Mị Ảnh

Chương 1048: Đan dược tới tay

 
- Phi!
 
Sắc mặt Băng Ngưng có chút ửng đỏ nhìn Nghệ Phong, thấy bộ dáng này của Băng Ngưng. Nghệ Phong nhún nhún vai biểu thị bất đắc dĩ. Lúc này hắn nói thật, dĩ nhiên sẽ không có người tin.
 
Nhìn về phía giữa sân, đám người học viện Mộ Quang đều bị ngược, đám người học viện Trạm Lam thì nghiến răng nghiến lợi đánh về phía đám học viên này, quyền đấm cước đá kêu to liên tục. Nguyên bản mấy người có vẻ anh tuấn, trong nháy mắt trở nên mặt mũi bầm dập.
 
Đối lập cùng mấy người học viên kia, hiển nhiên Mộ Điền càng làm cho người ta ghé mắt. Yêu Ngọc vung đuôi một phát, Mộ Điền đã bị đập trúng liên tục rút lui về phía sau, sau mấy lần Yêu Ngọc vung đuôi, cuối cùng Mộ Điên không đỡ nổi, huyết khí cuồn cuộn trong ngực, máu tươi phun ra bắn tung tóe trên mặt đất.
 
Hiển nhiên Yêu Ngọc cực kỳ hưng phấn, một đuôi lại một đuôi quất trên người Mộ Điền, tại Yêu Ngọc đè đánh, Mộ Điền lại phun ra từng ngụm máu lớn...
 
Mọi người nhìn Mộ Điền như bao cát, mọi người lại lăng lăng nhìn Yêu Ngọc, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Một Tôn Cấp tam giai, cứ như vậy bị một con ma thú xinh xắn đánh thành bao cát? Con ma thú này rất mạnh sao? Thấp nhất cũng phải sánh ngang với Tôn Cấp tứ giai của nhân loại đi?
 
Nghệ Phong có được một con ma thú sánh ngang với Tôn Cấp tứ giai!
 
Trong lòng mọc lên kết quả như vậy, để tất cả học viên vây xem đều hít sâu một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn vào Nghệ Phong càng trở nên kinh hãi. Ma thú như vậy, nhân loại có thể đơn giản thu phục sao?
 
- Phụt... .
 
Đuôi của Yêu Ngọc lại quật vào trên người Mộ Điền, Mộ Điền hung hăng bị đập tiến vào trong bùn đất... Máu phun ra nhiễm hồng trên mặt đất, nhìn Mộ Điền như vậy, Nghệ Phong mới hét lớn một tiếng gọi Yêu Ngọc trở lại. Yêu Ngọc cũng không còn hứng thú đánh bao cát, cho nên hưng phấn chui vào trong lòng Nghệ Phong.
 
Đồng thời hơn thế, những người khác của học viện Trạm Lam cũng dừng tay. Học viện khác chứng kiến đám người học viện Mộ Quang nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập như đầu heo, trong lòng cả đám khôn khỏi mọc lên hàn ý, trong đầu quyết định chủ ý, sau này trêu chọc ai cũng đừng trêu chọc học viện Trạm Lam, mẹ nó, trong lòng những người đầu lĩnh đều nghĩ Nghệ Phong hoàn toàn chính là một người điên, một kẻ điên bất kể hậu quả. Cho dù thực sự học viện Mộ Quang đoạt thứ đó của ngươi, cũng không đến mức ra tay ngoan độc như vậy. Nhìn học viên bị đánh thành bánh chưng, rốt cuộc có người không đành lòng chuyển đầu qua phía khác.
 
Mà Nghệ Phong ở bên cạnh lại coi như không nghe thấy, thẳng tắp đi về phía Mộ Điền, ngồi xổm dữ tợn nhìn Mộ Điền nói:
 
- Khụ! Đã sớm dặn dò ngươi rồi, đối đãi người khác phải làm một quân tử... Quân tử tựa như bản thiếu vậy. Thế nhưng ngươi vẫn không vâng lời, chỉ biết đoạt thứ gì đó của người khác, ngày hôm nay cho ngươi một bài học nữa. Nhớ kỹ, nhất định phải học bản thiếu, học bản thiếu làm quân tử!
 
Nghệ Phong vừa nói, vừa lấy nạp linh giới trên tay Mộ Điền xuống, một bộ dáng dấp tận tình khuyên bảo.
 
- Phụt...
 
Mộ Điền không áp chế nổi huyết khí cuồn cuộn, tức giận lại phun ra một ngụm máu, tàn bạo nhìn Nghệ Phong, hầu như muốn lập tức lăng trì Nghệ Phong.
 
Mà học viện còn lại, càng thêm ứa ra khói đen. Đáy lòng xem thường Nghệ Phong nghìn vạn lần. Nào có người vô sỉ như vậy, trong miệng dạy bảo người khác đừng bao giờ làm cường đạo, mà trong tay lại lấy xuống nạp linh giới của người ta.
 
Nghệ Phong cũng không biết mình nói mọi người nghĩ thế nào, cười hì hì vứt cho Băng Ngưng nói:
 
- Kiểm tra lại giúp ta, đan dược thất giai của ta bị đoạt có phải ở bên trong không?
 
Băng Ngưng đưa tay tiếp nhận, tinh thần lực thẩm thấu vào trong đó, lập tức quay sang gật đầu với Nghệ Phong. Thấy đan dược thất giai tới tay, Nghệ Phong mới thở dài ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Mộ Điền, rất chăm chú nói:
 
- Nếu đã lấy lại được thứ đó, bản thiếu không tính toán cùng các ngươi nữa. Khụ, bản thiếu chính là người lượng thiện, luôn luôn lấy ơn báo oán!

 
Nghe được những lời này của Nghệ Phong, rốt cuộc có người không nhịn được quay người đi. Mé nó quá buồn nôn rồi, đánh người ta bầm dập chết khiếp như vậy, còn có mặt mũi nói lấy ơn báo oán. Mẹ nó, thật đúng là lần đầu tiên gặp tới người lấy ơn báo oán như vậy.
 
- Bất quá, bản thiếu là người lớn không tính toán cùng các ngươi... Thế nhưng ngũ đại học viện sẽ không biết ta nói, chuyện các ngươi đoạt thứ gì đó, ta sẽ bẩm báo thực sự chuyện này lên bên trên. Ta sẽ cố gắng cầu tình các viện trưởng của ngũ đại học viện xử phạt nhẹ một chút!
 
Nghệ Phong biểu hiện giống như sắp đến ngày tận thế.
 
- Phụt...
 
Đám người học viện Mộ Quang nghe được Nghệ Phong nói như vậy, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, đoạt thứ gì đó của bọn họ, đánh bọn họ, thế nhưng bọn họ lại phải gánh lấy tội danh, chuyện này quá thực oan uổng quá mức.
 
Đám người học viện Trạm Lam đồng tình nhìn về phía đám người học viện Mộ Quang, bọn họ tự nhiên rõ ràng mọi chuyện trong đó. Thế nhưng thấy Nghệ Phong đánh người cướp đoạt, vẫn đứng tại bên hiên ngang lẫm liệt, cả đám đều bội phục, đồng thời lại đánh giá thêm điểm vô sỉ của Nghệ Phong.
 
- Quy củ vẫn là quy củ. Người như ta thích nhất sự tuần hoàn của quy củ, không nhìn được có người sai lầm, cho nên để ngũ đại học viện cộng đồng lập quy củ. Chuyện trách phạt lần này tốt nhất các ngươi nên nhận.
 
Nghệ Phong rất chăm chú nói.
 
- Phi...
 
Cho dù đám người Băng Ngưng, nghe được những lời này của Nghệ Phong, không khior mặt đỏ xì cười một tiếng khinh miệt. Thực sự cái gì hắn cũng dám nói, không người nào vô sỉ đến loại tình trạng này, thật là một loại cảnh giới cực cao.
 
Quy củ? Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có ngươi không tuân theo quy củ nhiều nhất. Ngươi còn không biết ngại giảng quy củ? Phỏng chừng ngay cả ý nghĩ của từ quy củ là gì ngươi cũng không biết.
 
- Tản ra, mọi người tản ra đi! Ma thú ở đây ta sẽ thanh lý trước một lần, Mộ Điền, các ngươi cũng chậm rãi nằm ở đây... Yên tâm, các ngươi sẽ không thành phân và nước tiểu của ma thú!
 
Nghệ Phong rất suy nghĩ cho đám người Mộ Điền.
 
Một câu nói này, để mọi người lại bĩu môi. Ngươi đơn giản chính là chờ xem kịch vui ngũ đại học viện xử phạt đám người Mộ Điền, bằng không sao lại có lòng tốt như vậy?
 
Chỉ là lời này mọi người cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói ra. Bọn họ không chút nghi ngờ Nghệ Phong là người mang thù! Cho nên khi Nghệ Phong nói mọi người tản ra, cả đám cùng đều tản ra, trước khi đi đề nhìn Mộ Điền đồng tình liếc mắt nói:
 
- Ngươi nha, đoạt ai không đoạt, hết làn này tới lần khác trêu chọc phải hắn, không phải cố ý muốn chết sao? Đoạt thì đoạt, thế nhưng không thừa dịp hắn suy yếu giết người diệt khẩu, đây là ngu xuẩn rồi. Khụ, không biết một người ngu xuẩn như vậy làm sao có thể tu luyện đến Tôn cấp? Lẽ nào ngu dốt cũng có cái phúc của ngu dốt hay sao?
 
Nếu như Mộ Điền biết đám người này suy nghĩ cái gì, tất nhiên sẽ hô to oan uổng... Trời đất chứng giám, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nghệ Phong ở trong di chỉ này. Nếu như lúc trước nhìn thấy Nghệ Phong, đánh chết hắn hắn cũng không động vào đan dược này.
 
Thế nhưng không ai để ý đến Mộ Điền ủy khuất, Nghệ Phong đi tới trước mặt Băng Ngưng, quay ra gật đầu với đám người, mang theo mọi người rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Đám người học viện Trạm Lam khí thế hiên ngang đi đến, cũng hiên ngang rời đi. Vừa rồi được phát tiết một trận, khiến cho trong lòng bọn họ cực kỳ thoải mái, đương nhiên nhìn Nghệ Phong đang đi đầu cũng kính nể không thôi.
 
- Đưa đan dược cho ta xem!
 
Nghệ Phong quay sang nói với Băng Ngưng.

 
Băng Ngưng nghe thấy Nghệ Phong nói, khóe nhếch lên:
 
- Không phải ngươi nói đan dược này là của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy qua?
 
- Cái kia... Gần đây trí nhớ của bản thiếu không tốt, cho nên ta quên mất rồi...
 
Mồ hôi lấm tấm trên trán Nghệ Phong, nguyên lai cô nàng này cũng biết trêu chọc người, biết rõ là ta nói dối, nàng còn muốn trêu chọc chính mình, xem ra hẳn là nên tìm một cơ hội đánh mông nàng. Nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong chuyển dời đến cái mông của Băng Ngưng, nhìn cặp mông cong cong, nghĩ thầm vỗ xuống chắc chắn sẽ có xúc cảm không tồi.
 
- Ngươi làm gì?
 
Băng Ngưng thấy ánh mắt Nghệ Phong có chút tà ác, cau mày nói.
 
- Xúc cảm không... A... Ta không làm gì hết!
 
Nghệ Phong thiếu chút nữa thốt ra, bất quá nhỡ miệng nói ra mấy từ này, kết hợp với phương hướng ánh mắt Nghệ Phong nhìn vào, khuôn mặt của Băng Ngưng tản ra hàn băng nghìn năm, nguyên bản khuôn mặt hiền lành biến mất không còn một mảnh, nàng hừ một tiếng đưa bình ngọc cho Nghệ Phong, không còn quan tâm Nghệ Phong nữa, lắc lắc thân thể mềm mại làm cho hắn cảm thấy lửa nóng trong lòng kia...
 
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng như vậy, nhún nhún vai không biết nói gì, ánh mắt chuyển lên trên bình ngọc, mở bình ngọc đổ ra một viên đan dược. Đan dược vừa ra khỏi bình ngọc, nhất thời cả hư không đều bị rung động, mùi thơm đan dược tỏa ra khiến tinh thần Nghệ Phong hơi chấn động, dược lực dâng trào trong đó Nghệ Phong có thể nhận biết rõ ràng. Chỉ là Nghệ Phong thật sự không ngờ, trải qua nhiều năm như vậy, những đan dược này cư nhiên không yếu hơn chút nào, hơn nữa càng thêm tinh thuần.
 
Nghệ Phong đại khái tính toán một chút, đây là đan dược thất giai sơ cấp, tiếp cận thất giai trung cấp. Loại đan dược đẳng cấp này, Nghệ Phong muốn luyện chế cũng không khó, bất quá dược liệu cần sử dụng lại vô cực kỳ trân quý. Chỉ cần mùi thơm của cổ đan dược này, Nghệ Phong đã biết trong đó sử dụng bao nhiêu thiên tài địa bảo.
 
Huống chi, đan phương cũng là một vấn đề. Ít nhất Nghệ Phong còn không nhận ra được tên loại đan dược này.
 
Chỉ là, Nghệ Phong cũng không khỏi bội phục ánh mắt của Băng Ngưng, những đan dược này xác thực có hiệu quả tinh thuần đấu khí, tăng cường căn cơ.
 
- Có bao nhiêu viên đan dược như vậy?
 
Nghệ Phong quay sang hỏi Băng Ngưng.
 
Hiển nhiên Băng Ngưng còn tức giận vì chuyện vừa rồi, không thèm phản ứng Nghệ Phong. Khinh Nhu ở bên cạnh nhìn hai người sắc mặt quỷ dị trả lời:
 
- Đại khái có ba bốn mươi viên, lúc đó có ba bốn bình ngọc. Chúng ta đoạt được hai cái, còn lại toàn bộ đều bị Mộ Điền cướp đi.
 
- Nhiều như vậy?
 
Nghệ Phong tặc lưỡi, lập tức cười nói:
 
- Nếu như vậy, cho mỗi học viên một viên đi, còn lại cất đi. Chỉ là dược tính của đan dược thất giai cực kỳ cuồng bạo, nếu như không có thực lực Vương Cấp, tốt nhất đừng nên sử dụng!
 
Họa Thủy nghe được Nghệ Phong nói, cổ quái hỏi:
 
- Ngươi không cần?
 
Nghệ Phong lắc đầu nói:
 
- Tuy rằng thứ này có hiệu quả không tồi, thế nhưng đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn. Tốt nhất không nên lãng phí!
 
Nghe thấy câu đó, tất cả mọi người kể cả Băng Ngưng đều cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong, thầm nghĩ đây là đan dược từ thời viễn cổ, lại không có hiệu quả lớn với ngươi? Thế nhưng thấy biểu tình của Nghệ Phong như vậy, bộ dáng không giống nói bừa chút nào, điều này làm cho mọi người nghi hoặc không thôi.
 
- Đượcc rồi, đưa cho mỗi người một viên trước đi. Ta tin tưởng các ngươi đều có thể đạt được Vương Giai. Đến lúc đó sử dụng là được!
 
Nghệ Phong cười cười nói.
 
Nghệ Phong nói, để những học viên này đều trở nên hưng phấn, loại đan dược tinh thuần đấu khí, đề cao căn cơ này, là đồ vật cầu cũng không được, giá trị cực lớn đối với bọn họ.