Mị Ảnh

Chương 1017: Tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh

 
- Hừ!
Viện trưởng Xích Viêm biết mình không phải là đối thủ của Quái lão đầu, hừ lạnh một tiếng nói:
- Quái lão đầu, ngươi cho ta một lời giải thích! Chuyện chữ viết trên đất kia, không phải ngươi chỉ thị cho hắn làm?
- Giải thích?
Quái lão đầu làm bộ rất kinh ngạc nói:
- Giải thích cái gì? Đám người này tài nghệ không bằng người, trong lúc luận bàn bị thương cũng là rất bình thường. Có cái gì phải giải thích chứ?
Câu nói này khiến đám người Học viện Trạm Lam lần đầu tiên phát hiện Quái lão đầu đáng yêu như vậy. Trình độ bao che khuyết điểm của lão không kém Nghệ Phong là bao.
- Ngươi…
Viện trưởng Xích Viêm nghe những lời này của Quái lão đầu, tức giận tới mặt mũi đỏ bừng, hít sâu một hơi, nhìn dáng dấp lợn chết không sợ nước sôi của Quái lão đầu, quay sang xung quanh hô lên:
- Mấy vị viện trưởng, nếu đã tới xin mời ra cả đi!
Ngay khi hắn vừa nói xong, mấy thân ảnh bỗng nhoáng lên, xuất hiện trước mắt đám người Nghệ Phong. Ba người vừa hiện thân nhất thời khiến ánh mắt đám người phía dưới trở nên nóng bỏng không thôi. Những người nắm trong tay năm đại học viện không ngờ đều có mặt đông đủ.
- Xích Viêm, Quái lão đầu, không ngờ hai lão oan gia các ngươi lại bắt đầu rồi!
Một thanh âm mang theo vẻ bất đắc dĩ vang lên, khiến Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện những lão gia hỏa này đều giống như hồ sâu, căn bản dò không thấu thực lực của bọn họ.
Phát hiện như vậy khiến Nghệ Phong thức thời lùi ra phía sau Quái lão đầu vài bước. Ân oán giữa những lão quái vật này không phải hậu bối như hắn có thể nhúng tay.
- Lưu Ly, lão gia hỏa ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Đừng tưởng rằng ngươi là người đứng đầu năm đại học viện mà ta không dám làm gì ngươi. Nếu ngươi chọc ta nóng lên, ta cũng dám hủy luôn cả cung điện của ngươi... Hừ! Loại người như hắn cũng xứng làm oan gia của ta sao?
Quái lão đầu cả giận hừ một tiếng. Những lời này khiến gân xanh trên nắm tay Xích Viêm nổi gồ lên, nhìn chằm chằm Quái lão đầu. Tuy nhiên, hắn cũng không dám có hành động gì quá đáng.
Viện trưởng Lưu Ly nghe Quái lão đầu nói cười khổ một tiếng, thầm nghĩ Quái lão đầu này vẫn kiêu căng cao ngạo như trước kia. Chỉ là thật không ngờ hắn lại có thể đột phá. Nhớ tới khi xưa danh tiếng của Quái lão đầu vượt xa lão, viện trưởng Lưu Ly thầm thở dài một hơn, trong lòng hiểu rất rõ, tuy rằng hắn đột phá sớm hơn Quái lão đầu một bước, nhưng một khi Quái lão đầu có thể đột phá, thực lực của lão đương nhiên đại tăng. Vị trí đệ nhất của học viện Lưu Ly e là không còn lâu nữa…
Nhìn thoáng qua Nghệ Phong phía sau Quái lão đầu, vẻ kinh ngạc trong mắt Lưu Ly càng đậm. Với thực lực của lão, tất nhiên có thể phát hiện nhịp hô hấp của Nghệ Phong rất dài.
- Căn cơ của tiểu tử này sao lại kinh khủng như vậy?
Trong mắt viện trưởng Lưu Ly tràn đầy vẻ không thể tin được. Bọn họ đã đạt tới trình độ này, sẽ càng coi trọng căn cơ. Như tuổi của Nghệ Phong, có thể đạt được loại cấp bậc võ giả này, hoặc nhiều hoặc ít đều qua tiếp thu truyền thừa hoặc bí pháp v.v…Căn cơ cũng hoặc nhiều hoặc ít có chút ảnh hưởng. Nếu có bí pháp và truyền thừa thật tốt để đề cao thực lực, cho dù không ảnh hưởng đến căn cơ, cũng tuyệt đối không có khả năng tăng cường căn cơ.
Mà nhìn trạng thái của Nghệ Phong, loại căn cơ này rõ ràng là được tăng cường vô số lần. Loại căn cơ này, hắn bình sinh ít thấy, đủ để chấn động đến mức khiến hắn hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhận thấy vẻ chấn động trong mắt viện trưởng Lưu Ly, trong mắt Quái lão đầu cũng hơi có chút đắc ý, thầm nghĩ nếu như nói cho ngươi đây là đệ tử của Liễu Nhiên, có lẽ ngươi không đến mức kinh hãi như vậy…
Viện trưởng Lưu Ly nỗ lực dời ánh mắt khỏi người Nghệ Phong, lập tức lại thấy đám người Băng Hồn và Họa Thủy bên cạnh Nghệ Phong, trong mắt một lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc. Thiên phú của nhóm người này đều cực kỳ không tồi, căn cơ cũng tương đối hồn hậu.

- Học viện Trạm Lam thật ra càng ngày càng lớn mạnh. Người đời đều chỉ biết Học viện Trạm Lam nhiều lần tỷ thí đều đứng cuối cùng, lại không hiểu rằng kỳ thực chân chính có thể trở thành cường giả, đi được xa hơn lại chính là Học viện Trạm Lam.
Trong lòng viện trưởng Lưu Ly cảm thán một câu. Đối với việc bồi dưỡng học sinh, Học viện Trạm Lam không hề xem trọng lợi ích trước mắt. Điểm này so với mấy học viện bọn họ đều tốt hơn nhiều... Bằng không, Học viện Trạm Lam cũng không đến mức liên tiếp đứng thứ nhất từ dưới lên.
- Ngươi tên gì?
Lưu Ly nhìn Nghệ Phong hỏi, hiển nhiên rất quan tâm tới Nghệ Phong. Thiếu niên có căn cơ như vậy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, vượt lên trước hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Nghệ Phong!
Nghệ Phong nhún nhún vai đáp, không biết lão nhân hỏi tên hắn làm gì.
- Không tồi! Rất không tồi!
Lưu Ly tán thưởng hai tiếng, lập tức nói với Nghệ Phong:
- Tuy nhiên, lần này ngươi đánh trọng thương nhiều huynh đệ học viện Xích Viêm như vậy, không thể không nghiêm phạt một chút.
- Viện trưởng Lưu Ly đang nói đùa phải không? Đối phương đánh trọng thương người của học viện chúng ta trước, chẳng lẽ còn không cho chúng ta phản kích sao?
Nghệ Phong cũng mặc kệ cái gì viện trưởng học viện đệ nhất, hừ một tiếng nói.
- Phản kích? Phản kích có thể khiến mấy chục người của học viện chúng ta trọng thương sao?
Nam tử vừa tranh đấu cũng Nghệ Phong cũng chạy đến cả giận nói.
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không hề để tâm nói:
- Mẹ ngươi trộm nam nhân, trộm ba lần và trộm mấy mươi lần có gì khác nhau sao?
- Ngươi muốn chết!
Câu nói này khiến nam tử kia nổi giận, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tràn ra, một quyền hung hăng đập về phía Nghệ Phong.
Thấy đối phương động thủ, viện trưởng Lưu Ly hơi nhíu nhíu mày, vung mạnh tay lên. Nam tử kia đã bị đẩy ngược trở về, lại nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Hai bên các ngươi đều vi phạm quy tắc, cả hai bên đều phải chịu nghiêm phạt như nhau.
- Ta…
Nghệ Phong vừa muốn nói gì, bên tai lại truyền đến giọng nói của Quái lão đầu:
- Tiểu tử, nghiêm phạt này ngươi tiếp nhận đi. Hắc hắc… Nếu bọn họ cho ngươi một cơ hội tấn giai lên Tôn Cấp, ngươi cũng không nên bỏ lỡ…
Những lời này khiến ánh mắt Nghệ Phong sáng lên, khuôn mặt vốn có chút tức giận nháy mắt đã biến đổi, nhìn viện trưởng Lưu Ly cười dài nói:

- Viện trưởng Lưu Ly nói ta đương nhiên không thể không nghe. Ta nghĩ thế này, lần này ta hơi xung động một chút, ngươi muốn nghiêm phạt thế nào thì nghiêm phạt vậy. Khụ, học viện Xích Viêm không cần chịu nghiêm phạt, xem ra bọn họ cũng đáng thương.
Nghệ Phong nhìn về phía đám người học viện Xích Viêm với vẻ mặt đồng tình, trong lòng lại nói: Nghiêm phạt có lời như thế, sao có thể để cho các ngươi cùng hưởng thụ.
Nghệ Phong lại không biết rằng, một câu nói vẽ rắn thêm chân này của hắn khiến Quái lão đầu tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên… Nghiêm phạt kia có chỗ tốt với ngươi, không nhất thiết cũng có lợi với người khác.
Tốc độ trở mặt nhanh như vậy của Nghệ Phong khiến mấy lão gia hỏa trợn mắt nhìn nhau, tràn đầy vẻ hồ nghi nhìn hắn. Đặc biệt là viện trưởng Xích Viêm, sắc mặt càng âm trầm bất định. Hành động tốt đột xuất này của Nghệ Phong, hắn cũng không cho rằng Nghệ Phong thật lòng muốn như vậy. Quay sang nhìn thoáng qua Quái lão đầu, thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ cười hì hì như trước, lão càng có loại dự cảm bất hảo, suy nghĩ một chút liền nói với mấy người viện trưởng Lưu Ly:
- Nếu đều phạm sai lầm, vậy cùng chịu nghiêm phạt đi!
Câu nói này khiến Quái lão đầu thở phào một hơi, thầm nghĩ biểu hiện này quả không uổng. Thấy Nghệ Phong còn muốn nói cái gì, lão hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới khiếm Nghệ Phong ngậm miệng lại…
- Được! Hai bên các ngươi đều đã đồng ý, vậy cứ dựa theo quy củ trước đây mà làm, đưa hai người bọn họ vào trong di chỉ Quỷ Khốc Lĩnh.
Viện trưởng Lưu Ly nói.
- Ha ha! Cứ quyết định như vậy đi!
Quái lão đầu tựa hồ cực kỳ thỏa mãn với kết quả này.
- Tuy nhiên, chỉ còn vài ngày nữa là đến tỷ thí. Thời gian nghiêm phạt này kéo dài những một tháng, hai người bọn họ e là không kịp tham gia. Nghệ Phong là tuyển thủ hạt giống của học viện chúng ta, chẳng lẽ không để hắn tham gia?
- Dựa theo quy củ cũ, bởi vì bọn họ là tuyển thủ hạt giống, không cần phải tham gia vòng đấu loại, chờ khi bọn họ đi ra, cũng vừa vặn tiến vào vòng tỷ thí chính thức.
Nghe câu trả lời của đối phương, lúc này Quái lão đầu mới thỏa mãn gật đầu. Tuy nhiên, đám người Họa Thủy ở xa xa nghe ba chữ Quỷ Khốc Lĩnh, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đồng thời cũng không hiểu tại sao Quái lão đầu lại đưa Nghệ Phong vào nơi nguy hiểm như vậy…
- Nghệ Phong, ngươi biết Quỷ Khốc Lĩnh là nơi thế nào không?
Họa Thủy thấy vẻ mặt Nghệ Phong còn nét tươi cười, nhịn không được nhắc nhở một câu.
- Nơi nào?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Quỷ Khốc Lĩnh từ trước tới nay vẫn được năm đại học viện xưng tụng là chốn tử vong, không một sinh linh nào có thể tồn tại. Tất cả chỉ có tử khí và sát khí. Tuy rằng thực lực của ngươi cường đại, nhưng muốn ngăn trở sự tấn công của tử khí và sát khí trong vòng một tháng, e rằng không có hi vọng. Nói không chừng sẽ lưu lại ám tật, đối với việc tu luyện sau này của ngươi sẽ cực kỳ bất lợi. Quan trọng nhất là, trọng Quỷ Khốc Lĩnh còn có các loại ma quỷ cực kỳ hung hiểm. Ngươi là một Nhiếp hồn sư, linh hồn ngươi là thứ chúng yêu thích nhất. Ngươi ở trong đó, hung hiểm so với người khác cao hơn mấy lần. Nói một cách đơn giản, đó chính là một nơi chết choc.
Họa Thủy giải thích.
Quái lão đầu nghe Họa Thủy nói khẽ gật đầu, truyền âm với Nghệ Phong:
- Nàng nói không sai. Tuy nhiên, đối với y sư bát giai như ngươi mà nói, tử khí và sát khí cũng không phải vấn đề quá lớn. Vấn đề duy nhất chính là linh hồn thể hung tàn nơi này. Chỉ là, năng lượng trong Quỷ Khốc Lĩnh, tại nơi có đặt tòa di chỉ là cực kỳ nồng hậu. Nếu như ngươi tấn cấp ở trong đó, không cần phải lo lắng vấn đề linh khí không đủ. Tuy rằng hung hiểm, nhưng tỉ lệ thành công tiến vào Tôn Cấp cũng được đề cao cực đại. Cái này là tùy vào lựa chọn của chính ngươi. Nếu như ngươi không muốn, ta có thể giúp ngươi thoái thác. Mấy lão gia hỏa này bây giờ còn không một ai dám động thủ với ta.
Khi nghe Họa Thủy nói tử khí trong đó rất nồng hậu, Nghệ Phong cũng đã quyết tâm tiến vào. Từ sau khi tìm được Phệ Hồn Tà Quyết, tuy rằng Nghệ Phong vẫn luyện tập nhưng căn bản không có tử khí thích hợp. Nơi này có nhiều như vậy, quả thực là trời ban đại bảo, không đi e là sẽ bị sét đánh chết mất.
Tử khí đối với người khác kinh khủng vạn lần, nhưng đối với hắn mà nói lại chính là thuốc đại bổ.
- Đi! Sao lại không đi!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi nói. Chỉ cần mê hoặc của tử khí đã khiến hắn không đỡ được, huống chi còn có mê hoặc tấn cấp Tôn Cấp.
- Ừ! Với tiêu chuẩn y sư bát giai của ngươi, tử khí và linh hồn thể bên ngoài Quỷ Khốc Lĩnh căn bản không làm gì được ngươi. Về phần vào sâu bên trong, ngươi không nên đi thì tốt hơn. Tử khí nơi đó cực kỳ tinh thuần, hơn nữa linh hồn thể trong đó cũng cực kỳ hung hãn. Với thực lực của ngươi cũng còn có chút phiền phức.
Quái lão đầu quay sang Nghệ Phong nói.
- Vô cùng tinh thuần?
Những lời này khiến ánh mắt Nghệ Phong càng trở nên nóng bỏng.