Mị Ảnh

Chương 1123: Vào cửa cung

 
Nhìn cửa cung trước mặt với phong cách cổ xưa, Nghệ Phong thở khẽ một hơi, đạp một cái về phía trước. Nếu chạy tới đây đã tính là nguy hiểm, hắn vẫn quả quyết không có ý buông tha.
 
- Mở!
 
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo đấu khí đánh vào phía trên cửa cung. Cửa cung không mở ra giống như Nghệ Phong tưởng. Ngược lại năng lượng này đánh vào phía trên cửa cung, ngay cả một chút gợn sóng cũng không thấy.
 
Tình hình như thế khiến Nghệ Phong cau mày nhìn chăm chú vào cửa cung. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ không gian lại trở nên yên tĩnh.
 
Khi khắp nơi im lặng đên mức đáng sợ, Nghệ Phong đột nhiên chớp động, một quyền đánh thẳng vào cửa cung, vừa ra tay liền vận dụng Tinh Bạo Thiên Hạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Lúc này, Nghệ Phong thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ, lực lượng khủng khiếp tới mức nào. Nhưng, một cú đánh này, cửa cung vẫn không hề rung chuyển.
 
- Có cổ quái!
 
Sau một đòn không có kết quả, lực lượng trong cơ thể Nghệ Phong không ngừng bạo phát. Nắm tay giống như hạt mưa không ngừng tấn công cửa cung. Liên tục công kích như thế, cho dù tinh cương cũng sẽ bị nổ tung. Nhưng, cửa cung với phong cách cổ xưa trước mặt vẫn không hề rung chuyển.
 
- Tinh bạo nhật nguyệt!
 
Nghệ Phong gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Tinh bạo nhật nguyệt lần lượt tấn công. Lực lượng mạnh hơn nhiều so với vừa nãy, đánh lên phía trên cửa cung với phong cách cổ xưa. Cửa cung vốn luôn đóng chặt, thậm chí không có tiếng động nào, rốt cục có một chút biến hóa. Phía trên cửa cung có quầng sáng lưu chuyển.
 
Ầm…
 
Nghệ Phong lại thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ đánh vào cửa cung vốn giống như tấn công vào bông, giờ phút này lại giống như đã bình thường, cứng rắn không gì sánh được. Phản lực chấn động mạnh mẽ khiến Nghệ Phong lập tức lùi lại mấy bước. Ngực hắn bị phản lực này chấn động tới mức khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng trào ra một ngụm máu.
 
- Cửa cung quá quỷ dị!
 
Nghệ Phong lau máu trên khóe miệng, nhìn chăm chú vào cửa cung. Lúc này quầng sáng lưu chuyển trên cửa cung mang đầy năng lượng. Năng lượng đan xen lẫn nhau tạo thành một đám lốc xoáy.
 

Thoáng dò xét một chút, Nghệ Phong phát hiện có năng lượng cực kỳ hung ác điên cuồng, giống với lốc xoáy khi hắn bước vào trong thành.
 
Nghệ Phong nhìn chăm chú vào cửa cung. Tất rõ ràng lốc xoáy đã tạo thành một quỹ tích kỳ lạ. Lốc xoáy dựa không ngừng di động theo quỹ tích này.
 
Nghệ Phong không tìm được trong đó ẩn chứa điều gì, hắn hít một hơi thật sâu, trong mắt chợt hiện lên một tia tàn nhẫn. Lực lượng trong cơ thể điên cuồng tuôn ra. Mặc kệ là năng lượng Phệ Châu hay là tử khí, hoặc là năng lượng nước thánh đều truyền đến thân quyền của Nghệ Phong.
 
Năng lượng khổng lồ ép lên khiến không gian xung quanh vặn vẹo. Nhưng rất rõ ràng không gian ở đây cứng cỏi hơn bên ngoài rất nhiều. Cho dù dưới năng lượng cuồng bạo, cũng chỉ thoáng vặn vẹo.
 
- Mở...
 
Nghệ Phong rống lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng về phía cửa cung.
 
Ầm…
 
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng hư không. Thậm chí Nghệ Phong còn cảm giác tai bị ù. Đồng thời lực phản chấn khủng khiếp truyền đến trên cánh tay, khiến Nghệ Phong rút lui về phía sau hơn mười thước. Mặt đất vốn được tạo thành từ những tảng đá rất lớn bị Nghệ Phong đạp lên khi di chuyển đều bị dập nát.
 
Mà điều khiến Nghệ Phong hoảng sợ chính là, cho dù Nghệ Phong đánh ra một quyền cường hãn như vậy, vẫn không làm gì được cửa cung. Cửa cung vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì, đứng yên tại chỗ.
 
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ổn định lại khí huyết trong ngực, lắc mình đến bên cạnh cửa cung. Hắn cảm thấy rất khó lý giải được vì sao cửa cung có được lực phòng ngự mạnh như vậy.
 
- Lực phòng ngự khủng bố như thế, sợ là không phải cường giả Quân cấp không thể mở cửa cung ra được.
 
- Cường giả Quân cấp?
 
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Một cửa cung lại cần cường giả Quân cấp mới có thể mở ra. Chẳng lẽ trong đó thật sự là Phệ Châu sao? Giá trị Phệ Châu thật ra có thể để cường giả dùng thủ bút lớn như vậy.
 
Khi Nghệ Phong đang cảm thấy bất đắc dĩ, Nghệ Phong kinh sợ phát hiện, năng lượng Phệ Châu vốn tấn công cửa đá lại dung nhập lốc xoáy, không tan biến. Đồng dạng, năng lượng nước thánh tinh lọc từng đạo sát khí.
 

Đối với việc năng lượng nước thánh tinh lọc sát khí, Nghệ Phong không hề bất ngờ. Dù sao sát khí cũng giống như tử khí, thuộc về năng lượng âm tà độc hàn. Năng lượng nước thánh tinh lọc năng lượng thuộc tính này, cũng là việc đương nhiên.
 
Nhưng, năng lượng Phệ Châu lại truyền đến bên trong lốc xoáy, khiến Nghệ Phong cảm thấy hết sức khó hiểu.
 
Bất quá tình huống kỳ lạ này, khiến Nghệ Phong suy nghĩ một chút. Năng lượng Phệ Châu âm dương trong cơ thể bắt đầu đưa vào bên trong lốc xoáy từng đạo một.
 
Nghệ Phong đưa năng lượng vào, lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn. Từng đạo năng lượng Phệ Châu bị lốc xoáy hấp thu vào bên trong. Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong càng điên cuồng vận chuyển năng lượng về phía lốc xoáy.
 
Đến cuối cùng, tốc độ vận chuyển khiến Nghệ Phong đều dần dần ăn không tiêu. Phệ Châu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, từng đạo năng lượng từ trong đó xuất hiện.
 
Xuy...
 
Khi Nghệ Phong không kiên trì được nữa, cửa lớn vốn để mặc Nghệ Phong thi triển thế võ toàn thân vẫn chưa mở được, hiện tại bắt đầu chậm rãi mở ra.
 
Kẹt…
 
Cửa hé ra một khe hở khiến Nghệ Phong mừng rỡ, năng lượng Phệ Châu càng điên cuồng vọt thẳng vào. Nghệ Phong làm vậy, khe hở càng lúc càng mở rộng.
 
- Thì ra, năng lượng Phệ Châu chính là cái chìa khóa!
 
Trong lòng Nghệ Phong sợ hãi không ngừng than thở, thật sự không ngờ được cửa này căn bản không thể dùng ngoại lực để mở ra, mà dựa vào năng lượng Phệ Châu.
 
Nghệ Phong đưa năng lượng Phệ Châu vào, cuối cùng khe hở đã đủ để một người có thể đi qua.
 
Nghệ Phong nhìn khe hở này, thân ảnh mạnh mẽ chớp động. Chỉ khoảng nửa khắc thân ảnh đã hoàn toàn xâm nhập trong khe hở. Mà theo thân ảnh Nghệ Phong xâm nhập khe cửa, năng lượng Phệ Châu ngừng chuyển vận. Cánh cửa đang mở ra, lại đóng mạnh lại.
 
Nghe phía sau có tiếng đóng cửa, Nghệ Phong rùng mình một cái. May mắn là hắn đã thi triển Thuấn Di. Nếu không, sợ là sẽ bị cửa cung kẹp ở bên trong, kẹp thành huyết nhục, giống như vị Nhiếp Hồn Sư đã tiến thành trì kia. Nhưng tốc độ cửa cung khép lại còn nhanh hơn thân thể hắn.
 
Nghe tiếng đóng cửa phía sau, Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ngay lập tức Nghệ Phong liền nhíu mày. Nghệ Phong phát hiện nơi này có mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi. Tất nhiên hắn nhìn nhìn phía dưới chân. Dưới chân đầy vết máu, từ dưới chân tràn ra, lan rộng đến cuối tầm mắt của Nghệ Phong.
 
Những thứ này giống như là máu đặc sền sệt, tản ra mùi máu tươi khó ngửi, giống như địa ngục nhân gian. Khiến người ta nhìn cảm thấy kinh sợ.
 
Nghệ Phong nhìn theo vết máu về phía trước. Nghệ Phong hoàn toàn thừ người ra ở tại chỗ. Tại chỗ cao nhất của tòa cung điện, có một ngai vàng. Trên ngai vàng, có một người nhìn không rõ mặt, trên dưới đều bị xiềng xích.
 
Ngay khi Nghệ Phong đang kinh hãi, người vốn không biết là đã chết hay còn sống chợt mở mắt. Trong mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng, đâm vào mắt Nghệ Phong. Hắn lập tức lùi lại mấy bước mới khó khăn đứng vững được. Trong cơ thể bị kích động, phun ra một ngụm máu.