Mị Ảnh

Chương 1008: Cường thế của Yêu Ngọc

 
Ngay khi mọi người trong đại điện đang ứng phó với cung điện sụp đổ đến sứt đầu mẻ trán, trung niên nam tử đã hóa thành một bóng mờ, chạy lùi ra ngoài di chỉ với tốc độ nhanh nhất. Cho dù với tốc độ của Nghệ Phong, truy đuổi đối phương cũng có phần mệt mỏi, cự ly dần dần bị kéo dãn ra.
Tình huống như vậy khiến trong lòng Nghệ Phong hơi sốt ruột. Nhiếp hồn thuật mạnh mẽ thi triển ra, thôi động tốc độ của hắn gia tăng nhanh hơn. Lúc này mới rất khó khăn để giữ đối phương không thóat khỏi tầm nhìn của mình.
Nam tử trung niên đang chạy trốn phía trước hiển nhiên cũng nhận ra Nghệ Phong đang truy đuổi đằng sau. Hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, thân ảnh càng tăng tốc, lao vụt ra bên ngoài.
Chỉ trong vòng khoảng nửa khắc, cự ly giữa hắn và Nghệ Phong một lần nữa lại kéo giãn ra.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là rất nhanh sẽ bị hắn cắt đuôi.
Nghệ Phong nhìn thân ảnh trước mặt dần dần nhỏ đi, trong lòng cũng hơi có chút sốt ruột. Thực lực giữa hắn và cường giả Tôn Cấp tam giai vẫn có chênh lệch cực lớn…
Tuy nhiên, cho dù biết như vậy, Nghệ Phong cũng chỉ có thể tự tăng cường đấu khí, cực lực truy đuổi theo sau đối phương mà thôi.
Nam tử trung niên phía trước cảm thụ được khí tức của hắn ở xa xa, trong mắt cũng nổi lên một đạo hung quang, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đột nhiên hắn thấy dáng dấp Nghệ Phong còn trẻ như vậy cũng hơi ngân ra, lập tức sát ý tăng vọt.
Nam tử trung niên đè nén sát ý ngập trời, tiếp tục thi triển thân pháp lao nhanh về phía trước. Tuy rằng hắn rất muốn cho tiểu tử này nếm trải thiên đao vạn quả, nhưng lúc này cũng không dám tùy tiện động thủ tại di chỉ. Nếu như dừng lại bị tiểu tử này dây dưa, chắc chắn rơi vào vòng vây công của vô số cường giả.
Nghệ Phong đang truy đuổi nam tử trung niên đột nhiên cảm giác tốc độ của đối phương hơi chậm lại, trong lòng sửng sốt nhưng lập tức vui mừng, hóa thành một đạo tàn ảnh truy đuổi theo…
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, vẫn duy trì cự ly hơn một trăm mét, đuổi chạy hết một ngày một đêm, cho tới khi phía trước không còn bóng người mới dừng lại. Mà vị trí hai người đang đứng chính là một nơi trống trải cực kỳ bí ẩn, cách di chỉ cũng không xa lắm.
Nhìn bóng người dừng lại trước mặt, Nghệ Phong rốt cuộc thở dài một hơi. Truy đuổi suốt một ngày một đêm khiến hắn cũng có đôi chút mệt mỏi. May mắn chính là, Lăng Thần Quyết tự hành vận chuyển, hơn nữa sau khi đột phá y sư bát giai, tốc độ khôi phục của hắn trở nên cực nhanh. Cho nên, dù chạy lâu như vậy, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với thực lực.
Cảm thụ được đấu khí vẫn dồi dào trong cơ thể, khóe miệng Nghệ Phong hơi có ý cười. Trên phương diện này, Nghệ Phong thực sự có vẻ chiếm ưu thế. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như so sánh Nghệ Phong với một võ giả thực lực tương đương, khả năng kéo dài thực lực của hắn, tuyệt đối có thể dọa chết đối phương.
Thậm chí, trong cuộc truy đuổi một ngày một đêm này, Nghệ Phong khẳng định đối phương tiêu hao lớn hơn mình rất nhiều. Thực lực tuyệt đối không thể ở trạng thái đỉnh phong.
- Tiểu tử, ngươi thật là cam đảm! Không ngờ dám đơn thương độc mã đuổi theo ta đến nơi này!
Nam tử trung niên âm trầm nhìn Nghệ Phong, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc: hắn vốn tưởng rằng truy đuổi một ngày một đêm đối phương phải có chút mệt mỏi uể oải, nhưng thật không ngờ mặc dù đối phương có chút uể oải nhưng không hề ảnh hưởng đến trạng thái thực lực.
Điều này khiến nam tử trung niên hơi nhíu mày. Chạy trốn một ngày một đêm, đấu khí trong cơ thể hắn cũng tiêu hao mất hai ba thành. Chỉ là, nhìn khuôn mặt non trẻ của Nghệ Phong, sát ý trong mắt hắn càng thêm sắc bén.
Nghệ Phong khống chế năng lượng Phệ Châu thôn phệ linh khí xung quanh, khiến chút uể oải vừa rồi hoàn toàn tiêu tan. Chỉnh sửa lại quần áo vì truy đuổi mà có chút xộc xệch, hắn thản nhiên nói:
- Có sự hấp dẫn của vũ kỹ Địa Giai, ta tin tưởng ai cũng sẽ có đảm lượng…
- Được! Được! Được!
Nam tử trung niên nói liên tiếp ba chữ "Được!", lập tức nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói:
- Can đảm cũng phải cần thực lực tương xứng mới được.

- Có thực lực hay không thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Ngươi dẫn ta đến đây không phải bởi vì không sợ nơi này có người quấy rối chúng ta sao?
Nghệ Phong bĩu môi, chỉ là lại có chút nghi hoặc nói:
- Tuy nhiên, ta thực ra rất rõ vì sao ngươi lại không cắt đuôi ta. Với tốc độ của ngươi, rất dễ làm điều đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nam tử trung niên thấy Nghệ Phong nói như vậy, sắc mặt càng trở nên dữ tợn:
- Có phải ngươi đã thiến một thanh niên?
Nghe nam tử trung niên hỏi, trong nháy mắt Nghệ Phong đã phản ứng lại, nhún vai cười nói:
- Thì ra là có chuyện này. Chỉ là, phế vật như vậy, thiến thì thiến, đây cũng là tích đức cho ngươi.
- Muốn chết!
Nghe Nghệ Phong thừa nhận, nam tử trung niên nổi trận lôi đình, một quyền hung hăng đánh thẳng về phía Nghệ Phong. Những nơi nắm tay đi qua, không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Nhìn một quyền đánh tới, thân ảnh Nghệ Phong bất chợt lóe lên. Nắm tay của đối phương hung hăng nên vào tàn ảnh của hắn. Khi tàn ảnh tiêu tan, sắc mặt nam tử trung niên hơi biến đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong nói:
- Thật không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thực lực như vậy.
- Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm!
Nghệ Phong nhìn nam tử trung niên đang tập trung khí thế lên người hắn. đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra.
Nhìn Nghệ Phong bạo phát ra đấu khí, nam tử trung niên lộ vẻ châm chọc, quay sang Nghệ Phong khinh thường nói:
- Mặc dù ngươi có vài phần thực lực, nhưng ngươi cảm thấy có thể làm gì được ta sao?
Nghe nam tử trung niên nói như vậy, Nghệ Phong cũng không phủ nhận, cười cười. Quả thật, với thực lực chưa đến Tôn Cấp của hắn, muốn đánh một cường giả Tôn Cấp tam giai, hầu như là chuyện không có thực. Chỉ là, điều kiện này chỉ có thể áp dụng với một người bình thường mà thôi.
- Đương nhiên, với thực lực của ta, nếu muốn đối phó ngươi là rất khó. Nhưng nếu như ta không chỉ có một người thì sao đây?
Nghệ Phong có chút dữ tợn nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên hơi nhíu mày, đưa mắt quan sát bốn phía một vòng. Nơi này đã được hắn lựa chọn tỉ mỉ, ít có khả năng giấu người hoặc bị người tìm thấy trong khoảng thời gian ngắn.
- Tiểu tử, ngươi hù ai chứ?
Nam tử trung niên hừ một tiếng, đấu khí mạnh mẽ trào dâng. Hắn không tin Nghệ Phong còn có sự giúp đỡ nào nữa.
Thấy đối phương như vậy, Nghệ Phong cười hắc hắc, hô lên với Yêu Ngọc đã sớm rục rịch trong lòng:

- Yêu Ngọc, ra đi!
Nghệ Phong vừa dứt lời, Yêu Ngọc từ trong lòng hắn bay nhanh ra, gầm lên một tiếng như long ngâm. Thân thể vốn nho nhỏ của nó nhất thời tăng lên mấy trượng. Một cỗ khí thế dâng trào ép về phía nam nhân trung niên…
Nam tử trung niên nhìn Yêu Ngọc lượn vòng trên hư không, sắc mặt càng đại biến, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, kinh hô lên:
- Ma thú thất giai?
Thấy nam tử trung niên như vậy, khóe miệng Nghệ Phong hơi mỉm cười. Đây mới là con bài chưa lật khiến hắn có can đảm truy đuổi đối phương. Có thêm Yêu Ngọc, cho dù đối mặt với Tôn Cấp tam giai, ít nhất hắn cũng có sức liều mạng. Hắn không phải Vương Cấp bình thường, Yêu Ngọc cũng không phải ma thú thất giai bình thường.
Nhìn Nghệ Phong và Yêu Ngọc một trái một phải kẹp mình ở giữa, sắc mặt nam tử trung niên nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Tuy rằng hắn phát hiện ra, ma thú này chỉ mới tiến vào thất giai trong khoảng thời gian không bao lâu, nhưng dù sao ma thú vẫn là ma thú, so với cường giả nhân loại cùng cấp, thực lực vẫn cao hơn một bậc… Mà từ tốc độ né tránh vừa rồi, nam tử trung niên cũng biết thanh niên trước mặt tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Tuy rằng thực lực của hắn đã đạt đến Tôn Cấp tam giai, nhưng sắc mặt vẫn trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Hắc hắc, hiện tại đối phó ngươi được rồi chứ?
Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong dũng mãnh tuôn ra, lưu chuyển một vòng rồi tập trung trên nắm tay, ánh mắt nhìn thẳng vào nam tử trung niên.
- Hừ! Chỉ là một súc sinh vừa mới tiến vào thất giai và một tên Tôn Cấp mà thôi. Còn kém xa!
Nam tử trung niên cả giận hừ một tiếng, tuy rằng cảm giác có chút phiền phức nhưng cũng không quá mức lo lắng.
- Ngao…
Rất hiển nhiên, từ "súc sinh" khiến Yêu Ngọc triệt để nổi giận. Nó kêu "Ngao ô…" một tiếng, đuôi một lần nữa dài ra vài phân. Phần đuôi vừa dài ra này giống như một cây cự tiên, xẹt ra một đạo quỹ tích trong hư không, hung hăng quất về phía nam tử trung niên.
Những nơi đuôi Yêu Ngọc đi qua, không gian dường như vỡ vụn, tiếng gió gào thét bắn ra như lốc xoáy, cuốn tất cả về phía chân trời…
Nhìn về phía cái đuôi đánh tới, sắc mặt nam tử trung niên một lần nữa đại biến, đấu khí đồng thời trào ra, liều mạng đón đỡ đuôi của Yêu Ngọc.
Ầm…
Hai cỗ năng lượng va chạm cùng một chỗ, bạo phát ra từng hồi tiếng nổ như sấm sét. Không gian tại nơi va chạm hơi vặn vẹo sụp đổ. Kình khí khổng lồ khiến đất cát bốc lên cao tới mấy trượng. Phía trước Nghệ Phong cũng hiện ra một đạo năng lượng phòng hộ.
Sau một kích giao tranh này, nam tử trung niên liên tiếp lui về phía sau tới hơn mười thước, tạo thành những vết chân thật sâu, lảo đảo khó khăn lắm mới đứng vững, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Mà Yêu Ngọc thì ngược lại, chỉ ung dung thu đuôi, không có một tia dị trạng nào.
Nghệ Phong vốn chuẩn bị xuất thủ thấy một màn như vậy, triệt để ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Hắn luôn đánh giá cao thực lực của Yêu Ngọc, nhưng thật không ngờ chỉ cần lực lượng nơi đuôi đã có thể ngăn chặn thậm chí đẩy lùi cường giả Tôn Cấp tam giai… Tuy rằng đấu khí của đối phương vì chạy trốn mà suy giảm đi vài phần, nhưng dù sao cũng là Tôn Cấp tam giai a…
Nhìn Yêu Ngọc trong không trung đang giễu võ dương oai, phe phẩy cái đuôi với mình, khóe miệng Nghệ Phong hơi có chút giật giật. Vật nhỏ này, so với hắn còn biến thái hơn.
Không khá hơn là bao, nam tử trung niên cũng kinh ngạc nhìn Yêu Ngọc, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Cả đời này hắn gặp qua không ít ma thú, thậm chí rất nhiều ma thú kỳ dị, thế nhưng chỉ là một ma thú vừa tiến vào thất giai lại có thể đối kháng với nhân loại Tôn Cấp nhị giai đã là cực kỳ kỳ lạ, vậy mà ma thú trước mặt không ngờ lại có thể áp chế hắn một bậc. Lực lượng một đuôi đánh tới vừa rồi hắn biết rõ, kể cả là thời kỳ toàn thịnh của hắn cũng không nhất định có thể tiếp được.
- Kháo! Đây là ma thú con mẹ nó gì vậy?
Nam tử trung niên điên đầu thầm mắng một tiếng, đối với Yêu Ngọc cố kỵ đến cực điểm.
- Yêu Ngọc! Động thủ! Hồn thể của người này cho ngươi!
Nghệ Phong thấy Yêu Ngọc cường hãn như vậy, hắn vốn còn chuẩn bị liều mạng lúc này trong lòng cũng thả lỏng một chút, quay sang Yêu Ngọc hô lớn.
Yêu Ngọc hiển nhiên không thèm quan tâm đến dụ dỗ của Nghệ Phong, nhưng động tác cũng không hề chậm trễ, đuôi vừa chuyển, một lần nữa lao tới, thậm chí không cần thay đổi phương thức công kích.
Tuy nhiên, chỉ cần loại công kích này đã đủ khiến sắc mặt nam tử trung niên đại biến, thân ảnh chợt lóe lên định tránh né.
- Trốn?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, chủy thủ xuất hiện trong tay hắn, hướng về phía cổ họng đối phương. Lão đầu tử muốn tiêu diệt Thiên Xà cung, hắn không có bổn sự này, chỉ là, một phân cung thì có thể suy nghĩ một chút.