Mèo Hoang

Chương 96: Ngoại truyện 1: Trái tim ngọt ngào

Xoa Muội nằm mơ thấy một giấc mộng rối bời.

Trong giấc mộng đó, sau khi được phát tiền lương, cô đã hết sức phấn khởi

chạy đến trung tâm mua sắm, mua một chiếc quần dài hàng hiệu, sau đó,

vui vẻ trở về mỏ, đám đàn ông xung quanh rất nhanh đã bị một phen mờ

mắt.

Cô còn mơ thấy quản đốc khu mỏ đi đến tổ công tác của cô lần nữa, nói với cô rằng, ông chủ khu mỏ đồng ý bỏ ra một số tiền khổng lồ

để mua đêm đầu tiên của cô, khuyên cô nên tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ

không quay lại nữa... Thật chó má! Cô thẳng chân đá bay tên quản đốc và

ông chủ khu mỏ ra ngoài.

Cuối cùng, cô lại nằm mơ thấy cơn ác

mộng hằng đêm ấy. Mặc dù hai người đàn ông rất anh tuấn, cường tráng,

mặc dù đó là lần đâu tiên cô được trải nghiệm cảm giác của dục vọng

khoan khoái đến cực điểm... Nhưng đó cũng là một cơn ác mộng! Cô gìn giữ bản thân thật cẩn thận suốt hai mươi mốt năm trời, luôn tâm nguyện một

ngày nào đó sẽ trao cái nghìn vàng cho người đàn ông nguyện ý làm chồng

mình. Thế mà, giờ cô lại bị dày xéo…

Cô tức giận mở choàng mắt!

Trong gian phòng tráng lệ, xa lạ, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường khổng lồ, tấm chăn đen tuyền đắp hờ trên người. Màu đen, vừa tượng

trưng cho điềm xấu vừa chẳng có ý nghĩa tốt lành gì.

"Em mơ thấy gì vậy?" Giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên. Nghe thấy giọng nói này, cô lại càng cảm thấy tức giận.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa cạnh giường, sau lưng anh ta là khung cửa

sổ được kéo rèm kín mít. Đó chẳng phải chính là tên đầu sỏ Hình Kỳ Lân

sao?

Toàn thân anh ta cũng chìm vào trong bóng tối, chỉ thấp

thoáng thấy thân hình cao lớn, vạm vỡ rất cuốn hút. Kẹp giữa hai ngón

tay anh ta là điếu thuốc lá cháy dở, tàn lửa đỏ lập lòe, trong không khí còn bảng lảng mùi khói thuốc hăng hắc.

"Cầm thú!" Mặc dù trên

người vẫn còn cảm giác đau đớn nhưng khi nhìn thấy anh ta, Xoa Muội lập

tức giận sôi máu, với lấy chiếc gối, ném về phía anh ta.

Đây là

một vật chẳng có chút lực sát thương nào, với sức ném của cô, nó rơi

ngay trước chân Hình Kỳ Lân, thậm chí còn không hề chạm được tới ống

quần của anh ta. Hình Kỳ Lân khẽ cười, đang định nói gì đó, Xoa Muội đã

nắm lấy chiếc đèn bàn ở đầu giường, đôi dép dưới mặt sàn, hộp... mẹ

kiếp, thuốc ngừa thai… Tất cả những vật cô có thể nhìn thấy đều trở

thành vũ khí để ném về phía anh ta.

Cánh tay dài của Hình Kỳ Lân

vô cùng nhanh nhạy, như một thủ môn siêu việt, bắt được hết tất cả ám

khí mang hình thù kỳ quái đó. Cuối cùng, không kìm được nữa, anh ta liền sải bước tới bên giường, túm chặt hai tay cô, nhấc lên. Cả người Xoa

Muội bị nhấc khỏi mặt đất, toàn thân trần trụi. Hình Kỳ Lân vốn đang vô

cùng tức giận, nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, những lời trách mắng sắp

bật ra khỏi miệng lại biến thành câu trêu ghẹo: "Em cố ý chọc giận tôi

là hy vọng tôi cầm thú thêm chút nữa phải không?"

Xoa Muội đá vào bộ hạ của anh ta! Nhưng động tác của anh ta vốn mau lẹ khó lường, không biết từ lúc nào, cánh tay ở sau lưng đã vươn ra, túm chặt lấy chân cô.

Thời khắc bàn tay anh ta chạm vào bàn chân cô, vẻ mặt anh ta hơi thay

đổi. Nhiều năm sống trong an nhàn, sung sướng, bàn tay anh ta vô cùng

mệm mại và láng mịn. Còn cô, mặc dù toàn thân mịn màng, trắng nõn, nhưng lòng bàn chân lại thô ráp, còn có nhiều vết chai, hoàn toàn không xứng

với danh hiệu người đẹp.

"Yên tâm, bác sĩ nói em đang bị tổn

thương, trong thời gian ngắn, tôi sẽ không đụng đến em." Hình Kỳ Lân lại ném cô lên giường, cô nhanh chóng chui vào trong chăn.

"Tôi muốn về nhà!"

"Không được!"

"Tại sao?" Cơn giận dữ của Xoa Muội vừa dịu bớt lại đột nhiên bùng cháy.

Nghe thấy cô đặt câu hỏi như vậy, Hình Kỳ Lân hơi ngạc nhiên, nói: "Em là

người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên phải ở bên cạnh tôi rồi!"

"Người máy thì cần phụ nữ làm cái gì chứ?" Xoa Muội điên cuồng la hét.

"... Đêm trước, người máy chúng tôi không khiến em cảm thấy thỏa mãn à?"

"Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau."

Kỳ Lân cười khẽ. "Đó chính là cảm giác thoả mãn! Yên tâm, nhu cầu của tôi

không cao lắm đâu. Tôi thật sự rất thích em, vừa xinh đẹp lại sạch sẽ.

Hơn nữa, tôi cũng không thích ép buộc ai, đợi khi nào em muốn làm chuyện đó thì chúng ta sẽ tiếp tục."

Xoa Muội hơi yên tâm, thế nhưng... Cô liếc nhìn anh ta. Không thích ép buộc ư? Đêm hôm đó, là ai đã trói

mình đưa cho người đàn ông kia, giữa chừng còn chạy vào chơi trò H?

Như thể hiểu được ánh mắt khinh bỉ của cô, Kỳ Lân mỉm cười nói: "Ngày hôm đó là do tôi kìm lòng không đặng."

"Anh đã nói thì phải giữ lời." Xoa Muội nghiêm túc nhìn thẳng vào anh ta.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi." Hình Kỳ Lân cũng thành thật gật đầu "Tôi đã nói là làm."

Thật tốt quá! Xoa Muội thở phào nhẹ nhõm, sẽ không bao giờ có chuyện cô cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với anh ta đâu!

"Tại sao lại có vết chai? Chẳng phải phụ nữ các em thích nhất là chăm sóc

thân thể sao?" Hình Kỳ Lân nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, ngón tay thon

dài vuốt ve lên vết chai cứng dưới lòng bàn chân, tựa hồ thích thú vô

cùng.

Chân của cô nằm trong lòng bàn tay anh ta thoạt nhìn vô

cùng nhỏ bé, trắng mịn, ửng hồng, chỉ có điều, vết chai đó thật sự rất

bắt mắt.

"Vì phải lao động. Hằng ngày, tôi đều phải làm việc dưới hầm mỏ." Dưới sự vuốt ve của anh ta, Xoa Muội cảm thấy hơi ngưa ngứa,

đang định phản kháng thì chợt nghĩ đến lời anh ta nói ban nãy, sẽ không

xâm phạm đến cô nên lại thôi.

Hình Kỳ Lân hơi ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Thật là phí phạm của trời!"

"Có anh lười lao động nên mới nghĩ thế." Xoa Muội đáp trả rất nhanh.

Hình Kỳ Lân cười ha hả, lại nói: "Em vẫn chưa trả lời, em mơ thấy gì vậy? Tại sao lại vừa cười vừa khóc."

"Cười là do mơ thấy được phát tiền lương, còn khóc... " Xoa Muội căm ghét,

trừng mắt nhìn anh ta. "Còn không phải là bởi vì anh và tên cầm thú kia

sao?"

"À..." Hình Kỳ Lân bỗng nhiên nói "Hôm qua, tôi cũng nằm mơ."

“Người máy cũng biết nằm mơ sao?" Xoa Muội kinh ngạc nói: "Đầu óc các anh

không phải toàn làm bằng kim loại à? Bảng mạch, chip..." Nghĩ tới việc

mình bị hai tên người máy bắt ép, cô cũng hơi kinh hãi.

Hình Kỳ

Lân như thể nhìn thấu tâm tư của cô, sắc mặt trầm hẳn xuống. "Đều không

phải như em nghĩ đâu." Anh ta lạnh lùng nói rồi đột nhiên xoay người,

rời khỏi phòng.

Rất nhanh sau đó, Xoa Muội phát hiện, những ngày bị Hình Kỳ Lân chiếm đoạt, thực ra cũng rất dễ chịu…

Ăn toàn các món ăn quý hiếm, lạ mắt của Liên minh, mặc những bộ váy áo

tinh xảo được thợ may giỏi nhất tinh cầu làm ra. Quản gia người máy của

Kỳ Lân đưa cho cô một tấm thẻ với hạn mức vô hạn để thoải mái mua sắm.

Hơn nữa, Hình Kỳ Lân còn rất giữ lời. Ngoại trừ thỉnh thoảng ôm cô nằm

xem tivi, ăn cơm và ngủ, anh ta chưa hề đụng tới người cô. Rất có phong

thái của bậc chính nhân quân tử.

Xoa Muội cũng rõ ràng, việc gì

ra việc nấy. Hôm đó, cô chạy đến khu trung tâm thương mại, cà thẻ mua

một đống đồ lớn. Hình Kỳ Lân cũng không hạn chế sinh hoạt của cô, mà bản thân cô cũng biết mình cơ bản chẳng thể chạy thoát được nên liền mua

một đống đồ mang về mỏ.

Ai ngờ, đội bảo vệ người máy đi theo cô

vừa xuất hiện, cả mỏ đã sôi trào. Xe chuyên dụng còn cách mỏ khoảng

chừng mười kilômét, ông chủ đã nhanh chóng dẫn theo một đội xe nghênh

đón từ xa. Vừa nhìn thấy Xoa Muội xinh đẹp, thần thái thoải mái, sảng

khoái, ông chủ mỏ tai to mặt lớn không hề đề cập tới chuyện lúc trước

muốn mua trinh tiết của Xoa Muội mà luôn miệng cung kính gọi một câu

"phu nhân”, hai câu “phu nhân".

"Tôi không phải là phu nhân." Xoa Muội cau mày, nhưng trời sinh cô tính tình hiền lành, vẫn bị một đám

người nịnh bợ, xum xoe hùa theo, kéo tận về nhà.

Xoa Muội ở trong ký túc xá của thợ mỏ. Khi ông chủ ra sức cung kính đưa cô vào tận sân

ký túc, bên trong đã chật cứng người đứng lố nhố. Những người hàng xóm

không khinh khỉnh ra mặt thì cũng chẳng cười chúc mừng. Còn có những anh em ngày trước chơi thân với Xoa Muội, ai nấy đều mang bộ mặt u ám đứng

vây quanh phía ngoài. Nhưng bên cạnh đó, cũng có nhiều người nhìn Xoa

Muội với ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa kính sợ.

Sau khi phân phát

hết đống đồ vừa mua khi ban nãy, Xoa Muội đi vào trong nhà. Cha cô cũng

là một thợ mỏ kỳ cựu, ông đang ngồi trên sofa, sắc mặt thâm trầm, không

thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Mẹ cô nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay cô,

khóc rưng rức. Hai người em trai lại nhào vào đống quà cô mang về, không ngớt xuýt xoa khen ngợi.

"Quỳ xuống!" Cha cô quát lớn một tiếng, mọi người trong nhà ngoài ngõ đều kinh hồn bạt vía, trong nháy mắt,

chẳng ai dám lên tiếng.

Xoa Muội lập tức quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nhìn thấy ông tức giận, đóng chặt cửa nhà, rút cây chổi dài phía sau cánh

cửa ra, mấy tên cảnh vệ người máy đi theo Xoa Muội lẳng lặng nhấn nút

truyền tin trên cổ tay. Lúc Hình Kỳ Lân chạy đến liền bắt gặp cảnh tượng cô đang quỳ trên mặt đất, một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi

đang giơ cao cán chổi, liên tiếp quật xuống mông và đùi cô.

Anh

ta cảm thấy hơi khó tin. Con bé ương bướng này sao lại có thể ngoan

ngoãn, cam chịu quỳ yên cho ông già kia đánh chứ? Cho dù người đó là cha ruột của cô đi chăng nữa, sao lại đánh vào mông chứ? Đó là nơi mềm mại

nhất, êm ái nhất, còn là nơi anh ta thích vuốt ve nhất nữa chứ! Trong

nháy mắt, trong Kỳ Lân xuất hiện cảm giác tức giận khi vật sở hữu của

mình bị người khác tùy ý chà đạp.

"Các người đang làm gì vậy?"

Anh ta sẵng giọng hỏi. Mọi người trong nhà đều sững sờ đưa mắt nhìn

người thanh niên đột nhiên đẩy cửa tiến vào.

"A... Cậu là..." Mẹ

cô nhận ra anh ta. Dù sao, vị Tướng quân người máy trẻ tuổi, điển trai

này cũng luôn là chủ đề tán gẫu của các bà mỗi khi rảnh rỗi.

Kỳ

Lân vung tay lên, mấy tên người máy phía sau liền xông đến, một tay đỡ

Xoa Muội đứng dậy, một tay giữ chặt lấy hai tay cha cô. Người máy ra tay không nhẹ chút nào, tay cha cô bị bẻ quặt ra sau, trong nháy mắt, cơn

đau ập đến, ông khẽ rên rỉ thành tiếng.

"Buông ông ấy ra!" Xoa Muội bị Kỳ Lân kéo vào lòng thì nóng nảy, chăm chú nhìn vẻ mặt vừa sợ hãi vừa giận dữ của cha mình.

"Ông ta đánh em." Kỳ Lân thản nhiên nói: "Dám đánh phụ nữ của tôi!"

"Ông ấy là cha tôi." Xoa Muội nổi giận, gầm lên "Mạng của tôi là do ông ấy cho. Anh đám động vào ông ây ư?"

Kỳ Lân càng tức giận hơn.

"Bọn người máy các anh là đồ máu lạnh, căn bản không biết thế nào là chữ hiếu cả."

Mặt Kỳ Lân biến sắc, giống như mấy ngày trước đây, anh ta vẫn vui giận thất thường, lập tức đanh mặt lại.

"Đúng, tôi không hiểu thế nào là chữ hiếu cả." Kỳ Lân trầm giọng, sau đó hất tay, mấy tên người máy kia liền thả cha cô ra.

Suốt quãng đường ngồi xe trở về, Kỳ Lân vẫn trầm mặc.

Thấy vẻ mặt anh ta tối sầm lại, Xoa Muội cẩn trọng: "Này, anh giận thật đấy à?"

Kỳ Lân thản nhiên liếc mắt nhìn cô "Tôi không rỗi hơi như thế!"

Mặc dù tính tình Xoa Muội rất thẳng thắn nhưng cô không phải kẻ ngốc

nghếch. Nghĩ đến việc sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, thêm chuyện ở trước mặt cô, anh ta chưa bao giờ để lộ dáng vẻ người máy của mình,

cô bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan.

"Có phải anh thích làm người hơn là làm người máy không?"

Giọng nói của cô trong vắt, bùi tai, lẳng lặng lọt vào tai Hình Kỳ Lân lại

chẳng khác nào một tiếng sấm rền. Anh ta chậm rãi quay đầu, nhìn cô chằm chằm.

Xoa Muội đánh bạo, tiếp tục nói: "Được rồi... Mặc dù người máy các anh chiếm đóng tinh cầu của loài người có phần quá đà, nhưng so với chiến tranh Trùng tộc năm đó, các anh thực chất vẫn đối xử với

chúng tôi tốt hơn. Nói cho anh biết, trên mỏ có rất nhiều người tình

nguyện chịu sự thống trị của các anh. Bởi vì bọn họ cảm thấy tất cả mọi

người đều làm công ăn lương nên tỷ lệ chênh lệch giàu nghèo không còn rõ rệt như trước nữa."

Kỳ Lân yên lặng nhìn cô.

Xoa Muội hơi kinh ngạc, không ngờ anh ta lại có thể ngồi yên nghe mình nói, cô suy

nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Tôi hiểu... nhất định là anh muốn thể

nghiệm cảm giác nằm mơ và quan hệ máu mủ ruột già của loài người đúng

không? Thực ra, mặc dù người máy các anh không nằm mơ, không có tình

cảm, không có quan hệ máu mủ nhưng có khi như thế lại hay hơn đấy! Anh

thấy tôi bình thường nằm mơ, có khi chỉ là những hoang tưởng, có khi lại là ác mộng, không nằm mơ vẫn tốt hơn... À, thật ra anh cũng đâu cần ngủ nhỉ? Vậy thì càng tốt, hai mươi tư giờ muốn làm gì thì làm... Tuy rằng

ba mẹ rất thương tôi nhưng họ có vẻ thương hai đứa em trai của tôi hơn.

Tôi yêu thương họ nhưng cũng thường xuyên gây hấn với họ. Người máy các

anh không có cha mẹ, tuy thiếu thốn tình cảm thật nhưng đổi lại được tự

do tự tại, đúng vậy không?"

Cô nói tràng giang không ngừng nghỉ,

Kỳ Lân lúc đầu còn có hứng thú lắng nghe, về sau trên mặt dần xuất hiện

nụ cười giễu cợt. Đợi cô nói xong, anh ta lại kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Em đang an ủi tôi đấy à?" Anh ta hơi khó tin. Một cô bé loài người

ngang ngược bị mình cưỡng ép chiếm đoạt lại ngốc nghếch đi an ủi mình ư?

Đôi chân dài của hắn ấm áp, dẻo dai, bàn tay to gắt gao ôm siết lấy hông

cô, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, vừa nhẹ nhàng vừa ngưa ngứa. Xoa

Muội bỗng có cảm giác kỳ lạ, ấp úng nói ra những lời xuất phát từ đáy

lòng mình: “… Thực ra, tôi cũng muốn lấy lòng anh, để anh thả tôi về sớm hơn một chút.”

Kỳ Lân bật cười, dùng ngón tay dài nâng cằm cô

lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. “Mặc dù sự lấy

lòng của em chẳng có chút thành ý nhưng tôi rất lấy làm hài lòng.” Kỳ

Lân cúi đầu, cắn nhẹ vào môi cô. “Chỉ có điều, đêm nào tôi cũng đều nằm

mơ, cứ đặt lưng xuống ngủ là mơ. Tôi biết rõ mùi vị của những cơn ác

mộng hơn bất cứ kẻ nào. Tôi cũng từng có cha mẹ và em gái, chỉ có điều,

bọn họ đã bị chính tôi giết chết. Cho nên, lời an ủi của em hoàn toàn

không cần thiết.”

Giọng nói của anh ta giống như lời thì thầm của tình nhân lởn vởn bên tai Xoa Muội, nhưng Xoa Muội lại kinh hãi, hít

sâu một hơi, run rẩy chỉ ngón tay vào anh ta. “Anh… anh… anh…”

Khóe miệng Kỳ Lân vẫn cong cong một nụ cười, nhưng giọng điệu lại mang theo

hàm ý châm biếm. “Tiểu Xoa Xoa, bây giờ em còn muốn an ủi một tên ác ma

như tôi nữa không?”

Người máy mô phỏng loài người cũng không phải chỉ đơn giản là thay đổi thể xác. Lý luận của viện Nghiên cứu cộng sinh cho rằng, trên cơ thể con người cũng có trường năng lượng, chỉ là năng

lượng đó quá yếu so với người máy. Cho nên, người máy muốn mô phỏng con

người thì phải tìm được thân thể có trường năng lượng phù hợp với mình.

Hình Kỳ Lân vẫn cảm thấy, Hình Diệu tìm được thân thể tốt như Mạnh Hi Tông

quả là một điều cực kỳ may mắn. Còn mình, mô phỏng Carlo Chu, rốt cuộc

lại chẳng hài hòa chút nào. Anh ta nói cho Xoa Muội nghe chuyện mình

giết chết cha mẹ. Thực chất, chuyện đó cũng chẳng giật gân gì cho cam,

bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, Carlo Chu đã mắc phải một chứng bệnh quái

lạ. Anh ta đã phải tiêu tốn một thời gian khá dài mới có thể quen dần

với cá tính của Carlo Chu. Khoảng thời gian đó, anh ta không có ký ức,

cũng không có ý thức. Carlo Chu trở nên mất kiểm soát, để lại cho anh ta một đống tàn cuộc.

Ví dụ như năm anh ta hai mươi tuổi, cha mẹ

phát hiện ra sự bất thường của anh ta, quyết định đưa anh ta đến bác sĩ

làm kiểm tra tổng thể, kết quả là anh ta mất kiểm soát trong một khoảng

thời gian ngắn. Khi tỉnh lại, anh ta thấy mẹ mình đang nằm giữa vũng

máu.

Lại ví dụ như chuyện cô em gái ruột say đắm ông anh trai của mình, bất kể anh ta có biến thái thế nào đi chăng nữa. Sau khi anh ta

quyết định phải bảo vệ người thân duy nhất này thì cô em gái lại chuốc

cho anh ta say mèm, sau đó, nằm lên giường của anh ta. Cô em gái còn

chưa hiểu rõ bệnh tình của anh ta cho nên mới vô tình biến thành một thi thể xinh đẹp.

Trong khoảng thời gian mất trí đó, rốt cuộc bản

thân đã làm những gì, anh ta không còn nhớ rõ nữa. Chỉ là, sau khi người máy tấn công, cuối cùng anh ta cũng thức tỉnh, nhớ ra tất cả những

chuyện mình đã làm. Nhưng đã quá trễ! Vô số máy định vị đã được anh ta

bí mật cài đặt trên máy bay chiến đấu của Mạnh Hi Tông. Bọn họ muốn trốn cũng không được, đành cam chịu trở thành nô lệ của Người máy.

Sau khi thức tỉnh, anh ta không còn bị căn bện đau đầu hành hạ nữa, nhưng

cảnh tượng mỗi lần phát bệnh lúc trước lại hiển hiện rõ ràng trước mắt.

Trái tim đã từng là của Carlo Chu như đang đắm chìm trong chốn địa ngục

đầy máu tươi tanh tưởi. Hằng đêm, anh ta luôn bị cơn ác mộng gặp lại

những người thân đã chết của mình giày vò. Dần dần, sự kích động liên

quan tới máu đó khó có thể đè nén được nữa, như thể có một người cầm búa liên tiếp nện thẳng vào đầu anh ta.

Thỏa mãn dục vọng nguyên

thủy nhất mới có thể khiến anh ta giảm bớt sự đau đớn. Nhưng vẫn chưa

đủ! Phải đến tận lúc người đàn bà nằm dưới thân mình hấp hối như một đóa hoa khô héo, cơn đau kia mới thuyên giảm. Vì thế, khi mua được bất kỳ

thiếu nữ nghèo khổ nhưng trong sạch nào, anh ta cũng đều tự an ủi mình

rằng: Số tiền mà anh ta chi trả còn có giá trị cao hơn bản thân các cô,

không phải sao?

Bây giờ, anh ta khôi phục lại thân phận người

máy, tất cả quãng thời gian đã mất không có cách nào hợp nhất được với

trường năng lượng đặc biệt của cơ thể. Từ góc độ trình tự tự động của

trạng thái mất khống chế hoặc trạng thái khủng hoảng mà nói, anh ta là

kẻ vô tội. Nhưng hằng đêm, anh ta đều mơ thấy những người phụ nữ đã hứng chịu cái chết oan khuất kia.

Máu tươi đầm đìa.

Khiến cho linh hồn người máy của anh ta không sao thở nổi.

Anh ta không hề cảm thấy hối hận khi nói ra tất cả những bí mật trong lòng

với Xoa Muội. Khi nhìn thấy vẻ mặt chấn động của cô, trong lòng anh ta

lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ từ nay về sau, cô bé này sẽ biết

sợ anh ta hơn chăng?

Mấy ngày sau đó, quả nhiên Xoa Muội chỉ

ngoan ngoãn ở trong phòng, cả ngày không thấy ló mặt ra ngoài. Hình Kỳ

Lân cũng bận tối mắt. Mạnh Hi Tông lần nữa xuất hiện khiến anh ta phải

ra một quyết định ảnh hưởng đến toàn cục nên tâm tình càng ngày càng trở nên nặng trĩu.

Ngày mai là lễ đăng cơ của Hình Diệu.

Mặc

dù mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi đâu vào đó, nhưng đêm nay, Hình Kỳ

Lân vẫn còn ở phòng khách, cầm điều khiển từ xa, chuyển kênh ti vi liên

tục. Yên lặng chưa được bao lâu, anh ta lại đứng lên, đi tới đi lui

trong phòng, tự hành hạ mình đến nửa đêm, khi quay đầu nhìn lại, Hình Kỳ Lân vẫn thấy phòng Xoa Muội còn sáng đèn. Một ý niệm chợt thoảng qua

trong đầu, anh ta liền đứng dậy, đi đến trước cửa phòng cô.

Trên

chiếc giường lớn màu đen, Xoa Muội mặc bộ đồ ngủ truyền thống, đang ngồi xếp bằng giữa giường. Những hình ảnh đa sắc màu trên màn hình máy tính

hai mươi inch hắt ánh sáng lên gương mặt cô, sáng lấp lánh. Mái tóc đen

óng mượt rủ xuống làn da trắng như tuyết. Cô mở to đôi mắt xinh đẹp, tập trung nhìn vào màn hình, thậm chí còn chẳng phát hiện ra anh ta đang

bước tới gần. Ánh mắt Hình Kỳ Lân đảo qua, tất cả tin tức đều có chung

một từ khóa then chốt.

“Carlo Chu, con trai độc nhất của tập đoàn Chu thị - một trong những tập đoàn tài chính thương mại hùng mạnh nhất

Liên minh. Nhưng các giới đều cho rằng, ngoài kinh doanh, tập đoàn này

còn sản xuất và buôn bán vũ khí nhằm kiếm lời…”

“Chủ tịch hội

đồng quản trị tập đoàn Chu thị bị bắn chết tại biệt thự ở sườn núi, Chu

phu nhân mất tích. Cảnh sát cho rằng vụ ám sát này rất có khả năng liên

quan đến những bí ẩn của tập đoàn Chu thị… Carlo Chu gần hai mươi tuổi

tiếp quản cơ nghiệp gia tộc…”

“Thiếu tướng Người máy tôn quý Hình Kỳ Lân, cũng chính là Carlo Chu ngày trước của tập đoàn Chu thị, hôm

nay đi thị sát tình hình sản xuất của tinh cầu Hòa Bình…”

“Em điều tra tôi đấy à?” Anh ta nói với giọng thản nhiên.

Chỉ là tìm hiểu thông tin thông thường trên internet, căn bản không thể

tính là điều tra được. Nhưng Xoa Muội lại bình tĩnh hơn những gì Hình Kỳ Lân tưởng tượng, Đôi mắt cô ánh lên tia sáng từ màn hình, như sao lấp

lánh, lẳng lặng nhìn anh ta.

“Trước kia, anh không biết mình là người máy ư?”

“Ừ!” Anh ta đi tới bên giường, ngồi xuống. Anh ta phát hiện, khi ở chung với cô gái này, cảm giác nôn nóng của mình cũng giảm bớt được phần nào.

“Không phải anh cố ý giết chết cha mẹ mình, đúng không?” Cô bỗng mở lại tin tức đầu tiên.

Kỳ Lân trầm mặc.

Tin tức nói về cái chết của mẹ Kỳ Lân, phía dưới còn có tấm ảnh chụp hiện

trường vụ án. Mọi người lố nhố đứng vây quanh thi thể, nếu nhìn không kĩ thì sẽ không thể nào phát hiện ra được, ở một góc khung hình xuất hiện

khuôn mặt nhìn nghiêng của một chàng trai trẻ. Đường nét trên nửa gương

mặt rất rõ ràng, trong đôi mắt màu lam ngấn nước, nỗi bi thương tựa hồ

muốn trào ra theo dòng nước mắt. Ngón tay của Xoa Muội chỉ vào khuôn mặt đó.

“Mặc dù ảnh chụp rất xấu nhưng người đó chắc chắn là anh.”

Thấy vẻ mặt anh ta bỗng trở nên hoảng hốt, Xoa Muội liền yên lặng, tắt

tin tức đó đi, nói: “Người máy, sự hiểu biết của anh về loài người quá

ít ỏi. Người thực sự có dã tâm muốn giết chết cha mẹ mình sẽ không thể

nào dùng giọng điệu khổ sở như sắp chết đó để nhắc đến việc này. Nhưng

anh cũng đừng quá đau lòng, hy vọng lớn nhất của cha mẹ chính là con cái có cuộc sống tốt đẹp. Anh sống tốt, bọn họ ở trên trời cũng sẽ được vui vẻ.”

“Đầu óc em vẫn luôn thiếu dây thần kinh như vậy hả?” Kỳ Lân đột nhiên hỏi.

“Gì cơ?”

Kỳ Lân đè nén cảm giác ẩm ướt trong đôi mắt, mỉm cười ôm chầm lấy cô, xoay người cô đối diện với mình.

“Nhưng tôi lại là kẻ thù của em, là người máy mà em ghét nhất. Chắc hẳn em

luôn mong muốn tôi khổ sở, hy vọng tôi chết đi.” Kỳ Lân nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Vì sao em lại quan tâm đến tôi như vậy?”

“Tôi thấy anh

mới là kẻ thiếu dây thần kinh thì có!” Xoa Muội khinh bỉ liếc mắt nhìn

anh ta một cái. “Tôi hận anh không có nghĩa là tôi muốn hạ thấp bản thân mình xuống làm kẻ tiểu nhân! Hơn nữa, tôi đã nói với anh, bà đây là một người con vô cùng hiếu thảo. Bà đây không hy vọng anh tự cho rằng mình

gạt bỏ tình cảm với cha mẹ là đúng! Như vậy, họ ở trên trời sẽ đau lòng

thế nào! Chứ bà đây không thèm quan tâm đến anh!”

“Con gái không nên nói những lời thô tục như vậy!” Kỳ Lân khẽ nhíu mày.

“Tôi thèm vào, bà đây sẽ…”

Điều Kỳ Lân mong đợi chính là sự không nghe lời của cô, đôi môi lạnh như

băng thuận thế đặt xuống, mạnh mẽ chặn đứng sự kháng nghị.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Xoa Muội nằm dang tay dang chân trên giường theo hình chữ Đại, ngơ ngác đưa mắt nhìn trần nhà. Được rồi, cô thừa nhận cảm giác về nụ hôn đêm qua

khác hẳn với nụ hôn bình thường của Hình Kỳ Lân. Tuy rằng những lúc bình thường, khi tâm trạng vui vẻ, anh ta cũng sẽ vuốt ve người cô một chút, ôm cô, hôn nhẹ rồi lại vuốt ve. Nhưng cũng chỉ lướt qua rồi dừng lại

ngay, cô luôn xem như mình vừa bị chó cắn mà thôi!

Nhưng đêm qua, dường như anh ta rất khác. Bình thường, Kỳ Lân luôn cười hì hì khó

lường, không giống như người máy mà giống một kẻ ăn chơi trác táng thì

đúng hơn. Nhưng tối hôm qua, anh ta đè cô xuống giường, đặt lên môi cô

một nụ hôn sâu. Đó là nụ hôn như thế nào chứ? Ngây ngô như Xoa Muội mà

lại có thể cảm nhận được nỗi buồn phiền, sự tuyệt vọng và khát khao của

anh ta trong nụ hôn đó.

Một nụ hôn sao có thể truyền đạt nhiều

cảm xúc đến vậy? Thực ra, Kỳ Lân vẫn chưa thật sự thỏa mãn nhưng đành

phải buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt cô hồi lâu rồi mới rời khỏi

phòng. Cho đến tận khi đó, cô vẫn không hiểu, rốt cuộc Kỳ Lân đang suy

nghĩ điều gì.

Cứ coi như không thể hiểu được thì cô cũng cảm thấy nhục nhã mà phát hiện ra rằng, mình lại có thể nghĩ đến cái tên đã hôn

mình đến mức thở hổn hển, nhớ tới đôi mắt xanh trong veo như hồ nước

dưới mái tóc ngắn màu đen của Kỳ Lân suốt cả đêm. Và… cả cơ thể không

biết nghe lời này của cô nữa. Chỉ vì sự vuốt ve dịu dàng trong nụ hôn

nồng nhiệt của anh ta mà không thể khống chế nổi phản ứng.

Giấc

mộng cả đời này của cô chính là có được một người đàn ông chân thành,

đáng tin cậy và yêu mình say đắm. Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy, lúc

đó, thực ra Kỳ Lân cũng rất đàn ông!

Xoa Muội bị nụ hôn này làm cho rối bời.

Cô thấy buồn bực, sao mình lại có cảm giác với một gã người máy, một tên

cầm thú cơ chứ! Cô nghĩ, nhất định là bởi mình thương hại cái tên Carlo

Chu bị xa lánh kia, cũng thương hại sự ngây thơ điên cuồng và nỗi tuyệt

vọng không thể nói thành lời của anh ta. Nhất định không phải vì Hình Kỳ Lân, cái tên tướng lĩnh Người máy dũng mãnh nhưng tăm tối đó…

Tại sao anh ta lại có tên là Kỳ Lân nhỉ? Nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong miệng, không hiểu sao Xoa Muội lại có cảm giác, anh ta sinh ra vốn đã

rất cô đơn. Cô cảm thấy anh ta chẳng khác nào thần thú từ thời thượng

cổ, hay một thiếu niên cô độc, vùi mình say ngủ giữa nhân gian. Đến khi

tỉnh lại, cảnh còn người mất, lại muốn phản bội lại tất cả những gì mình đã từng yêu thương. Còn đáng thương hơn cả con người.

Xoa Muội

thấp thỏm đợi Hình Kỳ Lân trở về. Cô cho rằng cần phải kiểm chứng xem

rốt cuộc tình cảm của mình đối với anh ta là như thế nào. Chỉ cần gặp

lại sẽ biết, cô vốn căm hận anh ta kia mà!

Nhưng vài ngày liền sau đó, vẫn chưa thấy Kỳ Lân trở về.

Mấy ngày nay, cô xem ti vi, thấy Vua Người máy ban bố pháp lệnh mới. Pháp

lệnh này tử tế đến ngoài sức tưởng tượng, thời đại hòa bình lần nữa được thiết lập.

Thế nhưng, Kỳ Lân đâu rồi?

Nhớ lại buổi truyền hình trực tiếp buổi lễ đăng quang của Vua Người máy, cô đã thấy bóng

dáng của hai vị Tướng quân Người máy đứng trước năm nghìn quân lính kia. Cô chưa từng biết, hình dáng người máy của Kỳ Lân hóa ra lại như vậy.

Đường nét kim loại cứng rắn, cũng vô cùng cương trực. Đôi mắt đỏ thẫm

như máu, mà khuôn mặt của anh ta lại hờ hững như vậy, hờ hững như chưa

từng có tình cảm, không biết cười, cũng không biết khóc. Đúng thế không?

Cô lặng lẽ suy nghĩ, đó chính là cảm nhận đầu tiên khi thức tỉnh của Kỳ

Lân sao? Thì ra anh ta là người máy, thì ra anh ta không phải là người.

Anh ta chết lặng, vô tình như một cỗ máy, tất thảy những gì xảy ra trước đó đều thuộc về Carlo Chu chứ không phải của Hình Kỳ Lân. Tại sao… cô

lại có cảm giác anh ta càng lúc càng đáng thương như vậy?

Cô cảm

thấy Kỳ Lân nói không sai, trong đầu mình đúng là thiếu dây thần kinh,

tốt bụng quá mức rồi. Cho nên mới sinh lòng thương cảm đối với tên người máy độc ác này. Nhưng rốt cuộc bây giờ anh ta đang ở đâu? Bị giam giữ,

trở thành tù binh chiến tranh rồi ư? Hay là đã chết sau khi tín hiệu

đường truyền của ti vi bị gián đoạn?

Cảnh vệ người máy vẫn canh

phòng tại căn biệt thự của Kỳ Lân như thường, nhưng mấy ngày nay, Xoa

Muội mệt mỏi cũng chẳng muốn ra đến ngoài. Đêm đó, đang mơ màng và ngủ

thiếp đi, chợt cảm nhận được một bàn tay lạnh giá đang vuốt ve khuôn mặt mình. Cô giật bắn người, mở choàng mắt. Là Kỳ Lân! Anh ta đang cúi đầu

nhìn cô, dường như có điều suy nghĩ.

Sau đó, cô làm hành động mà

cả hai người đều không ngờ tới. Cô to gan giơ tay lên, vuốt ve gương mặt anh ta. Thực ra, cô không muốn chạm vào anh ta, nhưng trông thấy diện

mạo kim loại trên ti vi, giờ lại thấy anh ta mang dáng vẻ của loài

người, cô còn đang mơ màng chưa tỉnh, bất giác muốn tìm hiểu xem khuôn

mặt đó có phải là thật không. Đầu ngón tay mềm mại lướt qua gương mặt

anh tuấn của Hình Kỳ Lân, như thể gió xuân khẽ khàng mơn trớn, khiến Kỳ

Lân nở nụ cười nhàn nhạt, trông anh dịu dàng, tuấn lãng chẳng khác nào

thiên thần thanh nhã.

“Tiểu Xoa Xoa…” Anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi

trợ giúp Vua Người máy, thúc đẩy hòa bình giữa Người máy và Nhân loại.

Tôi nghĩ cha mẹ ở trên trời nhất định sẽ rất tự hào vì hành động của tôi ngày hôm nay.”

Xoa Muội cũng hơi sững sờ, cuối cùng, cô cũng đã

hiểu rõ sự mạo hiểm và tranh đấu ẩn sau vẻ hời hợt của anh ra. Nhìn nụ

cười rạng ngời như ánh mặt trời của Kỳ Lân, chút đau đớn và thù hận

trong lòng cô cũng tan thành mây khói.

“Được rồi…” Cô hạ giọng

nói: “Anh xin lỗi tôi đi, rồi đưa tôi về nhà… Đúng rồi, còn cả số tiền

anh nợ tôi nữa… Tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Đôi mắt sáng rực của Kỳ

Lân nhìn cô chằm chằm. “Tôi xin lỗi… xin lỗi em. Lúc đó, tình thế khẩn

cấp, để cứu vợ của Mạnh Hi Tông, tôi phải tìm một người phụ nữ thế chỗ,

thỏa mãn Ngài sĩ quan chỉ huy Hình Nghị. Mà em lại quá đẹp, không có ai

thích hợp hơn em cả.”

Xoa Muội khẽ thở dài. “… Thật ra, cho dù

anh không làm thế thì có lẽ vài ngày sau đó, tôi cũng không thoát khỏi

bàn tay của ông chủ khu mỏ, nếu không thì gia đình tôi sẽ phải tiếp tục

sống như thế nào đây?” Nghĩ đến đây, lòng thù hận đối với Kỳ Lân lại

nhạt thêm vài phần.

“Ông chủ khu mỏ ư?” Kỳ Lân bật cười một tiếng không rõ cảm xúc. Xoa Muội không nhận ra sự lạnh lùng trong tiếng cười

của anh ta, do dự chờ anh ra mở miệng thả tự do cho mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Ngày mai, tôi sẽ đưa em về.” Kỳ Lân lẳng lặng nói: “Chúng ta nên được giải thoát.”

“… Cảm ơn anh.” Xoa Muội cảm thấy lời nói của mình không chút trọng lượng.

“Ừm!” Kỳ Lân đột nhiên há miệng, thoáng cái đã cắn lấy ngón giữa của cô, như

thể có luồng điện, cơn tê dại và đau nhói truyền đến, chạy thẳng vào tim cô.

“Anh làm gì vậy?” Cô phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn.

“Em sờ soạng tôi lâu như vây…” Anh ngậm lấy ngón tay mà mình vẫn luôn lưu

luyến. “Người máy cũng có quyền lợi bình đẳng như loài người, sao có thể để em sờ miễn phí như vậy được? Đền bù cho tôi một chút đi!”

Xoa Muội cũng không biết, “đền bù một chút” mà Hình Kỳ Lân nói lại biến

thành một nụ hôn nồng cháy. Thậm chí, nó còn khiến cô đỏ mặt tía tia,

tâm hồn bay lạc tận tầng mây. Sau đó, như thế nào lại cùng nhau ngã lên

giường? Anh dỗ ngon dỗ ngọt cô, nói hôn thêm mấy lần nữa rồi sẽ thôi,

sao đến giờ vẫn hôn như vậy, mãi chẳng chịu buông ra?

Một lúc sau, khi anh đã hoàn toàn tiến sâu hơn, vẻ phiền muộn phút chốc in đậm nơi đáy mắt.

“Sao lúc đó, tôi lại dâng em cho Hình Nghị nhỉ?” Anh nhẹ nhàng hôn lên dòng

nước mắt vì sung sướng lẫn thống khổ của cô. “Tiểu Xoa Xoa, tất cả đều

là lỗi của tôi… Tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi…”

Dường như muốn chứng minh quyền sở hữu từ này về sau của mình, hành động của anh càng

trở nên mãnh liệt và dai dẳng hơn, khiến Xoa Muội khoan khoái tới mức

chết đi sống lại. Nhưng đến cuối cùng, khi anh ôm cô chìm vào giấc ngủ,

cô nằm trong lòng anh, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn ngắm gương mặt thỏa

mãn say ngủ của anh, lại có vẻ hơi buồn phiền.

Kỳ Lân! Hình Kỳ

Lân! Cô thầm đọc cái tên này hết lần này đến lần khác. Anh của đêm nay

không phải là vị Tướng quân Người máy cao cao tại thượng, cũng không

phải là vị anh hùng thống khổ khi phải lựa chọn vì nên hòa bình của các

chủng tộc. Anh chỉ là một cậu bé to xác, có chút xấu xa khi lừa cô lên

giường, chờ mong sự phản ứng kịch liệt của cô, còn mãnh liệt muốn chiếm

cô làm của riêng.

Nhưng theo như nguyên lý mô phỏng anh từng nhắc đến, mọi hành động đêm nay của anh đều liên quan đến Carlo Chu, không

dính dáng gì tới Kỳ Lân cả. Thân thể anh là mô phỏng, tâm trạng mô

phỏng, cảm giác cao trào cũng chỉ là sự mô phỏng. Đằng sau thân hình trẻ trung, cường tráng, cùng tình cảm mãnh liệt ấy chỉ là một người máy kim loại lạnh như băng, chết lặng, không bao giờ già, không khi nào chết.

Không có ai yêu anh thật lòng, mà có lẽ, anh cũng chẳng thật lòng yêu

ai. Anh cứ tự coi mình là người sống, nhưng mãi mãi không thể trở thành

một con người thực thụ.

Như vậy… Nếu như cô yêu anh, nếu như cô

bỏ qua tất cả những hiềm khích lúc trước để yêu anh, liệu anh có cảm

thấy hạnh phúc không? Không phải là niềm hạnh phúc mô phỏng, cũng không

phải là niềm hạnh phúc của Carlo Chu, mà là cảm giác hạnh phúc của người máy kim loại lạnh giá kia, hạnh phúc của Hình Kỳ Lân.

Kỳ Lân, anh sẽ hạnh phúc chứ?

Mai là ngày Thanh niên Ngũ tứ, cũng là ngày sinh nhật của Xoa Muội. Kỳ Lân

sẽ đưa Xoa Muội ra ngoài ăn mừng. Xoa Muội, giờ đã có Kỳ Lân yêu cô rồi, hãy quên Hình Nghị đi!