Mèo Hoang

Chương 15: Ngày cuối cùng của tôi

Đêm đã khuya.

Đám đàn ông đều đã có nơi để đi, đến Hạm phó cương trực là thế mà cũng ôm

cho mình một cô gái xinh đẹp, dắt díu nhau tới quán rượu tâm sự. Sau khi ở trước mặt mọi người gây náo loạn, tranh giành phụ nữ với Cục trưởng

cục An ninh, Lăng Tranh vẫn dụ được cô con gái của một bộ trưởng nào đó

rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Tô Di lấy một lần.

Tô Di ngồi

trên xe của một gã quân cảnh, trầm mặc nhìn cảnh đêm thành phố thanh

bình, tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Tuyết rơi phủ kín các ngọn núi vùng

ngoại ô, ánh đèn ven đường núi sáng tỏ nhưng lạnh lùng trong cô độc.

Phía xa xa còn có thể mơ hồ trông thấy dưới chân núi, những dòng sông

đóng băng như dát ngọc, trườn mình giữa bóng đêm. Đã nửa năm trôi qua,

rốt cuộc cô cũng quay lại dinh thự của Thương gia thêm lần nữa.

Có vẻ như cô đã hiểu ra động cơ nụ hôn tối nay của anh ta có ý nghĩa gì.

Có lẽ anh ta cảm thấy tức giận. Một người cao ngạo như anh ta, sao có

thể để Lăng Tranh cùng Hạm phó của cô mặc sức khiêu khích được cơ chứ?

Hoặc, cũng có thể là do con người của Thương Chủy đã thay đổi, bây giờ

anh ta phô trương hơn thì sao?

Gần vua như gần cọp, lúc này, cô chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy mà thôi.

Dinh thự vẫn vắng lặng, căn phòng cô từng ở tựa hồ hoàn toàn được giữ nguyên như cũ, quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng được đặt đúng chỗ trước kia

cô vẫn dùng. Cô bất giác thấy mình như người đang ở song song giữa hai

thế giới.

Rời xa Thương Chủy, lần đầu tiên cô được hít thở bầu

không khí tự do tự tại, được làm những việc trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng những việc này đều là Thương Chủy mang đến cho cô,

thậm chí, chút tài mọn của cô cũng là do anh ta phát hiện.

Đồng

hồ đã điểm, báo hiệu thời khắc nửa đêm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng

Thương Chủy và Mộ Tây Đình đâu. Lẽ nào, đêm nay anh ta không về? Suy

đoán này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Đêm hôm trước say rượu, ngủ không

ngon giấc nên lúc này, cô muốn đi ngủ trước. Cô ngủ một mạch đến khi

trời tờ mờ sáng, cảm giác lạnh lẽo khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, phát hiện ở bên ngoài, một trận tuyết dày

đang phủ kín đất trời, vạn vật một màu trắng xóa.

Thương Chủy vẫn chưa trở về.

Lý do nào khiến một người như anh ta cũng có lúc thất hẹn cơ chứ?

Cô mặc áo khoác, không từ biệt bất kỳ ai, bắt taxi, nhanh chóng rời khỏi

Thương gia. Còn rất lâu mới tới thời gian tập hợp. Tô Di đứng ở đầu

đường của trung tâm thành phố, cô chợt nhận ra đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng muốn thưởng thức cành phồn hoa mỹ lệ của thành phố Hy Vọng

này. Đồng thời cũng phát hiện ra, ở đây, ngoại trừ Thương gia, cô không

còn nơi nào để trú ngụ. Cô không khỏi nhớ tới cha mẹ mà cảm thấy sầu

muộn, day dứt khôn nguôi. Nhưng Tô Di không hề hay biết, thành phố thoạt nhìn yên bình này, chỉ trong một đêm đã xảy ra một chuyện kinh thiên

động địa.

Một tiếng sau khi cô rời khỏi Thương gia không lời từ

biệt, quân cảnh liền vây quanh dinh thự, xộc thẳng vào phòng tìm nhưng

không thấy cô đâu. Sau khi xác định cô đã mất tích, bọn họ liền gọi điện thông báo cho Thương Chủy. Trong phòng làm việc của Cục trưởng cục An

ninh, Thương Chủy cả đêm không ngủ, lặng lẽ đặt điện thoại xuống, nhìn

gã quân cảnh vẫn luôn đứng đợi lệnh trước mặt.

“Truy lùng toàn thành phố!”

Gã quân cảnh thoáng chút do dự. “Trong tay cô ấy có vũ khí, nếu như chống lại…”

Thương Chủy quét ánh mắt lạnh như băng nhìn gã cảnh vệ khiến lòng gã bất giác

trầm xuống mơ hồ cảm thấy mình đã hỏi điều không nên hỏi.

“Giết ngay tại chỗ!” Anh ta thản nhiên đáp.

Giao lộ phía tây thành phố Hy Vọng tại ngọn núi Đồ Phi.

Trên tinh cầu Hy Vọng chỉ duy nhất một mảnh nhỏ đất liền là có tài nguyên

phong phú, có thể giúp loài người sinh tồn. Những nơi khác, hoặc bị bao

trùm bởi băng tuyết lạnh giá hoặc chìm trong đại dương bao la không có

điểm dừng. Ngọn núi Đồ Phi chính là nơi tiếp giáp giữa thành phố Hy Vọng và đại dương bao la.

Tô Di mặc áo ấm, chật vật men theo lớp

tuyết đọng trên sườn núi mà đi. Ước chừng được khoảng hai tiếng đồng hồ, cô quyết định bỏ cuộc, dừng lại tại một thân cây khô lớn bên đường để

nghỉ ngơi, vẫn không tìm thấy - hang động kia, chiếc quan tài kia - nơi

cô tỉnh dậy và nhìn thấy thành phố này. Nơi này đã là chỗ sâu nhất của

ngọn núi, hầu như không có bóng dáng con người. Tô Di không hiểu tại sao hình ảnh cô tham gia lễ tốt nghiệp đại học vẫn còn in sâu trong tâm trí vẫn còn rất sống động đến thế vậy mà khi tỉnh dậy, cô lại nằm trong một cỗ quan tài đặt giữa vùng sơn động hoang vắng?

Rốt cuộc là ai đã đưa cô đến nơi này?

Đang mải suy nghĩ đến thất thần, cô chợt nghe thấy một âm thanh khe khẽ, đó

là tiếng giày giẫm lên mặt tuyết. Cô ngẩng đầu, liền thấy một đội quân

cảnh đang đứng đó. Cô đứng lên. Đội quân cảnh bình tĩnh tiến gần về phía cô.

“Là Thiếu úy Tô Di phải không?” Một gã quân cảnh hỏi xác nhận.

“Vâng!”

Bọn họ lập tức rút súng ra, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc, vây quanh cô.

“Các anh sao vậy?” Cô tiến lên một bước. Đám quân cảnh cũng lùi lại một bước nhưng vẫn giữ nguyên đội hình bao vây cô.

“Giao vũ khí ra đây!” Gã quân cảnh đứng đầu quát. “Không được lại gần, lập tức nằm xuống đất!”

“Có chuyện gì vậy chứ?” Cô nghe theo lời anh ta, ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, ngẩng lên, nói: “Tôi muốn gặp Cục trưởng!”

Đám quân cảnh không ai trả lời. Hai gã quân cảnh đeo mặt nạ phòng độc và bao tay thật dày, sau đó còng hai tay hai chân cô lại.

Trên người cô có độc sao?

Tô Di bị đám quân cảnh dùng một chiếc gậy sắt dài đẩy sau lưng, cô lảo đảo tiến về phía trước. Cô chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại cục An ninh tinh cầu.

Trong phòng sinh hóa ngầm dưới mặt đất, đèn đuốc sáng trưng, có bảy thi thể được đặt trên bàn giải phẫu.

Thương Chủy chắp tay sau lưng, đứng ngoài phòng sinh hóa, trầm mặc không nói

một lời. Du Mặc Niên đi từ trong thang máy ra, nói với anh ta: “Nữ vương của Trùng tộc gửi lời xin lỗi tới chúng ta, cũng ngỏ lời sẽ bồi thường

cho người bị hại một khoản tiền lớn.”

Thương Chủy cười khẽ một tiếng, không đáp lời khiến Du Mặc Niên cảm thấy khó chịu.

“Tôi cũng cảm thấy, lần này, những phi công đó bị nhiễm virus không đơn giản chỉ là việc ngoài ý muốn.” Du Mặc Niên nhìn về phía các thi thể nằm đó, nói tiếp: “Cũng không có chứng cứ xác thực nên ai dám khẳng định đằng

sau chuyện này có âm mưu hay không? Có lẽ, hiệp ước hòa bình kéo dài hai mươi năm sắp bị phá vỡ rồi!”

Thương Chủy liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Đó không phải là virus, mà là ký sinh trùng.”

Du Mặc Niên tần ngần giây lát rồi nói: “Toàn thể binh sĩ của Chiến Hoàng

đã bị kiểm soát. Lúc này, đã có kết quả kiểm tra, không ai bị nhiễm bệnh cả.” Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp. “Hôm đó, cùng Trùng tộc đánh

giáp lá cà có tất cả bốn phi công, hai trong số họ đang nằm đây cùng

những người phụ nữ đêm qua đi theo họ và người dân vô tội bị họ cắn. Hai người còn lại là Lăng Tranh và Tô Di. Nghe nói, Tô Di hôm đó bị thương

nhẹ nhất, còn Lăng Tranh thì bị thương rất nặng.”

“Cho nên, có

thể khẳng định Lăng Tranh đã phát bệnh, còn Tô Di thì chưa chắc.” Thương Chủy nhìn Du Mặc Niên. “Ngài muốn nói như vậy, đúng không?”

“Cô ấy là người phụ nữ của ngài mà!” Du Mặc Niên không đành lòng, nói. “Ngài định giết cả cô ấy sao?”

Không đợi Thương Chủy trả lời, máy truyền tin đeo trên cổ tay anh ta đã phát

tín hiệu. “Thưa ngài Thị trưởng, đã bắt được Tô Di. Một giờ sau sẽ đưa

về cục.”

“Cô ấy thế nào rồi?” Du Mặc Niên hỏi.

Gã quân cảnh ở đầu dây bên kia đáp: “Cô ấy vẫn còn tương đối bình thường, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.”

Du Mặc Niên cảm thấy rất vui mừng, như vậy có nghĩa là trong cơ thể của Tô Di không có ký sinh trùng? Anh ta nhìn Thương Chủy, chỉ thấy sắc mặt

Thương Chủy trầm lặng như nước, căn bản không thể đoán được anh ta đang

buồn hay vui.

Tô Di không ngờ được gặp lại Thương Chủy và Du Mặc

Niên nhanh như vậy, càng không nghĩ sẽ gặp họ trong tình cảnh này. Cô

nắm chặt chân song sắt, nhìn những thi thể nằm cách đó không xa, trong

lòng sợ hãi khôn xiết. Rõ ràng hôm qua cô còn cùng bọn họ lên khán đài

nhận huy chương khen thưởng, tại sao chỉ trong một đêm đã nằm phơi xác ở đây rồi? Đầu, cơ thể, tay chân họ thủng lỗ chỗ, máu tươi loang lổ. Trên những vệt máu khô tanh tưởi, đám ấu trùng màu xám tro chen chúc nhau,

bò lúc nhúc quanh miệng các vết thưong. Vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng dữ tợn, cơ hồ trước khi chết đã phải chịu sự đau đớn tột cùng.

“Đã

có kết quả kiểm tra rồi!” Du Mặc Niên đứng ngoài cửa kính, giọng nói của anh ta truyền qua loa phóng thanh. “Tô Di, bên trong cơ thể cô có mười

lăm trứng trùng, chúng đang bắt đầu sinh sôi nảy nở.”

Tô Di cảm

thấy đầu óc mình trống rỗng, lúng túng nói: “Sao có thể như vậy được?

Lúc chúng tôi quay về hạm đội đã kiểm tra kỹ càng, không phát hiện thấy

có điểm đáng ngờ nào mà…”

“Những trứng trùng này rất nhỏ, lúc chúng chưa nở thì có kiểm tra cũng vô ích.” Du Mặc Niên chậm rãi nói.

“…” Giọng nói của Tô Di lại bình tĩnh đến kỳ lạ, “Sau đây, tôi phải làm gì? Các bác sĩ muốn lấy những con ấu trùng ấy ra sao?”

Du Mặc Niên yên lặng nhìn cô một hồi với ánh mắt vô cùng đáng tiếc. Sau

đó, anh ta quay người, nhìn về phía Thương Chủy. “Theo như lời đề nghị

của ngài, tôi đã cho người tiến hành điều tra dân chúng toàn thành phố.”

Nhìn theo bóng dáng Du Mặc Niên biến mất trong thang máy, dường như toàn bộ

sức lực trong cơ thể cô đều tan biến. Hai tay cô nắm chặt chắn song sắt, ngơ ngác nhìn Thương Chủy nãy giờ vẫn luôn trầm ngâm.

“Cục trưởng…” Giọng cô nhẹ như gió thoảng.

Thương Chủy nhìn cô, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng lúc này lại có thêm vài phần

châm chọc. Anh ta không nói một lời, mở cửa phòng cách ly, vui vẻ bước

tới. Nhìn bóng dáng anh ta đến gần chiếc lồng sắt, Tô Di thoáng lùi về

phía sau nửa bước.

“Lăng Tranh đâu?” Giọng nói của anh ta lạnh như băng, khiến cô có cảm giác đang trò chuyện với một xác chết.

“Tôi không biết…”

“Thi thể ngoài cùng kia là con gái Bộ trưởng bộ Tài chính.” Anh ta thản

nhiên nói. “Tối qua, có người thấy Lăng Tranh cùng cô ta rời đi. Cô ta

bị cắn chết ngay tại chỗ.”

Vậy là Lăng Tranh đã phát bệnh rồi

sao? Trong lòng Tô Di chợt trầm xuống, nghĩ lại quãng thời gian cùng

Lăng Tranh luyện tập, chiến đấu tại Chiến Hoàng, anh ta hoạt bát, vui vẻ là vậy mà giờ sắp biến thành một thi thể dữ tợn rồi… Tô Di không khỏi

cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Nhưng cô nào có nhiều thời gian mà cảm thông thay cho người khác? Vì hiện giờ, trong cơ thể cô đang có mười lăm

trứng trùng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Nghĩ tới đây, cô bất giác cảm thấy

toàn thân mình khác lạ, cơ hồ trong huyết quản lúc này thực sự có thứ gì đó đang chậm chạp di chuyển.

“Tôi không biết anh ta đi đâu.” Cảm giác khó chịu tột độ xộc lên đỉnh đầu, cô nghiến răng, gằn giọng nói.

Nhưng cô vẫn chưa thôi hy vọng, liền mở to mắt nhìn Thương Chủy. “Cục

trưởng, thực sự không có cách nào sao?”

Thương Chủy khoanh tay

nhìn cô, nói với giọng hờ hững: “Cả Liên minh loài người chưa một ai

nghĩ ra biện pháp tiêu trừ trứng ấu trùng bên trong cơ thể con người. Cô chết chắc rồi!”

Nước mắt bất giác đong đầy, phủ mờ tầm nhìn của

Tô Di. Trong dòng lệ không ngừng tuôn trào, hình ảnh Thương Chủy trở nên mờ ảo, mơ hồ. Tuy Tô Di luôn miệng nói không sợ chết nhưng cô lưu lạc

đến thế giới này, nếu cơ thể bị ấu trùng gặm nhấm hết, cô sẽ chẳng còn

cơ hội để quay về. Hơn nữa, chết vì lý do này thực sự quá kinh khủng.

Cô không khỏi nhớ lại những ngày đầu, khi vô duyên vô cớ lạc đến nơi này,

rơi xuống tận cùng đáy xã hội, chịu muôn vàn tủi nhục, đau thương, để

bảo toàn mạng sống, cô phải đánh đổi bằng trinh tiết và sự tự do, rồi

chịu bao nỗi vất vả để được trở thành Thiếu úy sĩ quan… Thế mà chỉ trong một đêm, cô lại mắc bệnh truyền nhiễm, từ thiên đường rơi xuống địa

ngục, mà kết cục sau cùng lại là bị ấu trùng gặm nhấm thân xác, trở

thành thứ truyền nhiễm cần được loại bỏ, trả lại sự trong sạch cho thành phố. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu cười, nụ cười vô hồn, cười đến mức nước mắt lăn dài trên má.

Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Thế nào? Phát điên rồi sao?”

Cô đưa tay, cẩn thận lau khô dòng nước mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông

cao lớn trước mặt. Bởi anh ta đứng khuất bóng nên cô không nhìn rõ sắc

mặt của anh ta, nhưng lúc này, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

“Cảm ơn ngài, Cục trưởng!” Giọng cô rất bình tĩnh. “Tuy tôi đã từng rất hận

ngài, thậm chí, đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn còn có ý định chạy trốn,

nhưng trong tôi vẫn luôn thừa nhận, ngài là ân nhân vĩ đại nhất của tôi. Chỉ là, tôi không còn có thể sống để báo đáp ngài. Xin lỗi ngài, xin

lỗi vì đã phụ công đào tạo, bồi dưỡng của ngài bấy lâu.”

Thương Chủy cúi đầu, “ừm” một tiếng.

Cô lại nói: “Tôi là Tô Di, đến từ Trái đất, là một sinh viên bình thường.

Tôi không biết tại sao mình lại đến một nơi xa lạ với Trái đất như thế

này. Cục trưởng, nếu sau này ngài tìm được Trái đất thì xin hãy nói cho

tôi biết. Có thể lúc đó, đến hài cốt tôi cũng không còn, nhưng các đồng

đội ở Chiến Hoàng nhất định sẽ đặt linh vị cho tôi. Xin ngài, nếu tìm

được thì hãy nói cho tôi biết, rằng Trái đất thực sự tồn tại.”

Cô đứng lên, sắc mặt ửng hồng, giọng nói cũng rất bình tĩnh, dứt khoát:

“Cục trưởng, cầu xin ngài lập tức giết tôi đi, tôi không muốn chết một

cách khó coi như vậy…”

Thương Chủy không chớp mắt lấy một cái, tiến lên, cầm súng nhắm đúng vào ấn đường của cô.

“Câm miệng!” Giọng nói không chút khách sáo, cơ hồ anh ta đã thực sự mất hết nhẫn nại.

“Pằng!” Tiếng súng đanh gọn vang lên, giữa trán Tô Di dấy lên một cơn đau nhức, trong nháy mắt, đất trời đảo lộn, hai mắt cô không thể mở được ra, hoàn toàn rơi vào bóng tối trĩu nặng.