Mị Ảnh

Chương 1101: Đường huynh đệ

 
Lưu Vĩ vỗ tay một cái. Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một đạo nhân ảnh từ phía xa mạnh mẽ bắn ra. Cùng lúc đó, Lưu Tinh vốn chuẩn bị chạy trốn. Bị người nọ ôm lấy, ném thẳng tới trước mặt Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong định nhãn nhìn về phía đạo nhân ảnh bắn ra, phát hiện người này có thực lực thất giai. Điều này khiến ánh mắt Nghệ Phong nhất thời cứng lại. Ánh mắt nhìn Lưu Vĩ càng thêm khác lạ. Ra ngoài có một thất giai và bát giai làm tùy tùng. Đãi ngộ này, đủ để chứng minh Lưu Vĩ không tầm thường.
 
Mà ngay khi Nghệ Phong suy đoán về thân phận của Lưu Vĩ, ánh mắt Lưu Tinh nhìn Lưu Vĩ đầy vẻ dữ tợn:
 
- Lưu Vĩ, ngươi thật to gan, dám động thủ với bản Thiếu tông chủ.
 
Lưu Vĩ không thèm liếc mắt nhìn Lưu Tinh một cái, nói với tùy tùng thất giai đứng bên cạnh:
 
- Trưởng lão, giúp ta khiến tên rác rưởi này câm miệng.
 
- Dạ! Thiếu gia!
 
Người tùy tùng cung kính thi lễ với Lưu Vĩ được, sau đó ôm Lưu Tinh, dùng đấu khí thô bạo chặn lại giọng nói của Lưu Tinh. Ánh mắt Lưu Tinh vốn dữ tợn, càng trở nên tàn nhẫn căm hận.
 
Lưu Vĩ coi như không nhìn thấy ánh mắt của Lưu Tinh, ngay lập tức nhìn Nghệ Phong cười nói:
 
- Lưu Tinh là đường ca của ta!
 
Một câu này, khiến Nghệ Phong dường như hiểu được một chút:
 
- Ngươi cũng là người Tinh Nguyệt Tông?
 
Lưu Vĩ gật đầu:
 
- Phong thiếu quả nhiên thông minh. Hẳn ngươi đã hiểu được đại khái. Ta vẫn cảm thấy, một phế vật như vậy không xứng với vị trí Thiếu tông chủ.
 
- Nhưng hắn là Tôn Cấp nhị giai. Ngươi còn chưa tới Tôn cấp.
 
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói thẳng, ý tứ rất rõ ràng.
 
Lưu Vĩ không hề để ý nhún nhún vai nói:
 
- Nếu ta có thể được bồi dưỡng giống như Lưu Tinh, sẽ tuyệt đối không kém hắn. Nhờ lực của tông môn mới bồi dưỡng ra một phế vật như vậy, thể diện của Tinh Nguyệt Tông đều bị hắn làm mất hết.
 
Nghệ Phong chỉ cười cười không phản đối. Lưu Tinh quả thật là phế vật. Một Tôn cấp nhị giai, không nói tới chuyện nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cái gì đều dựa vào người khác. Ít nhất, Lưu Vĩ tàn nhẫn hơn hắn rất nhiều.

 
Mà đúng lúc này, ở bên cạnh một người mặc hắc bào khác đang tranh đấu với Trữ Huyên, bị Trữ Huyên đánh một chưởng chấn động hộc máu bay ngược ra ngoài. Người mặc hắc bào kia bị Trữ Huyên ép tới vòng vây của mọi người. Hai người mặc hắc bào thấy cường địch bốn phía, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Vốn có vài phần hi vọng chạy trốn, nhưng lúc này lại có thêm một bát giai và một thất giai, bọn họ muốn chạy trốn sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
 
Lưu Vĩ nhìn Trữ Huyên, trong mắt có phần kinh diễm, lập tức nhìn Trữ Huyên cười nói:
 
- Trữ tông chủ Nhã Tông quả nhiên cường hãn.
 
Trữ Huyên liếc mắt nhìn Lưu Vĩ một cái. Tuy rằng kinh ngạc khi Lưu Vĩ có thể nhận ra được thân phận của nàng, nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Nghệ Phong, khí thế tập trung vào hai người mặc hắc bào, đề phòng bọn họ chạy trốn.
 
Hai người mặc hắc bào thấy khí tức của mọi người đều tập trung ở trên người bọn họ, trong lòng hai người không ngừng trầm xuống. Ngay lập tức ánh mắt quay sang nhìn Lưu Vĩ:
 
- Lưu Vĩ công tử, Tinh Nguyệt Tông ngươi lật lọng như thế sao?
 
- Lật lọng?
 
Lưu Vĩ cười nói.
 
- Có phải hai vị hộ pháp đại nhân nói đùa hay không? Đó là giao hẹn giữa ngươi và Lưu Tinh, có quan hệ gì với Tinh Nguyệt Tông chứ?
 
- Ngươi...
 
Người mặc hắc bào lập tức nổi giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
- Lưu Tinh là Thiếu Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Chẳng lẽ hắn không thể đại biểu cho Tinh Nguyệt Tông sao?
 
- Ha ha! Có lẽ hắn có thể đại biểu cho một vài người, nhưng tuyệt đối không đại biểu cho ta. Ít nhất, các ngươi và Lưu Tinh hợp tác, chẳng khác nào đứng ở phía đối lập với ta.
 
Lưu Vĩ nói thẳng.
 
- Một Tinh Nguyệt Tông nho nhỏ, chẳng lẽ muốn cùng Thiên Phủ ta đối nghịch sao?
 
Lúc này người mặc hắc bào đã hiểu được mâu thuẫn giữa Lưu Tinh và Lưu Vĩ rất sâu, chỉ có thể dùng tên tuổi Thiên Phủ để trấn áp Lưu Vĩ.
 
- Tất nhiên ta không dám trêu chọc Thiên Phủ.
 
Nghe Lưu Tinh nói những lời này, người mặc hắc bào thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của Lưu Vĩ, khiến cặp mắt chim ưng của hắn mở lớn.
 
- Chỉ cần giết các ngươi, tất nhiên sẽ không ai biết ta và Thiên Phủ đối nghịch.

 
- Phong thiếu, ngươi nói sao?
 
Lưu Vĩ không có để ý tới ánh mắt của người mặc hắc bào, mỉm cười nhìn Nghệ Phong nói.
 
Tuy rằng Nghệ Phong không biết rốt cuộc Lưu Vĩ có chủ ý gì, nhưng hắn đã đề nghị này như vậy, tất nhiên Nghệ Phong sẽ không từ chối. Lão đầu tử cho hắn bản bí tịch tu luyện hồn thể Tôn cấp cao giai, cũng có lợi rất lớn.
 
- Một khi đã như vậy, chúng ta giải quyết những người này trước. Ý ngươi thế nào?
 
Lưu Vĩ nhìn Nghệ Phong cười nói.
 
- Đang có ý này!
 
Một câu này, khiến hai người Nghệ Phong và Lưu Vĩ cười phá lên.
 
Mà hai người mặc hắc bào nghe hai thanh niên nói lâu như thế quyết định sinh tử của bọn họ, trong lòng đã sớm giận dữ. Biết Nghệ Phong và Lưu Vĩ có ý muốn hạ sát bọn họ, trong lòng trở nên hung ác, liền đánh về phía Nghệ Phong và Lưu Vĩ.
 
Lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối không thể thắng được hai người. Nhưng chỉ cần bắt được Nghệ Phong và Lưu Vĩ, chạy trốn tuyệt đối không có vấn đề.
 
- Hừ!
 
Nghệ Phong nhìn người mặc hắc bào xông lên đánh về phía hắn, hắn hừ một tiếng nhìn Lưu Vĩ nói:
 
- Một chọi một! Xem thử người nào giải quyết bọn họ trước.
 
Lưu Vĩ nhún nhún vai, thầm nghĩ không thể tỷ thí này không đấu đã biết kết quả. Hiển nhiên thực lực của bọn họ kém xa so với Nghệ Phong.
 
Tất nhiên Lưu Vĩ tự không dám giao thủ với người mặc hắc bào. Với thực lực của hắn còn chưa đến Tôn cấp, giao thủ với người mặc hắc bào, tuyệt đối mười phần chết không phần sống. Hắn mạnh mẽ lui ra phía sau. Hai trưởng lão phía sau mạnh mẽ tiến lên đón nhận, giao chiến cùng với người mặc hắc bào chiến này.
 
Mà Nghệ Phong và Trữ Huyên lại liếc mắt nhìn nhau, về phía người mặc hắc bào đang xông tới
 
Trữ Huyên có thực lực cửu giai, tất nhiên người mặc hắc bào không dám đón đỡ. Cho nên từng chiêu từng chiêu đều không muốn sống đánh về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong biết lực lượng bát giai khủng khiếp, tất nhiên sẽ không đón đỡ lực lượng của hắn, mà sử dụng thân pháp Mị Ảnh, đối phương không làm gì được Nghệ Phong.
 
- Chết tiệt...
 
Người mặc hắc bào thấy Nghệ Phong trốn tránh như thế, không nhịn được tức giận mắng một tiếng, nhưng lại không hề có biện pháp nào khác.
 
Trữ Huyên công kích lại không hề chậm. Thân ảnh không ngừng chớp động. Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào người mặc hắc bào. Vốn hai người khó khăn lắm mới chống đỡ được Trữ Huyên. Lúc này chỉ có một mình hắn, sao có thể là đối thủ của Trữ Huyên. Người mặc hắc bào cắn răng một cái, biết tránh cũng không thể tránh hắn, thế tấn công trên tay liền không chút lưu tình. Mỗi lần đều sử dụng lực đạo đến mức tận cùng, tiến lên đón nhận đòn tấn công từ phía Trữ Huyên.
 
Nhưng mặc dù như thế, mỗi lần Trữ Huyên công kích đều khiến huyết khí của hắn cuồn cuộn.
 
Trong lòng Người mặc hắc bào tức giận, cắn đầu lưỡi một cái. Một tia máu đỏ tươi bắn ra. Toàn bộ khí thế tăng vọt lên. Hào quang phía trên cánh tay tăng mạnh. Cánh tay lại rung lên. Mặt người mặc hắc bào có chút nhăn nhó.
 
Nghệ Phong và Trữ Huyên thấy cảnh tượng như vậy, thân ảnh hai người đều lùi lại phía sau mấy bước. Cường giả cấp độ này thi triển Bí pháp, uy lực chắc chắn hết sức to lớn.
 
Đấu khí trong cơ thể Trữ Huyên và Nghệ Phong cũng bạo phát ra, bao trùm toàn thân, Trữ Huyên lại thi triển ra vũ kỹ cao giai. Đấu khí khổng lồ ảnh hưởng tới hư không nổi lên từng gợn sóng.
 
Khi máu của người mặc hắc bào rơi phía trên cánh tay, khí thế lại tăng thêm một phần. Cánh tay huy động, một đấu khí dâng trào bạo phát ra, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong và Trữ Huyên.