Mị Ảnh

Chương 1213: Thắng bại hai đời

 
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Nghệ Phong. Bọn họ cảm thấy khâm phục với lựa chọn của Nghệ Phong đồng thời lại không nhịn được thở dài một hơi. Cho dù là ai đều thấy được, trận chiến đấu này đã không thể dễ dàng như trước.
 
Nhìn ánh mắt Đế Vân, Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, hắn chậm rãi ngồi xếp bằng. Bắt đầu thi triển kim châm chữa thương cho mình. Nếu đối phương cho hắn một thời gian, vậy trong khoảng thời gian này hắn sẽ khôi phục thân xác đến trạng thái đỉnh phong. Đế Vân đang tính kế hắn, chẳng phải là hắn cũng đang tính kế Đế Vân.
 
Nghệ Phong thi triển y thuật bát giai khiến người ta hoa cả mắt. Đặc biệt khi thấy kim châm kia rung động, cùng với khuôn mặt Nghệ Phong dần dần hồng nhuận theo thời gian, một đám quay sang nhìn nhau. Bọn họ đều thấy được vẻ chấn động trong mắt đối phương.
 
- Nghệ Phong còn là một y sư cao giai?
 
Những người này có chút khó có thể tin được chuyện này là sự thực, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này không tin không được.
 
Nghệ Phong toàn lực vận hành Lăng Thần Quyết, năng lượng bốn phía không ngừng vọt vào trong cơ thể Nghệ Phong, khôi phục đấu khí cho Nghệ Phong.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Vân thoáng nhíu mày. Nhưng vẫn không lo lắng, chỉ đứng ở đó phe phẩy quạt giấy nhìn Nghệ Phong.
 
Đám người Đoạn Vũ Tiêu Thiên đều tập trung ánh mắt trên người Nghệ Phong. Một lúc sau không nhịn được thở dài một hơi. Tuy rằng tiếp xúc với Nghệ Phong không nhiều lắm, nhưng biết tính tình Nghệ Phong là một người cao ngạo đến cực điểm.
 
Đừng nói người này là người Tiên Phủ. Cho dù không phải Tiên Phủ, chỉ cần khiêu khích hắn, hắn sẽ tiếp nhận. Chẳng qua, lúc này thực lực của Nghệ Phong tiếp được một trận chiến đấu như vậy, nhất định sẽ bại.
 
Sau khi Nghệ Phong hoàn toàn đánh bại đám người Tiêu Thiên và Đoạn Vũ, trong lòng bọn họ cảm thấy khâm phục Nghệ Phong, đồng thời đã xem Nghệ Phong là bằng hữu. Huống chi Tiên Phủ nhúng tay vào tụ hội phía Đông, khiến bọn họ có tâm lý bài ngoại.
 
Ánh mắt một đám người chăm chú nhìn thẳng vào trên người Nghệ Phong, nhìn tay Nghệ Phong không ngừng xuất hiện nước thuốc dung nhập trong cơ thể hắn. Một đám ngừng thở, nhìn khí tức của Nghệ Phong càng lúc càng ổn định.
 
Cứ như vậy, hơn phân nửa thời gian trôi qua. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Nghệ Phong đã xoay người đứng lên. Khí tức Nghệ Phong lúc này, đã khôi phục lại bảy tám phần so với trước kia.
 
Loại tình huống này, khiến Đế Vân có chút biến ảo bất định.
 
- Nghệ Phong! Ngươi...
 
Băng Ngưng khép mở miệng, muốn khuyên can Nghệ Phong một chút, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời. Nàng biết tính cách của Nghệ Phong, nói cái gì đều không thay đổi được quyết định của hắn.
 
Nghệ Phong nhìn Băng Ngưng mỉm cười, ngay lập tức nhìn Đế Vân nói:
 
- Ngươi muốn so tài thế nào?
 
Đế Vân quên tính thời gian, hiện tại sợ là còn cách thời gian Trảm Tiên của Nghệ Phong khoảng nửa canh giờ. Với thực lực của Nghệ Phong lúc này, hắn muốn bắt Nghệ Phong sợ có chút khó khăn. Đối với Đế Vân mà nói, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
 
- Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn tốt. Ta có thể chờ thêm một chút.

 
Đế Vân đóng giả một người tốt bụng nhìn Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong không hề nói gì cười cười, không thèm quan tâm tới việc đối phương kéo dài thời gian. Nghệ Phong lại nghiêm túc bắt đầu vận hành Lăng Thần Quyết, khôi phục lực lượng trong cơ thể.
 
Lâm Thiên Uy cũng nhớ tới vẻ suy nhược của Liễu Nhiên năm đó sau khi thi triển Trảm Tiên. Lúc này hắn hiểu được vì sao Đế Vân tốt như vậy?
 
- Nghệ Phong! Hiện tại ngươi ra tay đi.
 
Lâm Thiên Uy hạ giọng nhìn Nghệ Phong nói. Hắn không nghĩ cuộc tụ hội này sẽ bị đập bởi vì Đế Vân. Lúc này, Nghệ Phong ra tay ít nhiều còn có thể có chút phần thắng. Nhưng sau khi thực lực Nghệ Phong suy nhược, một chút phần thắng cũng không có.
 
Nghệ Phong lắc đầu:
 
- Cho dù ta trở lại thời kỳ thịnh, vẫn không nhất định có thể thắng được dễ dàng.
 
- Nhưng chung quy chờ thêm một lát nữa, ngươi sẽ suy yếu.
 
Lâm Thiên Uy có chút tức giận nói.
 
- Không! Nếu hiện tại ta ra tay, đó là bại thật sự. Hắn chỉ cần ngăn cản ta nửa canh giờ. Sau đó ta sẽ không còn lực chiến đấu một trận.
 
Nghệ Phong nhìn Lâm Thiên Uy nói.
 
- Vậy ngươi làm như vậy, nửa canh giờ sau liền có lực chiến đấu một trận hay không?
 
Lâm Thiên Uy rất khó hiểu nhìn Nghệ Phong nói.
 
- Ít nhất! Ta có một đường hi vọng giành chiến thắng.
 
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, Lăng Thần Quyết trong cơ thể vẫn tự hành vận chuyển.
 
Lâm Thiên Uy không rõ rốt cuộc Nghệ Phong có hi vọng giành chiến thắng gì, nhưng thấy Nghệ Phong nói như thế, hắn không tiện nói gì thêm, trong lòng lại không cảm thấy lạc quan. Cho dù là Liễu Nhiên năm đó, đối mặt với tình hình này, hẳn cũng là dữ nhiều lành ít.
 
Khi đó, Liễu Nhiên đã là Á Quân. Mà hiện tại Nghệ Phong chỉ là thất giai. Khác biệt một trời một vực.
 
Thời gian dần dần tôi qua, khí tức của Nghệ Phong đã khôi phục được bảy phần của trạng thái đỉnh phong. Đế Vân tính thời gian, cảm thấy thời gian gần đủ. Đế Thích Thiên và Liễu Nhiên là đối thủ lâu năm, nên người hiểu rất rõ về Trảm Tiên, ngoại trừ người Tà Tông, sợ sẽ chỉ có Đế Thích Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 

Đế Vân tiến một bước về phía trước, vẻ mặt ý cười nhìn Nghệ Phong.
 
Đám người Đoạn Vũ thấy cảnh tượng như vậy một đám xem thường nhìn Đế Vân, trong lòng lại không biết làm thế nào. Chỉ có thể một đám dùng ánh mắt, ra hiệu Nghệ Phong từ chối trận tỷ thí này. Cho dù giờ phút này từ chối, cũng không có người nào chê cười Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong không nói gì, chỉ cười nhìn đám người Đoạn Vũ lắc đầu. Trong tình thế địch nhân tới khiêu chiến, Nghệ Phong mặc kệ là tên tuổi Tà Đế, hay danh dự của lão đầu tử, hắn đều phải chiến, cho dù là bị đánh bại.
 
- Đến lúc.
 
Đế Vân nhìn Nghệ Phong nói.
 
Nghệ Phong mỉm cười, lúc này trong đầu có chút cảm giác mỏi mệt. Nghệ Phong biết hiệu quả của Trảm Tiên sắp đến. Sợ là nhiều nhất chỉ còn có thể kiên trì hơn mười phút, sau đó thực lực sẽ bắt đầu giảm xuống một cách toàn diện.
 
- Nghệ Phong!
 
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong tiến lên một bước, sốt ruột kêu lên.
 
Nghệ Phong vỗ vỗ Băng Ngưng, nhìn nàng nói:
 
- Nàng lui ra ngoài. Sợ là một lát nữa, đánh nhau sẽ rất kịch liệt.
 
- Nghệ Phong!
 
Đám người Đoạn Vũ đều trăm miệng một lời kêu lên.
 
Nghệ Phong không nói những lời dư thừa, chỉ nhìn Lâm Thiên Uy nói:
 
- Thỉnh tiền bối đưa tất cả võ giả bị thương đi. Đoạn Vũ, các ngươi ra đi. Tình trạng vết thương của các ngươi không nhẹ, sợ là chốc nữa sẽ không chịu nổi dưa ba của trận tranh đấu.
 
- Dư ba cái rắm.
 
Đoạn Vũ mắng khẽ một câu. Với thực lực suy nhược của Nghệ Phong đối phó với Á Quân, còn không phải là bị người ta ngược đãi sao? Tuy nhiên thấy vẻ mặt Nghệ Phong nghiêm túc, Đoạn Vũ vẫn thức thời cùng đám người Tiêu Thiên lui ra ngoài.
 
Nhìn không gian trường đấu chỉ còn lại có hai người bọn họ người, Nghệ Phong nhìn Đế Vân nói:
 
- Vừa rồi đúng lúc ta còn chưa thấy thoải mái. Có chút lực lượng không tiết hết. Đúng lúc hiện tại có thể phát tiết ở trên người ngươi.
 
Đế Vân cười ha ha nói:
 
- Ngươi ở thời kỳ hưng thịnh, ta còn không cần thiết phải sợ ngươi. Hiện tại sao? Ha ha!
 
Nghệ Phong mỉm cười nói:
 
- Phải vậy không? Nếu ngươi không cho ta một thời gian, có lẽ ta ắt phải bại. Nhưng giờ phút này đã khác trước rồi.
 
Nói xong câu đó, Nghệ Phong khẽ cười. Cảm giác trong đầu càng lúc càng nặng. Hiển nhiên hiệu quả của Trảm Tiên sẽ không còn kiên trì lâu nữa. Điều này khiến Nghệ Phong không dám lại lãng phí thời gian
 
- Hiện tại, bản thiếu gia sẽ khiến ngươi hiểu được, năm đó lão đầu tử nhà ngươi không bằng sư tôn của ta, vậy đệ tử của hắn, cũng tuyệt đối không thể so sánh được với ta.