Mị Ảnh

Chương 106: Tập thể nhảy sống tự vẫn

- Ah... Vậy thì tốt rồi.
Nghệ Phong kinh ngạc hô lên một tiếng, tiếp đến thở dài một hơi nói.
- Tại sao thời gian trôi nhanh như vậy?
Tiêu Công đứng bên cạnh nghe vậy, liếc mắt coi thường nhìn Nghệ Phong:
- Ngươi nói chuyện phiếm với người đẹp, đương nhiên cảm thấy thời gian nhanh chóng trôi qua. Lúc này đã trôi một nén hương.
- Ngươi sẽ không chịu thua như vậy?
Điệp Vận Du đong đưa còn mắt long lanh nhìn về phía Nghệ Phong cười nói.
Nghệ Phong cười cười, không để ý tới giọng nói trêu ghẹo của nàng, mà quay đầu về phía Tiêu Công nói rằng:
- Tiêu Công, có thể bắt đầu rồi.
Tiểu Công sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, quay ra về phía trước, nói:
- Các ngươi ai tiến đến trước?
Nam tử âm nhu quay về phía Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, bước một bước tiến lên phía trước, kiêu ngạo nói:
- Tiêu Công, ta đến trước đi.
- Tiểu tử, ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất mặt. Một tiểu tử thô tục như ngươi, dựa vào cái gì phu nhân phải kính nể ngươi vài phần.
Tiêu Công gật đầu, trong mắt chợt hiện lên một tia tán thưởng. Đối với học vấn của thanh niên này có vài phần bội phục.
- Vậy ngươi đến trước đi!
Tiêu Công liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thấy dáng vẻ hắn thản nhiên tươi cười không hề để tý tới mình, đồng thời âm thầm lắc đầu, đảo nhãn thần nhìn về phía nam tử âm nhu, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Nam tử âm nhu u sầu vừa vặn được nhãn thần này thức tỉnh rất nhiều. Hắn nhẹ giọng pha chút phóng khoáng nói:
Nhất giang nhu tình thâm tự thủy.
Sinh ly tử biệt kham vi thùy.
Độc vũ lộng nguyệt ngư nhạn túy. Nguồn: https://truyenfull.vn
Giang sơn bán bích đăng đê thùy.
- Phụt...
Rượu thủy từ miệng Nghệ Phong phun ra, phun thẳng tới mặt bàn, bắn khắp thân thể Điệp Vận Du.
- Ah... Xin lỗi xin lỗi. Thực sự không cố ý. Quả thực ta không nhìn được, này cũng coi là thơ sao? Bản thiếu gia tiện tay có thể làm ra 180 bài.
Nghệ Phong lấy ra chiếc khăn tay lúng túng đưa cho Điệp Vận Du, trong miệng liên tục phát ra lời xin lỗi.
Câu nói của Nghệ Phong, khiến nam tử âm nhu trợn mắt nhìn hắn.
- Ha ha, phải? Chỉ cần ngươi có thể làm thơ ca hay hơn hắn, việc này ta không tính đến, bằng không, ta nhất định sẽ bỏ ngươi lại sông lớn.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, không chút tức giận. Khăn tay không ngừng lau nước trà trên cơ thể, thỉnh thoảng đụng vào người kiêu ngạo kia, khiến con mắt người khác không khỏi trừng lớn.
- Khụ, các ngươi biết sao? Các ngươi chính là vũ nhục đối với ta. Trình độ như vậy, cư nhiên dám tỷ thí với ta. Quả thực... Ta cũng không muốn nói gì thêm.
Nghệ Phong thở dài một hơi, giống như chính mình bị coi thường tới cực điểm.
Tiêu Công cười cười, hắn đã sớm quen tính cách của Nghệ Phong. Đả kích người khác, nâng cao chính mình. Đây chính là biểu hiện thối rắm của hắn.
- Ha ha, Phong thiếu. Mặc kệ ngươi khinh thường người ta thế nào? Ít nhất ngươi phải chứng minh được ah!
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong, từ tận đáy lòng mọc lên một tia hả hê: Tiểu tử ngươi chỉ lo nói chuyện phiếm cùng người đẹp. E là tất cả đều đã quên hết. Người không thể háo sắc đến nông nỗi như vậy.
Nghệ Phong cười cười, tuy rằng trong miệng khinh thường thơ của nam tử âm nhu tới cực điểm. Thế nhưng phải thừa nhận, trong khoảng thời gian ngắn có thể viết ra thơ ca như vậy cũng coi như là một nhân tài. Nghệ Phong vẫn còn muốn khoe khoang tài năng của chính mình, thế nhưng ngẫm lại có lẽ quên đi. Tình hình hiện tại, nhất định phải đạt được sự áp đảo.
Các tiền bối Âu Lạc ah! Các tiền bối phải thay bản thiếu gia giáo huấn man di giới này một chút.
- Tỷ... Oạch... Phu nhân, ta sẽ tặng nàng một bài thơ ca.
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập,
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.
Giai nhân nan tái đắc
Dịch:
Phương Bắc có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả
Màng chi thành nước đổ
Giai nhân gặp mấy lần?
Nghệ Phong vô sỉ nhại thoe thơ ca của tiền bối Hoa Hạ. Vẻ mặt nhìn mọi người hiện lên đầy vẻ giễu cợt.
Nhãn tình Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong lóe lên tinh quang: Quả thực tiểu tử này có chút tài năng. Thực sự nhấc tay đã đọc ra.
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong ngẩn người, không thể phủ nhận hắn đang bị chấn động. Rõ ràng câu ca này vượt xa câu ca vừa nãy, nếu như lưu truyền ra ngoài, nhất định ai cũng thích. Hơn nữa, câu ca này cũng rất thích hợp với thân phận và địa vị của Điệp Vận Du. Hoàn toàn đúng với yêu cầu của chính mình. Quan trọng là, rõ ràng tiểu tử này không cần suy nghĩ mà thốt ra.
Nghĩ vậy, Tiêu Công không kiềm chế được, dùng ánh mắt quái dị nhìn Nghệ Phong:
- Tiểu tử này không có lấy cắp của người khác?

- Khụ. Ta đã nói không muốn tỷ thí cùng các ngươi. Các ngươi không tin. Thế nào? Nhảy sông đi chứ?
Nghệ Phong thản nhiên nói, rốt cục cũng khiến mọi người bị kích động mà tỉnh lại. Nam tử âm nhu khó tin, điên cuồng kêu lớn:
- Dối trá, nhất định ngươi dối trá. Tại sao ngươi có thể làm ra câu ca như vậy? Nhất định là ngươi sao chép của người khác. Đúng, đúng vậy! Nhất định là sao chép.
Nghệ Phong nhìn nam tử âm nhu đang thở hổn hển, thản nhiên thốt ra ha từ:
- Ngốc bức!
Hắc hắc, bản thiếu gia sao chép thì đã làm sao. Lẽ nào các có thể vạch trần được ta sao? Tại phiến đại lục này, tất cả đều mới mẻ.
- Người ah! Luôn luôn không muốn chấp nhận sự thực. Câu thơ như vậy, nếu như sớm có người nói ra. Đã sớm lan truyền khắp thiên hạ, ta còn dám sao chép sao? Thật nực cười, thật nực cười!
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, giông như lão nhân trải qua tang thương.
- Nghệ Phong, ngươi đừng giả bộ.
Điệp Vận Du cười nói.
- Ta cũng không tin! Nếu như ngươi lại có thể làm ra một câu thơ nữa. Ta sẽ tin.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Muốn người khác khen, nàng không cần phải dùng cách này ah. Bất quá, nếu như như nàng đáp ứng, ta sẽ làm ra một câu thơ nữa. Nếu như nàng để những người này nhảy sông. Ta sẽ chấp nhận.
Điệp Vận Du sảng khoái chấp thuận:
- Chỉ cần ngươi có thể tiện tay làm ra một câu thơ không thua kém câu thơ vừa nãy. Ta sẽ buộc bọn họ nhảy sông tự vẫn.
Điệp Vận Du cười cười, cũng không liếc mắt nhìn những thiếu niên tài tuấn kia. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy nữ nhân này rất thần bí.
- Vậy các ngươi hãy nghe cho rõ.
Tú sắc yểm kim cổ,
Hà hoa tu ngọc nhan.
Hoán sa lộng bích thủy,
Tự dữ thanh ba nhàn.
Hạo xỉ tín nan khai,
Trầm ngâm bích vân gian
Lời nói nhàn nhạt, tạo nên từng đợt rung động giữa không trung. Nếu như vừa rồi bọn họ còn hoài nghi Nghệ Phong trộm thơ mà nói, lúc này đã hoàn toàn tan biến.
Dù sao, câu thơ như vậy, quả thực trước kia có người nói ra thì đã sớm lan truyền khắp đại lục. Trên đại lục, ngoài võ phong, văn phong chính là thứ cường thịnh nhất.
Trong lúc mở miệng, thốt lên hai bài thơ ca ngợi nữ nhân tới cực hạn. Điều này khiến mọi người đều nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái. Quả thực tài văn phong của thiếu niên này tới tình trạng như vậy sao?
- Phu nhân không thể kêu bọn chúng nhảy sông tự vẫn?
Nghệ Phong nháy mắt, chuyển nhãn thần về phía Điệp Vận Du nói.
Điệp Vận Du buồn cười, nhưng không hề phản bác. Mà quay về phía Tiêu Công, nói:
- Ngài thấy thế nào?
Tiêu Công cười khổ một tiếng, nhìn về phía mọi người nói:
- Các ngươi còn có ai muốn tỷ thí hay không?
Nam tử âm nhu nhìn Nghệ Phong chằm chằm, hừ lạnh một tiếng, hắn sớm mất sạch mặt mũi, bước từng bước đi ra bên ngoài. Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, rốt cục cả đám nối bước hắn đi ra ngoài.
- Này! Hãy nhớ tìm hiểu rõ thời gian và địa điểm nhảy sông. Đừng bị chết đuối!
Nghệ Phong ở phía sau kích bác, khiến toàn thân nam tử âm nhu run lên, suýt nữa không đừng vững té xuống đất. Hàn quang trong mắt càng lúc càng mạnh hơn. Nghệ Phong nhìn hắn cười nhạt không thôi: Loại người như hắn, một lẻ một kẻ cũng không đáng quan tâm.