Mèo Yêu

Chương 11

Edit: Dương Lam

Sáng ra tài xế tới đón.

Liêm Đường ngồi ghế sau xe, bảo: "Ghé bệnh viện." Anh phải xem xem vật nhỏ kia thế nào rồi.

Tài xế nghe vậy quay xe về hướng bệnh viện thú cưng.

Nửa đêm Trình Tân đột ngột tỉnh lại, vừa mới mơ màng mở mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn mèo nồng nặc và mùi nước sát trùng xộc tới, thỉnh thoảng còn nghe đâu đó truyền tới tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, chắc vì đang đêm, nên những âm thanh này không nhiều và cũng không quá ồn.

Quan sát xung quanh, Trình Tân nhận ra nơi mình đang nằm, hẳn là bệnh viện thú cưng.

Tiếp đó nhắm hai mắt lại, trời vẫn chưa sáng, ngủ thêm lát nữa đã rồi nghĩ sau.

Lúc Liêm Đường tới, Trình Tân đang ăn cháo dinh dưỡng do y tá chuẩn bị, trong cháo có bỏ một lượng thức ăn mèo dạng mềm dễ tiêu hóa, cũng đã ăn gần tới đáy rồi, chợt phát hiện một cái bóng phủ lên người mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, là anh đẹp trai dáng cao người đẹp đã lâu không gặp kìa, Trình Tân lập tức kích động, dùng vuốt đẩy lồng, không ngừng kêu meo meo với Liêm Đường.

Anh trai đẹp trai à! Anh tới rồi!

Không phải nói thứ bảy mới về sao!

Anh tuyệt lắm!

Bao lâu không thấy!

Hình như anh lại đẹp trai hơn rồi!

Moah moah chụt!

"Meo! Meo! Meo--" Vừa kêu vừa phe phẩy đuôi, sức sống không để đâu cho hết.

Liêm Đường ngồi xổm xuống, nhìn vào lồng thấy Trình Tân đã tinh thần trở lại, mới nâng bàn chân đang quắp chặt cửa lồng lên nhìn thử: "Xem ra gần khôi phục hết rồi."

Thật ra thì tối qua Trình Tân bị bệnh nên cứ mơ màng suốt, tuyệt nhiên không nhớ được là ai đưa mình tới bệnh viện, nên bây giờ biết là Liêm Đường, trong lòng vui cực.

Liêm Đường không ở lại lâu, thấy Trình Tân đã gần khôi phục, liền đứng dậy rời đi.

Gần đây công ty đang chuẩn bị cho dự án mới, giờ chính là thời điểm gấp rút, không thể lơ là.

Nghe Liêm Đường bảo chiều sẽ tới đón mình về nhà, Trình Tân không giữ người nữa, mà chỉ ngoan ngoãn kêu một tiếng, để anh tập trung làm việc, mặc dù Liêm Đường nghe không hiểu, nhưng thấy Trình Tân kêu hiền thế, lại ngoan ngoãn húp cháo, cũng không còn quá lo lắng.

Tuy mới quen biết vật nhỏ này có mấy ngày, nhưng đã thấy nhớ nhung đến thế, Liêm Đường ngồi trên xe, trong mắt chứa nghi hoặc.

Có lẽ do con mèo này cho anh một cảm giác rất đặc biệt.

Dù chỉ ở lại bệnh viện thú cưng một lát, nhưng Liêm Đường vẫn tới trễ, tuy nói làm ông chủ thì không có khái niệm đi trễ hay không, nhưng với người kĩ tính như Liêm Đường, đây vẫn là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

Vì trong mắt mọi người, Liêm Đường luôn luôn đúng giờ, làm việc gì cũng đều nghiêm túc tận trách, chưa từng có ý qua loa.

Kinh ngạc nhất phải kể đến giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển Lâm Như Ngọc.

Lâm Như Ngọc là đàn chị của Liêm Đường, học trên anh một khóa, ban đầu khi mới thành lập công ty, Lâm Như Ngọc đã tham gia, giờ thành nhân viên cấp nguyên lão, để tri ân các nguyên lão luôn sát cánh cùng công ty vượt mọi khó khăn, sau khi đưa công ty "lên sàn", một số ít nhân viên có đóng góp đáng kể cũng được chia một số cổ phần của công ty, mặc dù đối với những cổ đông khác, chút cổ phần này chẳng đáng là bao, nhưng vẫn khiến rất nhiều nhân viên nhìn thấy tương lai hứa hẹn.

Lâm Như Ngọc chính là một trong những nguyên lão được chia cổ phần đó.

Vậy nên có thể đoán được địa vị của Lâm Như Ngọc trong công ty.

Không chỉ là đàn chị, sâu hơn còn là bạn bè, cấp dưới xuất sắc trong công việc.

Lâm Như Ngọc vẫn luôn cảm thấy mắt nhìn người của mình rất chuẩn, đã nhiều năm như vậy, nhìn công ty từng bước đạt được thành tựu như hôm nay, cô càng tin tưởng hơn vào ánh mắt của mình.

Đồng thời, Lâm Như Ngọc cũng sâu sắc cảm nhận được rằng, trong cả công ty, thậm chí trong giới, không người phụ nữ nào có thể cùng sánh vai với Liêm Đường, trừ cô, chuyện cô và Liêm Đường là không thể khác được.

Cô có tự tin đó.

Bởi vì cô không chỉ có thành tích đáng kiêu ngạo, còn có nhan sắc xinh đẹp và dáng người cao ráo nổi bật, có tài có sắc, biết đối nhân xử thế, có vốn liếng để tự tin.

Người theo đuổi cô nhiều như cá diếc qua sông, nhưng trong mắt cô chỉ duy có Liêm Đường.

Cô nghĩ rằng, chỉ có sự ưu tú của Liêm Đường, mới xứng với mình.

Lâm Như Ngọc thấy Liêm Đường thong thả tới chậm, kinh ngạc cười nói: "Hiếm lắm mới thấy sếp lớp tới trễ, hôm nay chắc phải viết biên bản in ra, dán lên tường."

Liêm Đường đáp lời: "Trên đường gặp ít việc, trì hoãn một lúc." Nhìn đồng hồ một cái, nói với Lâm Như Ngọc, "Bắt đầu họp." Hôm nay có buổi họp hội đồng, nhưng anh chỉ tới trễ có mấy phút, cũng không ảnh hưởng gì.

Lâm Như Ngọc không bám mãi chuyện này nữa, thực ra cô chỉ hơi tò mò thôi, dù sao làm đồng nghiệp với Liêm Đường bao lâu này, trừ một lần do chuyến bay bị hoãn, phải lùi lại giờ hợp, còn ra thì chưa từng thấy anh tới trễ.

Lần này, không biết bởi nguyên nhân gì?

Chín giờ mười phút, hội nghị chính thức bắt đầu.

Buổi chiều tan việc, Lâm Như Ngọc dặm lại lớp trang điểm rồi cầm áo khoác đứng chờ trước thang máy gara, hôm qua cô hẹn mấy người bạn cùng trường đi ăn uống tụ họp vào tối nay, mấy người bạn này đều là bạn tốt và đối tác của Liêm Đường, đồng thời tốt nghiệp từ cùng một trường đại học, tất nhiên là quan hệ tốt hơn so với mấy người bạn mới quen về sau, nhất là Lâm Như Ngọc, trong cả đám, trừ Triệu Thành học cùng khóa, thì cô là người có thâm niên lâu nhất, tất nhiên không bao gồm boss lớn Liêm Đường, bởi dù anh là đàn em, nhưng lại không thể coi là em thật, vì năng lực của anh ai nấy đều rõ.

Lâm Như Ngọc thấy Liêm Đường ra khỏi thang máy, tự nhiên gợi chuyện: "Hôm nay tôi không lái xe, tôi..." Lời vẫn chưa hết.

Liêm Đường đã nói: "Hôm nay tôi không đi được, phải về nhà một chuyến đã."

Lâm Như Ngọc thoáng sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.

Đây là lần thứ hai Liêm Đường làm cô bất ngờ trong hôm nay.

Liêm Đường là người mà đã quyết định chuyện gì thì sẽ không tùy tiện đổi ý, nhưng hôm nay anh không chỉ tới trễ, mà còn lỡ hẹn.

Lâm Như Ngọc kinh ngạc hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Liêm Đường thấy hơi áy náy, giải thích: "Tối qua mèo nhà tôi bị bệnh, đã hẹn với bác sĩ tới làm thủ tục xuất viện cho nó rồi, cũng có thể coi là xảy ra chuyện."

Có chuyện xảy ra, không thể làm khác được.

Nhưng rồi, Liêm Đường ngẫm nghĩ một lát lại nói: "Cũng thuận đường, tôi có thể chở chị qua đó trước, rồi đi bệnh viện sau."

Đành vậy, mặc dù lần này Lâm Như Ngọc tụ họp với mọi người, nhưng mục đích chính vẫn vì Liêm Đường, chỉ là đã lỡ đồng ý, cũng đâu thể vẽ vời thêm chuyện kiếm cớ không đi được.

Liêm Đường chở Lâm Như Ngọc tới hội sở, vào trong chào hỏi mấy người bạn, do có nguyên nhân, nên mọi người không ai nói gì.

Nhưng sau khi Liêm Đường vừa đi, mấy người bạn có qua lại thân thiết với Lâm Như Ngọc ngầm nháy mắt với cô.

"Chị Lâm, Liêm Đường người ta cố ý đưa chị tới kìa!"

"Cây vạn tuế vạn năm Liêm Đường này cuối cùng cũng nở hoa rồi? Vẫn là sư tỷ lợi hại! Cuối cùng cũng hâm nóng được đá tảng?"

Lâm Như Ngọc vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, cộng thêm hôm nay còn trang điểm, càng lộ vẻ phong tình khó giấu, làm say lòng người, vừa nghe vậy, trong lòng vui vẻ hùa theo, nhưng ngại tính Liêm Đường không thích những thứ tin đồn mập mờ này, chỉ cười nhẹ nhàng: "Hôm nay chị không lái xe, cậu ấy thuận đường chở qua thôi, mọi người đừng nói bậy bạ, kẻo cậu ấy lại nhớ rồi sau này xử lý chị."

Trong đám có người thích Lâm Như Ngọc, nghe vậy, nói: "Đàn chị à, chị cứ treo cổ trên thân cây Liêm Đường mãi thế, chị nhìn em đi này! Em có chỗ nào không vừa mắt chị đâu!" Anh ta là bạn cùng phòng kí túc với Liêm Đường, cùng Liêm Đường gây dựng sự nghiệp, có cổ phần mảng công nghệ kĩ thuật, quan hệ đôi bên không tệ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta theo đuổi Lâm Như Ngọc, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là biết Liêm Đường không có ý với Lâm Như Ngọc mới dám làm vậy.

Lâm Như Ngọc không để ý tới lời Vương Bất Hối, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn sang: "Tránh qua một bên."

Mọi người cười rộ lên, sớm đã quen với chuyện thế này.

Có người nói thẳng không chút kiêng kỵ: "Không bằng nhiều chỗ lắm, cậu có đẹp trai hơn Liêm Đường hay giỏi hơn Liêm Đường à?"

Khiến Vương Bất Hối chửi thầm mấy tiếng, không cãi lại được, mặc dù vẻ ngoài anh ta không kém, nhưng so với Liêm Đường có ngũ quan ưa nhìn hút mắt, vẫn còn kém xa.

Buổi tiệc mới bắt đầu.

Còn Liêm Đường thì đã đến bệnh viện thú cưng.

Hỏi lại những vấn đề liên quan tới Trình Tân, rồi làm thủ tục xuất viện.

Trình Tân đã dần bình phục, ngoan ngoãn nghe lời, vào mắt y tá, y tá cảm thấy như Trình Tân hiểu được rằng uống thuốc tiêm thuốc mới có thể mau khỏi, nên không kháng cự chút nào, không nhả thuốc, không trốn tiêm, dễ chăm hết sức.

Nghe cô y tá khen Trình Tân, Liêm Đường để lộ một nụ cười, cảm ơn cô ấy, lịch sự có thừa.

Y tá xách lồng không và trái tim đang đập thình thịch của mình rời đi, vừa khuất mắt Liêm Đường đã vội che ngực chạy nhanh về phòng làm việc, thét ầm lên: "Thật muốn làm con mèo trong ngực anh ấy quá đi mất! Đẹp trai quá! Phong độ quá! Ôi mẹ ơi! Muốn chụp lén một tấm quá! Tiếc là không dám, lỡ bị phát hiện thì ngại lắm."

Tối hôm qua có trai đẹp ngũ quan sắc nét phong độ ngời ngời ôm mèo tới phòng cấp cứu, sáng nay cả bệnh viện đều biết chuyện, vậy nên chỉ cần không phải kẻ cuồng công việc thì đều biết chiều nay trai đẹp sẽ tới viện đón mèo về nhà, trừ người phụ trách chính trực ca hôm nay ra là được nhìn chính diện trai đẹp, còn những người khác đều phải lén lút nép bên ngắm trộm.

Trước những lời kích động của vị đồng nghiệp được tiếp xúc gần với trai đẹp, mọi người đều nhất trí đồng ý.

"Tôi cũng muốn lắm! Trông ôm mèo dịu dàng thế cơ mà! Nói chuyện với bác sĩ cũng chỉ có hơi gật đầu cảm ơn các thứ, nhưng với mèo thì dịu dàng làm tôi muốn được biến thành bé mèo đó luôn! Ghen tị quá đi!"

"Mặc dù những lời này không đúng... Nhưng nếu bé mèo đó hay bị bệnh vặt gì đó, vậy chúng ta có thể được gặp anh đẹp trai thường xuyên rồi ahahahaha."

"Thật đáng khinh, nhưng trong lòng tôi sẽ lén like cho cậu."

Y tá trưởng cười mắng: "Mau đi làm việc đi, con gái con lứa vừa rảnh rỗi là tự sướng lung tung."

Mọi người đang cười nói ồn ào lập tức tản ra, ai nấy bận rộn làm việc của mình.