cổ lực lượng này, nàng khẽ xoay người. Đưa tay ôm chặt Nghệ Phong, hai người siết chặt vào nhau. Đôi gò bồng mềm mại của Băng Ngưng ép vào ngực Nghệ Phong, cảm giác mềm mại ôn nhuyển khiến Nghệ Phong không thể kìm lòng xuất hiện phản ứng.
Băng Ngưng dường như đã nhận ra, thế nhưng Băng Ngưng biết. Ngoài cách này, không còn cách nào khác giúp Nghệ Phong tiến vào trung tâm. Dù sao, Nghệ Phong không sở hữu thể chất như nàng.
- An phận một chút.
Băng Ngưng cảm giác toàn thân nóng như lửa đốt. Nàng cắn răng nhẹ giọng thì thầm bên tai Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười khổ, không phải hắn không an phận. Bất quá, ôm vưu vật như vậy, hắn có thể trụ vững bộ dáng này đã rất đáng biểu dương, cho dù Liễu Hạ Huệ trước kia cũng không hơn gì hắn bây giờ.
Nghệ Phong điên cuồng vận chuyển Lăng Thần Quyết, lúc này hắn và Băng Ngưng cũng xoay tròn rơi xuống phía dưới. Không biết rơi xuống phía dưới bao lâu, hai người cảm giác toàn thân chính mình bất động xoay tròn.
May mắn chính là, Băng Ngưng ép sát thân thể Nghệ Phong, hai người cơ hồ thành một thể, cổ lực lượng cường đại kia đã biến mất. Bằng không, hiện tại xoay tròn đủ đẩy Nghệ Phong bay ngược trở lại.
Suốt nửa ngày, Nghệ Phong mới cảm giác chính mình rơi xuống mặt đất. Khi Băng Ngưng rơi xuống mặt đất, không đợi Nghệ Phong phản ứng, liền đẩy Nghệ Phong sang một bên, lấy quần áo bao quanh toàn thân. Khuôn mặt ửng đỏ tản ra vẻ kiều diễm, khiến người ta không kiềm chế được muốn cắn nàng một ngụm.
Nhìn Băng Ngưng đề phòng chính mình như phòng lang sói, Nghệ Phong nhún nhún vai, bất đắc dĩ mặc quần áo. Trong lòng phỉ báng không ngớt, nữ nhân này thật là, ăn sạch chùi miệng, tuyệt đối không để ý tới tâm tư nam nhân. Quên đi, dù sao đi nữa trời sinh Bản Đế giống như người chịu ngược, bị nữ nhân khi dễ là chuyện bình thường.
- Đi thôi!
Băng Ngưng có phần tránh né nhãn thần Nghệ Phong, dù sao trải qua chuyện vừa nãy, nàng không còn tâm tình tốt cho rằng không chuyện gì phát sinh.
Nghệ Phong nghe Băng Ngưng nói, khẽ gật đầu, ánh mắt quan sát xung quanh. Trước mặt Nghệ Phong là tòa cung điện xanh vàng rực rỡ. Nghệ Phong đứng trước cửa cung điện, suy nghĩ một chút, chắc hẳn đây chính là trung tâm cấm địa Đông Hải cung.
Muốn tìm đường thoát ra ngoài, tất nhiên phải vào tòa cung điện này.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong và Băng Ngưng tiến nhập trong đó. Thế nhưng, chưa đi được bao lâu, Băng Ngưng đã bị Nghệ Phong kéo đi. Băng Ngưng thấy Nghệ Phong kéo chính mình, trong lòng cả kinh, ánh mắt nhìn Nghệ Phong hiện lên vẻ kinh sợ.
- Hỗn đản này, không nghĩ tại dùng tới sức mạnh đấy chứ.
Trong lòng Băng Ngưng vô cùng lo lắng, nàng không biết, nếu như Nghệ Phong dùng sức mạnh, nàng có thể cự tuyệt sao?
Khi Băng Ngưng đang kinh hoàng, Nghệ Phong kéo Băng Ngưng về phía sau chính mình, hắn chau mày bước về phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong cẩn thận bước về phía trước một đoạn không xa, đột nhiên xung quanh phát sinh âm thanh, trên hư không tản ra từng gợn sóng âm. Trung tâm sóng âm hội tụ từng đạo năng lượng, rất nhanh tại trung tâm sóng âm xuất hiện từng đạo thân ảnh. Vô số năng lượng thuộc tính băng hội tụ thành người băng giống như người thật.
Năm người băng rơi xuống trước mặt Nghệ Phong, tay cầm băng kiếm trong suốt, kéo theo khí tức lạnh lẽo tập trung vào Nghệ Phong.
Nghệ Phong dò xét nơi năm người băng này đứng. Đúng lúc cấu thành trận người băng, nhìn năm người băng này, Nghệ Phong âm thầm đề thăng đấu khí.
Năm người băng này hiển nhiên chính là đại năng thời cổ xưa lưu lại thủ hộ đại điện, đồng thời Nghệ Phong vô cùng bội phục người đại năng thời cổ xưa. Hắn mạnh mẽ đánh về phía người băng dẫn đầu.
Ầm...
Nghệ Phong trực tiếp giao phong cùng Người băng, trong lúc hai người giao phong, Nghệ Phong bị chấn động bay ngược lại phía sau, huyết khí trong ngực bốc lên.
Nghệ Phong cố gắng áp chế huyết khí trong cơ thể, ánh mắt toát lên vẻ khó tin. Thực lực mỗi người băng này, cư nhiêu đều đạt tới Quân Cấp ngũ giai. Một người băng, Nghệ Phong còn có thể miễn cưỡng đối phó, thế nhưng năm người băng, hơn nữa còn cấu thành trận pháp người băng. Hiển nhiên không phải Nghệ Phong có thể chống lại.
Nghệ Phong nhìn năm người băng này, trong mắt tràn đầy vẻ cố kỵ. Mà những người băng này không để Nghệ Phong chút cơ hội, đều tự động bạo phát năng lượng kinh khủng, dùng băng kiếm đâm về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, thân pháp Mị Ảnh chớp động, thi triển Thuấn Di tránh né đợt công kích này. Năm người băng Quân Cấp ngũ giai, nhất định hắn không thể chống lại.
- Kháo... Tại sao cấm địa này nhiều quái vật như vậy?
Nghệ Phong tức giận mắng, mặc kệ là khôi lỗi cương thiết hay người băng, thực lực đều cường hãn tới cực điểm. Nếu như Đông Hải cung có thể thu nạp, vậy thực lực Đông Hải cung nhất định tăng vọt. Thảo nào, đám người Đông Hải cung nói, Đông Hải cung vốn là thế lực siêu cấp, bất quá xuống dốc không phanh. Với tình hình này, thực sự xứng đáng là thực lực siêu cấp. Đương nhiên, điều kiện trước tiên phải sở hữu Thánh Cấp, hoặc ít nhất Á Thành.
Ầm...
Hiển nhiên trận pháp của năm người băng không thể coi thương, cho dù Nghệ Phong sở hữu thân pháp Mị Ảnh cũng bị năm người băng này ngăn cản. Một người trong đó đánh thẳng về phía Nghệ Phong, Nghệ Phong tránh không thể tránh, đành phải vận chuyển lực lượng ngăn cản quyền của đối phương.
Dưới quyền này, Nghệ Phong chấn động bay ngược lại phía sau, khóe miệng chảy máu tươi. Có lẽ lực lượng Quân Cấp ngũ giai và lực lượng cơ thể hắn chênh lệch quá lớn.
Nghệ Phong trông thấy thân ảnh năm người băng trước mặt lại tấn công về phía hắn, Nghệ Phong cắn chặt răng, năng lượng trong cơ thể bạo phát, lòng bàn tay hội tụ dòng xoáy năng lượng Phệ Châu. Có thể hủy diệt trận pháp của những người băng này, cũng chỉ có thể vận dụng Phệ Linh Nộ Bạo. Tuy rằng, Phệ Linh Nộ Bạo muốn tiêu diệt năm người băng thực sự chính là vọng tưởng. Thế nhưng có thể tiêu diệt một người trong đó.
Thế nhưng, khi Nghệ Phong hội tụ phệ Linh Nộ Bạo. Băng Ngưng đứng phía xa xa chằm chằm nhìn tràng cảnh này, lại gấp giọng hô lớn:
- Nghệ Phong, ngươi đừng hủy diệt bọn họ.
Những lời này khiến Nghệ Phong sửng sốt. Một người băng nắm lấy cơ hội này, lại lần nữa xuất quyền đánh về phía Nghệ Phong. Dưới quyền này, khóe miệng Nghệ Phong lại phun máu tươi
Nhìn Nghệ Phong liên tục lui lại phía sau, Băng Ngưng liền lắc mình bay nhanh về phía vị trí trung tâm.
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng nhanh như thiểm địa bay tới, sắc mặt hắn đại biến. Thực lực của hắn còn không tiếp nổi người băng công kích, Băng Ngưng đến đây không phải muốn chết sao?
Thế nhưng, điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, sau khi Băng Ngưng đứng trước mũi công kích của Người băng, cư nhiên người băng không xuất thủ tấn công Băng Ngưng. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không nói nhiều lời, đột nhiên quỳ xuống mặt đất, giập đầu nói:
- Tử tôn bất hiếu Băng Ngưng bái kiến tổ tông.