Mị Ảnh

Chương 127: Đợi ngươi tại Thúy Lâm Các


Gió hiu hiu thổi, sóng nước lăn tăn.
Có lẽ bởi vì được thỏa tâm tình, cho nên Nghệ Phong cảm thấy vô cùng dễ chịu. Lỗ chân lông trên cơ thể dường như mở ra, hấp thụ luồng không khí tươi mát lúc bình minh. Luồng không khí này trong sạch tới cực điểm, tại địa cầu bị nhiễm bẩn nghiêm trọng khó có thể tìm được.
Từ tinh thần tới cơ thể Nghệ Phong khẽ ngưng đọng, cảm giác được năng lượng trong cơ thể nồng hậu hơn rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy phấn chấn.
Không ngờ lần này tiêu hao năng lượng sử dụng Thuấn Di lại tạo lên chuyển biến. Rốt cục hồn lực cũng đột phá đến cửu giai. Tương tự, đấu khí cũng đạt tới nhất giai đỉnh phong, có lẽ không lâu sau có thể đạt tới nhị giai.
Theo gió biển trong lành, trong lòng Nghệ Phong toát lên một cổ ngụ ý. Nếu như Yêu Ngọc kia du ngoạn vòng quanh khí hải vùng trung du, e là có thể đột phá tới nhị giai. Thế nhưng không biết Yêu Ngọc kia có chuyện gì xảy ra, từ khi ngủ say tại thánh địa, vẫn chưa tỉnh lại. Ngược lại, có thể cảm giác được, hàng ngày nó đều hấp thụ linh khí thiên địa.
Nghệ Phong ngượng cười. Quả thực hắn cũng cảm thấy ý nghĩ của chính mình thật buồn cười. Cho dù yêu vật kia thực sự thức tỉnh, thế nhưng trải qua sự kinh khủng lần trước. Nó còn dám lai vãng ngoài biển hay không?
- Dậy rồi sao?
Thanh âm trong trẻo vang lên, Nghệ Phong cởi áo ngoài của mình ra, nhẹ nhàng choàng lên người Điệp Vận Du. Gần nửa tháng nay, mỗi khi bình minh lên hầu như đã trở thành thói quen. Khi Nghệ Phong đứng hóng gió, không lâu sau Điệp Vận Du cũng tới bên cạnh Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm giác thân thể ấm áp từ phía sau từ từ ôm lấy chính mình, cảm thụ được mị hoặc kinh người. Khiến tâm hồn hắn nhộn nhạo.
- Tiểu tử kia! Có phải ngươi muốn?
Điệp Vận Du nhẹ nhàng thổi nhiệt khí vào tai Nghệ Phong, nàng cười cười trêu đùa.
- Ách...
Nhiệt khí thổi bên tai, Nghệ Phong cảm thấy chính mình dường như bị điện lưu kích thích, liền ngẩng đầu lên.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu đưa tay ôm lấy Điệp Vận Du, bàn tay thâm nhập vào trong lớp áo mỏng của Điệp Vận Du, cảm nhận một mảnh ấm áp mềm mại, khoan khoái tới cực điểm.
- Điệp tỷ tỷ! Nếu như nàng không mị hoặc ta nữa. Không khéo ta bằng mọi giá cũng ăn thịt nàng.
Nghệ Phong tàn bạo nói. Quả thực đối với nữ nhân này, hắn không tìm ra bất cứ biện pháp nào.
Điệp Vận Du ngăn hai tay Nghệ Phong tiếp tục bò lên phía trên, cười hi hi:
- Chỉ cần ngươi dám, ta có gì phải sợ.
Nhất thời Nghệ Phong rụt tay lại, trong lòng bất mãn, thầm nói:
- Nàng sẽ không đánh chủ ý ăn ta sao?
Điệp Vận Du để hai tay Nghệ Phong từ từ rút khỏi áo nàng, trong lòng có chút bất mãn với tiểu tử hỗn đản này. Ban đêm không giữ quy tắc, để ngươi chiếm tiện nghi không hề phản ứng. Rõ ràng hiện tại cũng không giữ quy tắc. Bất quá, cảm thấy cơ thể nàng cương cứng. Cho dù là nàng, cũng không thể kiềm chế nổi, hai gò má phiến hồng liếc mắt nhìn về phía Nghệ Phong.
- Còn một canh giờ nữa sẽ đến Đế Đô.
Đột nhiên ngữ khí Điệp Vận Du trầm xuống.

- Ách...
Tuy rằng trong lòng Nghệ Phong rất vui vẻ, thế nhưng hắn cũng không hề muốn. Hắn vuốt vuốt mái tóc dài của Điệp Vận Du, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên đó.
- Điệp tỷ tỷ phải hồi cung sao?
Tâm tình Điệp Vận Du có chút cô đơn:
- Đúng vậy! Tuy rằng ta có thể tự do ra vào cung. Thế như dù sao cũng phải hồi cung ah, đây là số phận của ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong biết phi tử của hoàng đế dù được hoàng đế sủng ái, nhưng chuyện ra vào hoàng cung cũng không phải chuyện dễ dàng, cho nên hắn không nói nhiều về vấn đề này.
- Nếu như Điệp tỷ tỷ muốn báo thù, có chuyện gì nguy hiểm hãy nói với ta. Tuy rằng ta không chắc chắn có thể giúp tỷ báo thù, thế nhưng có thể bảo vệ tính mạng của nàng.
Nghệ Phong thản nhiên nói. Đối với nữ nhân nằm chung giường hành hạ hắn trong khoảng thời gian dài, hắn cũng tình cảm khác biệt.
Nhãn tình Điệp Vận Du sáng lên, nàng nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Quả nhiên phía sau ngươi có cổ thế lực cường đại. Bằng không, ngươi không dám nói hoàng thất cường đại ra tay, còn có thể bảo vệ mạng sống của ta.
Nghệ Phong cười cười, không giải thích gì thêm. Tuy rằng thế lực hoàng thất cường đại, thế nhưng tại thánh địa hắn cũng không sợ. Nếu như Điệp Vận Du thực sự bị hoàng thất truy sát, để nàng ẩn nấp tại thánh địa. Hắn không tin kẻ nào đó có thể khiến nàng bị thương tổn.
- Được rồi! Chuyện của ta, ngươi không phải lo lắng. Cho dù ta và lão gia hỏa kia khai chiến, hắn muốn hạ ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Điệp Vận Du biểu hiện vô cùng tự tin. Điều này khiến Nghệ Phong âm thầm thở dài, hơn nữa cũng rất khâm phục Điệp Vận Du. Lúc này trong hoàng cung, cũng có thể tạo lên thế lực tự bảo vệ tự bảo vệ mình, không thể xem thương ah!
- Điệp tỷ tỷ không gặp nguy hiểm, vậy còn gì tốt hơn. Chỉ là ta giả dụ, nếu như chuyện kia thực sự xảy ra. Tỷ có thể tới tìm ta.
Nghệ Phong cười cười, lại nói thêm lần nữa.
Điệp Vận Du nghe thấy sự ân cần lo lắng trong đó, trong lòng nàng cảm thấy xúc động, quay về phía Nghệ Phong cười nói:
- Thực ra chuyện khác ta không lo lắng, ta chỉ lo lắng không được ôm ngươi. Sợ là ban đêm ta lại gặp phải ác mộng, mất ngủ.
Trong đầu Nghệ Phong hiện lên dòng suy nghĩ: Nữ nhân này thực sự coi mình là thuốc ngủ ah!
Bất quá, trong lòng cũng cảm thấy trìu mến:
- Điệp tỷ tỷ cưới ta, hàng ngày có thể ôm ta ngủ.
Khuôn mặt Điệp Vận Du ửng hồng, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt mang theo muôn vàn tình ý. Bỗng nhiên lúc này, nàng trông thấy Nghệ Phong đứng sững sờ tại chỗ.
- Ngươi nghĩ thật đẹp?
...
Điệp Vận Du trông thấy dáng vẻ Nghệ Phong rất kinh ngạc, nàng liền vui vẻ cười, nàng từ từ lấy ra một đạo lệnh bài trong ngực chính mình, nói:

- Thúy Lâm Các tại Đế Đố là nơi ở của ta. Nếu như không có việc gì ngươi có thể tới chỗ nào đó ngồi. Thỉnh thoảng ta cũng muốn gặp ngươi. Vả lại, ngươi hãy cầm khối lệnh bài này tới học viện Trạm Lam, tuy rằng không thể giúp ngươi vào học viện Trạm Lam, thế nhưng có thể giúp ngươi thi bổ sung. Với thực lực của ngươi, thi bổ sung, tiến nhập học viện Trạm Lam là điều không cần lo lắng.
Nghệ Phong gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận cất vào linh giới. Trong lòng có chút cảm kích: Bằng không, chính mình nhập vào học viện Trạm Lam thực sự rất phiền phức.
Bỗng nhiên Nghệ Phong nghĩ tới điều gì đó, hắn liền hỏi Điệp Vận Du:
- Điệp tỷ tỷ, được rồi! Có lẽ với thân phận của nàng có thể kiếm một chút dược liệu chứ?
Rốt cuộc Nghệ Phong rất không hài lòng, bởi vì thực lực của chính mình phát triển quá chậm, cũng quyết định dùng đan dược để đề thăng thực lực. May mà y thuật của chính mình có thể sử dụng phương thuốc của ngũ trưởng lão chỉ dạy. Cũng đủ khiến người ta phải khao khát.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái:
- Ngươi muốn dược liệu làm gì? Không phải y sư, độc sư lấy những thứ đó cũng vô dụng ah!
Nghệ Phong cười khà khà, nói:
- Chuyện này... Ta vẫn chưa nói với nàng.Kỳ thực ta còn là một y sư.
- Cái gì? Ngươi còn là y sư?
Khó trách Điệp Vận Du kinh ngạc, xét về võ giả, cầm ca, thơ phú, Nghệ Phong cũng rất nổi bật. Rõ ràng hắn còn là y sư. Chuyện này...
Điệp Vận Du xoa xoa đầu, bất đắc dĩ nói:
- Là dược liệu gì cần ta phải đích thân tìm cho ngươi? Tại đế quốc có rất nhiều cửa hàng ah!
Cũng khó trách Điệp Vận Du nói như vậy, nàng không biết Nghệ Phong là y sư cấp bậc thế nào. Đương nhiên dược liệu cần dùng sẽ không quá cao. Dù sao dược thảo quý hiểm, chỉ có y sư cao cấp mới có thể sử dụng, nếu không cũng lãng phí. Mà tại Đế Đô, nếu như không phải dược liệu quý hiếm, cơ bản tới các cửa hàng lớn là có thể tìm được.
Nghệ Phong cười ngượng:
- Cửa hàng không mua được, bởi những dược liệu này rất quý hiếm. Bất quá, ta cũng không để Điệp tỷ tỷ chịu thiệt. Chỉ cần nàng cung cung cho ta dược liệu, ta sẽ tặng nàng một nửa dược phẩm, nàng nghĩ sao?
Nếu như ngũ trưởng lão ở đây, nhất định sẽ nhìn Nghệ Phong bằng con mắt khác: Cho dù là giới y sư, đối phương cung cấp dược liệu cấp y sư cao cấp, nhiều nhất cũng chỉ tặng 2 phần. Thế nhưng, rõ ràng tiểu tử này tặng lại phân nửa, điểm này không giống tích cách keo kiệt vốn có của hắn.
Điệp Vận Du đảo con mắt trắng nhìn. Bên cạnh chính mình ngày cả y sư cao cấp lục giai cũng có, một y sư cấp thấp như ngươi ta phải quan tâm tới sao. Bất quá, nàng cũng không cự tuyệt, chỉ cần dược liệu không quá quý giá. Tặng Nghệ Phong một chút cũng được.
- Uhm, ngươi hãy liệt kê dược liệu cho ta.
Điệp Vận Du thản nhiên nói. Hiển nhiên nàng không quá hứng thú.
Nghệ Phong ôm chặt thân thể ấm áp của Điệp Vận Du, nói:
- Điệp tỷ tỷ, hãy làm theo những gì trái tim chính mình mách bảo.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức tươi cười:
- Ha ha, ngươi nói rất có lý. Nếu như nhìn lão gia hỏa kia không vui, ta sẽ làm thịt hắn. Bất quá, ta sẽ nói ngươi xúi giục ta.
Trên trán Nghệ Phong toát ra mồ hôi lạnh:
- Chuyện này, ta không liên quan?
Điệp Vận Du cười hi hi, không hề để ý tới sự sợ hãi của Nghệ Phong, nàng cúi đầu, nghé miệng vào tai Nghệ Phong:
- Lần sau ngươi gặp lại ta. Ta sẽ cho ngươi. Ta sẽ không thi triển mị thuật ah! Tỷ tỷ đối với ngươi như vậy, là được rồi chứ?
Nhãn tình Nghệ Phong lóe sáng, bất quá lại ảm đạm. Bởi đây không phải lần đầu tiên nàng khơi dậy hỏa khí trong lòng chính mình.
Dường như Điệp Vận Du hiểu Nghệ Phong đang suy nghĩ điều gì, nàng lại thổi nhiệt khí vào tai hắn:
- Lúc này tỷ tỷ nói thật ah! Lần sau gặp lại ngươi, thực sự sẽ cho ngươi! Tỷ tỷ đợi ngươi tại Thúy Lâm Các ah!