Dù sao Tôn giả bát giai vẫn là tôn giả bát giai. Tuy bị tử khí khiến chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn thoát khỏi tử khí quấn quanh. Chẳng qua, sau khi hắn thoát khỏi, đấu khí áo giáp đã hoàn toàn bị ăn mòn hết.
Nhìn tôn giả bát giai chật vật không chịu nổi, Nghệ Phong thở khẽ một hơi. Tâm thần dung nhập bên trong khí hải, phát hiện năng lượng châu Thái Cực không vì hắn vận dụng tử khí mà mất đi cân bằng. Điều này khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, trong lòng lại vẫn nghi hoặc sao tử khí có thể tự động công kích đối phương.
Nghệ Phong nghĩ mãi không ra, nhưng hắn biết lúc này không phải lúc tính toán. Ánh mắt quay sang đám người Trữ Huyên, phát hiện tuy rằng năm người Trữ Huyên chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng rất khó có thể giết chết Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Ngược lại hai thất giai tôn giả dưới sự công kích của đối phương đã bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Thật sự không ngờ được Tôn cấp đỉnh phong khó chơi như vậy. Ánh mắt lại chuyển tới trên người tôn giả bát giai vừa tranh đấu với mình. Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ. Có lẽ hắn có thể dây dưa với tôn giả bát giai, nhưng muốn giết chết đối phương lại rất khó. Căn bản không thể rảnh tay đối phó với Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía hai bát giai đang tranh đấu, phát hiện bát giai bên phe mình lại bị xuống thế hạ phong. Điều này khiến Nghệ Phong thoáng nhíu mày, một kiếm đâm về phía đối phương.
Tôn giả bát giai đã nếm thử một lần chịu thiệt, tất nhiên không muốn chịu mệt lần thứ hai. Hắn nhìn thấy tử khí bao quanh lấy Long Kiếm của Nghệ Phong, thân ảnh chợt lóe lên tránh thoát. Sau đó trở tay một kiếm thẳng vào phía sau lưng Nghệ Phong, muốn một kiếm này đâm thủng Nghệ Phong.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một câu, cực kỳ khinh thường trước hành vi của đối phương, lưu lại một đạo tàn ảnh, một kiếm va chạm vào lợi kiếm của đối phương.
Keng...
Năng lượng khổng lồ khiến Nghệ Phong lui lại hơn mười thước. Dưới một kiếm này, khí huyết trong ngực cuồn cuộn lợi hại. Chung quy hắn còn chưa thể ngăn cản được lực lượng bát giai.
Đồng thời, bát giai bên đối phương cũng không khá hơn. Thân ảnh lui nhanh, chật vật tránh né tử khí bay như tên bắn về phía hắn. Hắn từng nếm qua một lần, đã sợ hai tử khí tới cực điểm. Hắn cảm thấy rất khó lý giải, một người bình thường sao có thể hấp thu năng lượng như vậy biến thành của mình.
Lực lượng của Nghệ Phong và đối phương đấu ngang nhau. Ngay khi một kiếm Nghệ Phong và đối phương lại đụng vào nhau, chuẩn bị vận dụng Nhiếp Hồn Thuật đánh lén, một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên trong tai Nghệ Phong, khiến trong lòng Nghệ Phong hoảng hốt quay đầu lại.
- Tông chủ! Đi mau!
Không biết khi nào, một bát giai đã thoát khỏi sự dây dưa của phe cánh bên mình, thân ảnh chợt lóe lên chạy tới tranh đấu trung tâm. Toàn thân bành trướng, khí thế không ngừng kéo lên.
Bát giai đối phương bỗng nhiên chuẩn bị tự bạo, khiến đám người Trữ Huyên sửng sốt. Đồng thời, thân ảnh lại bay như tên bắn về phía ra ngoài. Tôn cấp bát giai tự bạo, cho dù cửu giai cũng không ngăn cản được.
Ầm…
Một tiếng tự bạo phát ra. Toàn bộ không gian bị chấn động. Mặt đất có chút rung động lên. Một hố to vài trăm mét tự nhiên xuất hiện. Đất cát điên cuồng bay loạn khắp hư không, tàn sát bừa bãi, từng mảng không gian bắt đầu sụp đổ.
Rất hiển nhiên, lực lượng này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ. Hai Tôn cấp thất giai, vì né tránh không kịp, bị dư ba đả kích. Một ngụm máu phun ra, hung hăng đập ở phía trên mặt đất, tạo thành một hố lớn.
Mà trong lúc mọi người đang kinh hãi trước uy lực tự bạo, một thân ảnh mạnh mẽ bay ra như tên bắn về phía xa.
Nhìn đạo nhân ảnh kia, Lưu Vĩ hoảng hốt nói:
- Đừng để hắn chạy!
Tim Lưu Vĩ nhảy lên tới cổ họng. Nếu để hắn chạy trốn được, vậy hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận đổi sự trả thù của đối phương sau này. Lưu Vĩ thật sự không ngờ được, đối phương thậm chí có thủ hạ bát giai tự bạo để mở đường cho hắn.
Đám người Trữ Huyên nhìn nhân ảnh kia bay như tên bắn rời đi, thân ảnh liền bay như tên bắn đuổi theo. Chẳng qua, Tông chủ Tinh Nguyệt Tông đã ra khỏi vòng vây, tốc độ và thực lực vốn mạnh hơn bọn họ. Tông chủ Tinh Nguyệt Tông một lòng chạy trốn, bọn họ căn bản không thể truy đuổi kịp. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim Lưu Vĩ không ngừng trầm xuống. Thật sự không ngờ được, phe cánh như vậy còn có thể khiến đối phương chạy đi.
Nghệ Phong nhìn Tông chủ Tinh Nguyệt Tông chạy trốn, trong lòng âm thầm sốt ruột. Đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, ngay lập tức hóa thành một đạo thân ảnh bay như tên bắn về phía đối phương.
Bát giai của đối phương thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ một người ngay cả hắn còn không làm gì được, chẳng lẽ có thể đuổi kịp được tông chủ của bọn họ sao?
Nhưng lập tức ánh mắt hắn liền mở lớn, chỉ thấy phía sau Nghệ Phong xuất hiện Hai cánh đấu khí, không ngừng chớp động trong tiếng sấm. Mỗi lần vỗ cánh đi xa tới hơn trăm mét.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong truy đuổi, trong lòng hoảng hốt:
- Nghệ Phong, quay trở về. Ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Mà đám người Lưu Vĩ nhìn tốc độ có thể nói kinh khủng của Nghệ Phong, một đám quay sang nhìn nhau. Thật sự khó có thể tưởng tượng tốc độ của Nghệ Phong sao có thể nhanh đến như thế. Đặc biệt nhìn hai cánh đấu khí rất lớn phía sau Nghệ Phong, một đám không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Khi Nghệ Phong thi triển hai cánh đấu khí, khoảng cách giữa đối phương và hắn không ngừng rút ngắn.
Trong lòng Tông chủ Tinh Nguyệt Tông cảm thấy hoảng hốt. Bản thân hắn là Tôn cấp đỉnh phong, ban đầu vốn tưởng rằng chỉ cần hắn thoát khỏi vòng vây, muốn chạy cũng không lo lắng. Nhưng thật sự không ngờ được trong phe cánh đối phương trong còn có cường giả có tốc độ nhanh đến mức như thế.
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông không dám quay đầu lại, thân ảnh không ngừng chớp động, bay nhanh về phía xa.
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh tượng này, cười lạnh một tiếng. Đấu khí trong cơ thể bạo phát, ngay lập tức toàn bộ hội tụ trong lòng bàn tay. Với tốc độ vận dụng đấu khí của Nghệ Phong hiện tại, trong thời gian ngắn ngủn, trong lòng bàn tay đã tập trung thành Phệ Linh Nộ Bạo.
Nghệ Phong không biết thực lực của hắn sau khi đạt được ngũ giai, Phệ Linh Nộ Bạo mạnh tới mức nào. Nhưng muốn chống lại đối phương, hẳn không phải là vấn đề quá lớn.
Nhìn Tông chủ Tinh Nguyệt Tông chỉ còn cách hắn không xa, khóe miệng cười lạnh một tiếng. Hai cánh đấu khí phía sau không ngừng chớp động. Nghệ Phong điên cuồng chớp động, tốc độ không ngừng tăng thêm.
Nhìn mình chỉ còn cách Tông chủ Tinh Nguyệt Tông vài chục thước, Nghệ Phong không giữ lại chút nào, Thuấn Di không ngừng thi triển. Tuy rằng cảm giác được đấu khí trong cơ thể điên cuồng biến mất, nhưng Nghệ Phong vẫn không ngừng thi triển Thuấn Di và vỗ hai cánh. Tuy nhiên điều khiến Nghệ Phong cao hứng chính là, khi một năng lượng châu trong cơ thể không chống đỡ được, Phệ Châu âm dương lại tách ra một phần năng lượng, khiến Nghệ Phong vốn đang mỏi mệt, lập tức biến mất không còn một mảnh.
- Thuấn Di!
Lại một lần nữa Thuấn Di, rốt cục Nghệ Phong đã đứng chắn trước mặt Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Lúc này, Tông chủ Tinh Nguyệt Tông mới nhìn rõ người tới. Nhìn gương mặt trẻ tuổi của Nghệ Phong, hắn gầm lên một tiếng đầy giận dữ nói:
- Ngươi tự tìm cái chết!
Nói xong, đấu khí trong cơ thể hắn bạo phát ra, muốn một chưởng đánh chết Nghệ Phong đang chặn đường hắn.
Nghệ Phong hừ một tiếng, không nói nhiều lời vô nghĩa, Phệ Linh Nộ Bạo trong tay liền đánh về phía đối phương.