Mèo Hoang

Chương 99: Ngoại truyện 4: Đêm chiến thắng

Năm Liên minh thứ 2391. Sau khi chiến tranh kết thúc được hai tháng.

Tại dinh thự Tổng thống Liên Linh, thành phố Thiên Không.

Đèn đuốc được thắp sáng trưng trong dinh thự tổng thống của Du gia. Tại con đường riêng dẫn vào ngôi biệt thự trên đỉnh núi đậu đầy limousine, ở

sân bay phía sau ngọn núi có Báo Săn, có Rắn Hổ Mang, có phi thuyền của

Trùng tộc, cũng có cả Quanh Ảnh Thú. Hôm nay, Tổng thống Du Mặc Niên tổ

chức tiệc rượu tại nhà, mời rất nhiều quan khách cấp cao đến dự.

Hai vầng trăng sáng ngần treo trên đỉnh đầu, như thể chỉ cần vươn tay là có thể chạm được tới. Những tia sáng màu trắng bạc vương đầy thảm cỏ,

những quý ông đi giày tây, mặc quân phục chỉnh tề, nắm tay các quý cô

xinh đẹp, trên người đeo đầy những món đồ trang sức tinh xảo, thấp giọng mỉm cười, trò chuyện cùng nhau.

Du Mặc Niên đứng giữa đám đông, vây quanh anh ta hầu hết đều là những người có thế lực nhất trong Liên minh.

Cố Vũ Khanh khoác trên mình bộ quân phục màu lam, nghe nói đó là quân phục của loài người thời thượng cổ. Đôi mắt đẹp hơn cả mắt phụ nữ tựa hồ ẩn

chứa nét cười bí ẩn.

Đại Bích. Có thể cô ta không phải là người

phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây, nhưng chắc chắn là người có phong thái yểu

điệu, thướt tha nhất tối nay. Đôi mắt đẹp, trong veo như nước của cô ta

khiến ai nhìn vào cũng như bị nhấn chìm trong đó. Cô ta đứng giữa đám

đàn ông bọn họ lại càng trở nên nổi bật, xuất chúng.

Giản Mộ An.

Mặc dù nghe nói anh ta vừa kiên quyết tặng chức vụ Sĩ quan chỉ huy cho

Liên Đạc nhưng ở độ tuổi bốn mươi của mình, anh ta vẫn là người nắm thực quyền của đội quân Lính đánh thuê.

Hình Nghị. Khác hẳn với tướng mạo mô phỏng Lâm Tề trước kia, hắn đã đổi sang một thân thể khác nhưng

khí chất vẫn thâm trầm, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

Cuối cùng,

đương nhiên là Mạnh Hi Tông. Hôm nay, anh mặc bộ quân phục Nguyên soái

màu đen với những sọc vàng, gương mặt điển trai, trầm ổn, đang thấp

giọng thì thầm gì đó với Hình Kỳ Lân đứng bên cạnh, lại chợt ngẩng đầu,

nhìn về một hướng khác.

Anh đang nhìn gì vậy?

Du Mặc Niên

không kìm được, đưa mắt dõi về phía Mạnh Hi Tông đang nhìn. Tâm tư của

những người còn lại cũng hết sức tinh tế. Mặc dù vẫn đang mỉm cười trò

chuyện cùng nhau nhưng ánh mắt lại tựa hồ như có như không liếc về hướng bên kia. Đương nhiên chỉ có duy nhất một đáp án. Đó chính là Mạnh Hi

Tông đang nhìn Tô Di.

Chỉ thấy trên thảm cỏ ở một góc lối vào,

bên cạnh lùm cây cao ngang người um tùm, xanh biếc, một người phụ nữ có

mái tóc đen buông xõa ngang vai, óng mượt như tơ lụa. Chiếc váy màu đen

cô đang mặc ôm sát thân hình lả lướt, làm tôn lên làn da mịn màng, trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp. Cô khẽ ngẩng khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng

lên, đôi mắt đen láy, trong veo động lòng người. Cô đưa mắt nhìn quanh

một vòng, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Bên này, Mạnh Hi Tông đã sải bước

đi tới.

Du Mặc Niên chợt nhớ đến cái ngày cách đây vài năm. Ngày

đó, anh ta vừa mới nhậm chức Thị trưởng thành phố Hy Vọng, Mạnh Hi Tông

cũng dẫn Tô Di đến dự tiệc mừng. Chẳng hiểu sao, đêm ấy, bọn họ đã để

lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với anh ta. Vị Cục trưởng cục An ninh

tinh cầu luôn coi trời bằng vung, mặc sức cướp bóc cùng một cô gái xinh

đẹp, nhát gan và đơn độc, nhìn chẳng thấy xứng đôi chút nào.

Nhưng thật không ngờ, sau mấy năm chiến loạn liên miên, đại cục thay đổi, bọn họ vẫn ở bên nhau. Chỉ có điều, bây giờ, cô có vẻ điềm tĩnh, tự nhiên

hơn trước rất nhiều. Mạnh Hi Tông lại càng thay đổi nhiều hơn, anh nhanh chóng thay chạy đến, che chắn cho cô trong vòng tay ấm áp của mình.

Ngoài Du Mặc Niên, còn có rất nhiều những tướng lĩnh cấp cao khác cũng

để mắt tới hai người bọn họ. Mạnh Hi Tông sải những bước dài đi tới,

đứng trước mặt Tô Di. Tô Di vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh, hai

người yên lặng nhìn nhau, mỉm cười. Anh ung dung nhàn nhã quàng tay qua

eo cô. Cô khoác tay anh, cười dịu dàng. Trong lúc nhất thời, mấy người

bên này đột nhiên yên lặng, dõi mắt nhìn theo họ.

Đây là hai tháng bận rộn nhất của tất cả mọi người.

Các chủng tộc chung sống hòa bình, nói thì dễ nhưng làm lại khó. Lòng dân

sớm đã sụp đổ vì tranh giành và phân chia lợi ích. Bọn họ đều không phải là những ngọn đèn đã cạn dầu, khi cục diện ổn định được duy trì, có ai

lại không muốn giành phần hơn cho chủng tộc của mình?

Đương

nhiên, sức mạnh đại biểu cho tất cả. Thế nên, cuối cùng, thông qua các

điều khoản pháp lệnh, hiệp nghị bí mật, cơ bản đã duy trì được sự công

bằng hợp lý. Đến hôm nay, rốt cuộc cũng được an nhàn hơn một chút, vì

vậy, Du Mặc Niên mới tổ chức bữa tiệc này, coi như ăn mừng kỷ niệm ngày

hòa bình.

Mọi người thuộc quân đội và chính phủ các nơi đều đã tề tựu đông đủ, dạ tiệc chính thức bắt đầu. Các nhân vật máu mặt ngồi cùng một bàn trong phòng riêng. Khác hẳn với sự ồn ào huyên náo bên ngoài,

nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tô Di ngồi bên trái Mạnh Hi Tông, có vẻ hơi căng thẳng. Hình Nghị ngồi ở phía đối diện. Mặc dù nghe nói

người máy khi đổi thân thể thì trí nhớ cũng sẽ biến mất, nhưng Hình Nghị vẫn thỉnh thoảng ngước đôi mắt sáng quắc về phía cô, khiến trong lòng

cô cũng có chút rờn rợn. Nghĩ đến việc hắn mãi mãi không thể nhớ ra

mình, Tô Di mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Nhưng Hình Nghị tựa hồ

cũng chẳng chú ý đến cô nhiều lắm, nhìn về phía cô cũng chỉ có sự lễ độ

của lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.

Du Mặc Niên nâng cốc chúc mừng. Nhìn cả bàn bày đầy thức ăn ngon miệng, đẹp mắt, Cố Vũ Khanh nhìn Giản

Mộ an với ánh mắt nham hiểm. “Lão Giản, trong này không bỏ thuốc độc đấy chứ?”

Giản Mộ An cười ha hả. “Vậy cậu có dám ăn không?”

Du Mặc Niên mỉm cười, nói: “Cố Nguyên soái có thể yên tâm thưởng thức, xảy ra bất cứ chuyện gì, Du mỗ đây sẽ chịu trách nhiệm.”

Tô Di không nhịn được cười. Cố Vũ Khanh đưa đũa gắp một miếng lớn, ánh mắt híp lại, sắc bén như lưỡi dao, nhìn Tô Di nói: “Chị dâu, chị cũng nhẫn

tâm chê cười tôi ư? Ban đầu là tôi cứu chị thoát khỏi đội bảo vệ người

máy, đưa chị về Liên minh, thế mà chị và chồng chị lại còn bẫy tôi cơ

đấy!”

Ngày đó, chính Tô Di cũng không biết gì về chuyện hạ độc,

nhưng vừa nghe thấy anh ta nói thế thì liền cười khúc khích. “Anh ấy làm gì tôi cũng đều ủng hộ.”

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ. Cánh

tay Mạnh Hi Tông khoác lên lưng ghế Tô Di, ý cười trong đôi mắt đen láy

ấy càng trở nên sâu đậm hơn.

“Đội bảo vệ người máy?” Hình Nghị đột nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người nhất thời im lặng.

Cố Vũ Khanh trao đổi với Mạnh Hi Tông qua ánh mắt rồi cười nói: “Ha ha ha, đều là hiểu lầm nhỏ thôi, không đề cập đến nữa.”

Kỳ Lân liếc mắt nhìn Mạnh Hi Tông, ý bảo mình sẽ tìm lý do thỏa đáng để xóa tan nghi ngờ của Hình Nghị.

Những người này cũng không phải là người thích câu nệ, bầu không khí trong

bữa ăn hết sức hòa hợp. Ăn xong, âm nhạc vang lên, vũ hội bắt đầu. Đoàn

người kéo nhau ra ngoài đại sảnh, các vị quan chức vinh hiển đều mỉm

cười chờ đợi. Du Mặc Niên dẫn vợ mình nhảy khúc mở màn, mọi người hưởng

ứng, vỗ tay nhiệt liệt. Sau đó, tất thảy đều hào hứng tham gia.

Mạnh Hi Tông ôm Tô Di, ung dung tiến vào sàn nhảy. Ánh đèn ấm áp sáng ngời,

chiếu vào gương mặt xinh đẹp của Tô Di khiến Mạnh Hi Tông không thể rời

mắt. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, yên lặng nhìn cô chăm chú, cũng chẳng để ý đến những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, anh thỉnh thoảng

lại đặt một nụ hôn khẽ lên gò má của Tô Di.

Có Mạnh Hi Tông ở

đây, âm nhạc và những người khác đối với Tô Di đều chỉ là cảnh nền. Cô

được anh ôm chặt trong lồng ngực, nhẹ nhàng lắc lư giữa đám đông. Cô kể

cho anh nghe những việc vặt vãnh như mấy ngày qua, con trai đã có thể tự vịn sofa đứng lên, hằng ngày ăn được bao nhiêu, khiến Mạnh Hi Tông dịu

dàng bật cười.

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ không?” Anh hỏi.

“Em nhớ!” Tô Di sao có thể quên được chứ! Trong bữa tiệc Du Mặc Niên tổ

chức năm đó, Tô Di và Mạnh Hi Tông không nhảy với nhau mà là tại lễ mừng công của đám người Không quân, cô mới khiêu vũ cùng anh. Hôm đó, anh

còn làm trò ngay trước mặt mọi người, hôn cô đến long trời lở đất.

“Lần đó, chính em đã chủ động mời anh khiêu vũ.” Tô Di cười, nói: “Khi đó, anh giả làm Thương Chủy rất thuận buồm xuôi gió.”

Mạnh Hi Tông lại trầm mặc.

Đó là buổi vũ hội giao lưu hữu nghị giữa trường Đại học Khoa học Kỹ thuật

và Học viện Quân sự. Anh vốn không có ý định đến đó nhưng trước hôm ấy,

Tô Di đã chặn đường anh, còn ném cho anh tờ giấy viết thời gian và địa

điểm của buổi vũ hội. Anh cũng không thể lý giải nổi tại sao hôm ấy mình lại mặc một chiếc áo sơ mi mới tinh đến đó.

Sau đó, tại sân thể

dục thứ hai của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật đang tạm được trưng

dụng làm sàn nhảy, anh thấy Tô Di mặc bộ quân phục phẳng phiu, chỉnh tề, cùng những bạn học nam oai hùng, mạnh mẽ nhảy hết điệu này tới điệu

khác. Thậm chí, còn có rất nhiều người cũng chú ý đến cô sinh viên của

Học viện Quân sự có nụ cười rạng rỡ này. Chính ngày hôm ấy, anh chợt

phát hiện, nhìn cô khiêu vũ cùng những bạn học nam khác anh đã khó chịu

biết bao! Cô rạng ngời, đáng yêu như vậy, lẽ ra chỉ nên thuộc về một

mình anh. Tâm ý của anh đã xác định như vậy rồi!

Khi đó, Tô Di

với tính tình ngay thẳng nhưng hay ngượng ngùng có lẽ không thể biết

được, người đàn ông lạnh lùng như Mạnh Hi Tông, một khi đã nhận định thì cô có muốn đổi ý cũng là không thể.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi Tông mỉm cười, hôn lên trán cô, thầm thì: “Ừ, em là người chủ động.”

Hai vợ chồng nhảy rất nhiều điệu, sau đó, Mạnh Hi Tông mới cùng với Giản Mộ An rời đi, trò chuyện với những thương nhân có thực lực hùng hậu. Tô Di đang định trở lại chỗ ngồi, Cố Vũ Khanh đã cười hì hì đi tới trước mặt

cô, cúi người chào rất phong đô. Tô Di cũng mỉm cười, đặt tay vào lòng

bàn tay anh ta. Hai người bước vào sàn nhảy, lần nữa thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Tô Di không ngờ cô vừa mới nói được vài ba câu, Cố Vũ

Khanh đã lái câu chuyện sang hỏi thăm tin tức cảu Rebecca. Thì ra tháng

trước khi đi thăm nơi trú quân, anh chàng này vô tình gặp được bác sĩ

quân y Rebecca. Bởi vì anh ta không đeo khẩu trang, lại còn quấy rầy đến việc chữa trị nên đã bị Rebecca mắng cho một trận ầm ĩ. Rốt cuộc, cô

đành phải bán một chút tin tức thì mới đuổi được Cố Vũ Khanh vẫn còn

chưa cam tâm đi.

Anh ta vừa đi thì Du Mặc Niên lại đến. Hai người là bạn lâu năm, lần này gặp lại có vẻ rất xúc động. Họ trò chuyện với

nhau một lúc rồi nhảy liền hai điệu.

Sau đó là Kỳ Lân. Hắn nói

lời xin lỗi với cô. Vì sự lưỡng lự không thể quyết định lựa chọn giữa

Hình Nghị và vợ chồng Mạnh Hi Tông vẫn luôn là nút thắt trong lòng hắn

ngày đó. Đối với hắn, Tô Di vẫn mang lòng cảm kích nhiều hơn. Dù sao thì nếu như không có hắn, Mạnh Hi Tông đã chết từ lâu rồi.

Chỉ là

lúc Kỳ Lân rời đi, Tô Di lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Hi Tông

đứng giữa đám thương nhân, tựa hồ đang nhìn về phía này. Ở khoảng cách

xa như vậy nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của anh đang chăm chú nhìn mình. Người đàn ông này, sự hiện hữu trong

từng hơi thở của anh chính là một loại áp lực.

Đang mải suy nghĩ, bỗng một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay trước mặt cô.

Hình Nghị.

“Phu nhân, tôi có vinh hạnh này không?” Hắn nói với giọng trầm ấm, ánh mắt nhìn cô hết sức chăm chú.

Tô Di không kìm được, đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hi Tông một chút, rõ ràng thấy cả người anh khẽ động, chuẩn bị đi về phía này.

“Xin lỗi, tôi mệt rồi!” Tô Di kiên định nhìn Hình Nghị. “Tôi không muốn nhảy nữa.”

Hình Nghị tỏ vẻ tiếc nuối rồi xoay người bỏ đi.

Tô Di hít sâu một hơi, trở lại chỗ ngồi.

Đại Bích ngồi cạnh lẳng lặng nói: “Đáng đời hắn!”

Tô Di im lặng không nói.

Mấy phút sau, Mạnh Hi Tông rời khỏi đám chính khách, đi đến trước mặt Tô Di.

“Không sao chứ?” Anh thấp giọng hỏi cô.

“Không có chuyện gì đâu.” Tô Di vội nói. “Em không khiêu vũ cùng hắn.”

Đại Bích bên cạnh thấy thế liền bật cười, nói: “Lại có cơ hội thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Hi Tông.”

Đại Bích nói quá lên. Anh không hề lo lắng, ngược lại, vẻ mặt hết sức bình

tĩnh. Chỉ là đôi mắt đen láy vẫn nhìn Tô Di chằm chằm, như thế trong đôi mắt ấy chỉ có một mình hình bóng cô mà thôi.

Mạnh Hi Tông thản nhiên liếc mắt nhìn Đại Bích, sau đó trầm giọng nói với Tô Di: “Đợi anh một chút!”

Chưa đầy nửa giờ sau, khi vũ hội còn đang sôi động, Mạnh Hi Tông đẹp trai

ngời ngời lại đứng trước mặt Tô Di, cầm lấy áo khoác của hai người. “Đi

thôi!”

“Được không vậy?” Tô Di hơi giật mình, mới hơn chín giờ, anh là một nhân vật quan trọng mà lại về trước thế này…

“Anh tự biết sắp xếp.”

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người đến một căn biệt thự nhỏ khác trên

đỉnh núi. Đây cũng là sản nghiệp đứng tên Du thị, sắp xếp để những vị

khách quý ở lại đêm nay. Tầng trên cùng chỉ có hai vợ chồng Mạnh Hi Tông ở. Trở về phòng tắm rửa, Mạnh Hi Tông đã uống một chút rượu mạnh, không ôm cô lên giường ngay mà đưa cô ra ban công sân thượng. Ban công ngoài

trời vô cùng rộng rãi, sạch sẽ, bốn phía đều trưng bày rất nhiều chậu

cây cảnh, màu sắc rực rỡ. Phía trước là khoảng sân lớn, có mái che bằng

thủy tinh, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được cả bầu trời sao.

“Nơi này đẹp thật đấy!” Tô Di hít sâu một hơi, thốt lên.

“Phải, đúng là đẹp thật!” Phía sau, Mạnh Hi Tông bỗng ném chiếc áo khoác lên

đài cao lát đá cẩm thạch màu trắng rồi ôm chầm lấy cô.

“Anh làm gì vậy?” Tô Di trợn tròn mắt.

“Yêu em.” Mạnh Hi Tông bế cô, đặt lên đài, còn anh vẫn đứng ở dưới gờ tường cao bằng nửa người.

“Trời ạ! Sẽ có người thấy đấy!”

“Không có ai đâu!” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn cô đầy trìu mến. “Anh đã cho cảnh vệ đứng gác cả tầng rồi!”

“…”

Tô Di ngửa mặt nằm trên sàn đá lạnh băng, anh như một con diều hâu đen,

hùng dũng chiếm giữ bên trên cô. Trên gương mặt kiên nghị, ánh mắt thâm

trầm vô cùng quyến rũ. Bàn tay to của anh tự do lướt khắp người cô,

nhanh chóng cởi chiếc áo choàng tắm của cô ra, phơi bày cơ thể trắng nõn nà như tuyết.

Nhìn gương mặt đỏ ứng, ánh mắt say mê của cô gái

dưới thân mình giống như một con mèo trắng nhỏ, cứ mặc cho anh đùa

nghịch, chiếm đoạt. Giọng Mạnh Hi Tông đã hơi khàn khàn, anh giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, hôn dọc từ trán xuống. Cơ thể của cô khẽ run rẩy dưới sự kích thích bằng môi lưỡi của anh, dịu dàng đến mức khó có thể kiềm

chế.

Anh khẽ cười một tiếng, thì thầm: “Thấy em và nguời đàn ông khác khiêu vũ, anh tự nhiên nổi cơn ghen!”

Tô Di đang chìm đắm trong ý loạn tình me, khẽ “ưm” một tiếng rồi bật cười. Trong mắt Mạnh Hi Tông, nụ cười đó giống như của yêu tinh thuần khiết,

phút chốc đã khơi dậy tình cảm và ham muốn mãnh liệt nơi anh.

Dưới đài là vườn hoa rộng lớn của biệt thự nhà họ Du. Phía trước là khu tổ

chức yến tiệc, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người cười nói huyên náo. Xa

chút nữa có thể nhìn thấy núi non trập trùng và thành phố đèn đuốc sáng

trưng, mênh mông vô bờ. Vào ban đêm thời bình, thành phố mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, xa hoa khó tả.

Trên đài cao, gió đêm dịu dàng mơn

trớn hai cơ thể đang quấn lấy nhau của hai người. Làn da màu lúa mạch và trắng tuyết, sự cứng rắn và mềm mại, linh hồn và thể xác dùng phương

thức nguyên thủy nhất để biểu đạt sự cố chấp ban sơ của tình yêu.