Mèo Hoang

Chương 11: Sát hạch sau nửa năm

Trước tình thế chỉ

mành treo chuông hết sức nguy hiểm, máy bay chiến đấu Báo Săn liều mạng

lao hết tốc lực về phía tảng đá khổng lồ! Tô Di dường như hoàn toàn

không nhìn thấy phi thuyền của Trùng tộc đang tới gần, vẫn tiếp tục giữ

nguyên tốc độ, bước từng bước chậm rãi về phía trước...

Lăng

Tranh nhanh chóng kéo cô chui vào cabin. Bộ đồ du hành vũ trụ dày cộp đã làm giảm bớt lực va chạm, cô lập tức đứng lên, ngồi trở lại vị trí phụ

lái. Kể từ giây phút ấy, Lăng Tranh không hề liếc nhìn cô lấy một lần,

tập trung hết sức lực vào việc lái chiếc Báo Săn. Anh ta lật nghiêng máy bay, khiến nó lệch khỏi quỹ đạo bay.

Tảng đã to gấp mấy trăm lần chiếc Báo Săn bỗng phát ra tiếng nổ rền vang, ánh lửa ngay lập tức bao

bọc xung quanh tảng đá - phi thuyền của bọn giặc cỏ Trùng tộc đã bắn

trúng tảng đá khổng lồ ấy, Lăng Tranh và Tô Di coi như thoát được một

kiếp nạn.

“Xạ thủ, cho phép bắn!” Bộ đàm truyền đến mệnh lệnh của Tổng hạm lính biên phòng. “Sẽ có năm chiến thuyền Báo Săn lập tức tới

ứng cứu các vị!”

“Xạ thủ” là danh hiệu của Lăng Tranh. Anh ta

trấn tĩnh đáp: “Tuân lệnh!”, rồi không quay đầu lại, nói với Tô Di:

“Tiểu Di, phối hợp cùng tôi!”

“Vâng!”

Cuộc đời Tô Di từ đó về sau phải trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, nhưng cô vẫn luôn

ghi nhớ rõ ràng nhất trận chiến đầu tiên cùng với Lăng Tranh này. Phải

chiến đấu trong hoàn cảnh bị cô lập, cô mới hiểu được sức mạnh của Trùng tộc đáng sợ tới mức nào. Lần đầu tiên thực sự chứng kiến cảnh pháo đạn

nhuốm máu tươi, cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến phong thái quân

nhân anh dũng của người lính ưu tú nhất Liên minh.

Biểu hiện của

Lăng Tranh trong cuộc chiến này đã tạo thành ấn tượng cực kỳ sâu sắc

trong cuộc đời không quân của Tô Di sau đó. Có một thời gian dài, cô học theo tác phong ngắn gọn, chuẩn xác của anh ta, dũng cảm tiến tới, một

phát trúng ngay đích. Đương nhiên, Tô Di cũng dần dần tự sáng tạo cho

mình những đặc điểm riêng biệt, đó là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, sống nội tâm và sẵn sàng tráo trở.

Mà hôm nay, Lăng Tranh toàn thắng trong trận chiến với Trùng tộc đã khiến Tô Di chấn

động một phen. Lăng Tranh như biến thành một con người khác, ánh mắt hết sức chú tâm, động tác cũng linh hoạt, mạnh mẽ. Máy bay chiến đấu Báo

Săn nặng nề và to lớn là vậy, nhưng ở trong tay anh ta lại tựa như một

mũi tên tự chủ rời cung, lao vun vút giữa không trung. Tốc độ bay lượn

này nhanh hơn hẳn bất cứ bài huấn luyện phi hành nào, khiến người ta

nhìn mà choáng váng đầu óc. Đến Tô Di đã quen với việc bay lượn trên

không trung mà cũng suýt nôn hết ra. Nhưng cho dù màn trời trước mắt có

tròng trành, choáng váng đến mức nào thì Tô Di vẫn cắn răng chịu đựng,

cố gắng hoàn thành chỉ thị của Lăng Tranh.

Bọn giặc cỏ Trùng tộc

cũng quay cuồng một phen. Sau khi bị Lăng Tranh xung kích từ mọi phía

bằng tốc độ cực nhanh, phi thuyền của bọn chúng gần như hoàn toàn mất đi phương hướng chính xác, đường đạn tập trung bay thẳng tới tảng đá khổng lồ gần đó. Ngay lập tức, chiếc phi thuyền lĩnh trọn luồng đạn của Lăng

Tranh... Nhìn chiếc phi thuyền màu tím bốc khói mịt mù trôi nổi giữa

không trung, năm chiếc chiến thuyền Báo Săn vội vàng bay tới bao vây. Cả trận đánh diễn ra không quá một phút.

Lăng Tranh tháo mũ bảo hộ, thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt bén ban nãy lập tức biến mất, anh ta

dịu dàng nhìn cô, mỉm cười. “Tiểu Di, có phải em đang rất ngưỡng mộ tôi

không?”

“...”

“Em cũng rất tài năng đó!” Lăng Tranh giúp

cô tháo mũ bảo hộ, cười nói: “Như vậy mà em vẫn có thể đuổi kịp tốc độ

của tôi, chưa một lần thao tác sai. Em biết không, toàn đội thì có đến

một nửa không thể theo kịp tôi. Quả nhiên là một cô gái rất xứng đôi với tôi...”

“Dạy tôi!” Tô Di bình tĩnh nhìn anh ta, cắt ngang lời nói bông đùa. “Anh dạy tôi những kỹ xảo ban nãy của anh đi!”

Lăng Tranh thở dài một tiếng, đưa bàn tay với những ngón tay thon dài lên

che mặt. “Tiểu Di dũng mãnh thật không thú vị chút nào, không khí lãng

mạn như vậy mà cũng bị em làm hỏng!”

“Xạ thủ, lệnh cho anh lập

tức trở về Tổng hạm.” Một giọng nói trầm tĩnh bỗng truyền tới, hai người liền nghiêm sắc mặt, lẳng lặng điều khiển máy bay về Tổng hạm phía xa

xa.

Chiến hạm Chiến Hoàng là chủ lực quân đội chính của loài

người, dưới sự chỉ huy trực tiếp của Hạm trưởng Liên Đạc, điều động phi

công định kỳ làm nhiệm vụ tuần tra vùng sát biên giới. Hôm nay, Tô Di

mới thấy được yêu cầu này của Liên Đạc thực sự rất anh minh, mới thấy

được thực chiến chân thực và căng thẳng tới mức nào, có thể khiến từng

phi công tiến bộ một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất.

Ví dụ như chính bản thân cô, trên đường trở lại Tổng hạm, trong đầu chỉ

hồi tưởng duy nhất tới trận chiến vừa rồi, lờ mờ lĩnh hội được một chút

kỹ xảo trong chiến đấu rồi tự sắp xếp thành bài bản. Cô cảm thấy hơi

kích động, dường như rất muốn trải nghiệm cảm giác tự tay ấn nút khởi

động đạn pháo bắn trúng quân địch một lần. Vì thế, khi lính biên phòng

của Trùng tộc chợt xuất hiện trước mắt, Tô Di giật mình, hoảng sợ đến

thất thần, suýt chút nữa đã thét lên.

Trung tâm chỉ huy tác chiến của Tổng hạm rất rộng, các thiết bị điều khiển bằng hợp kim màu bạc có

vẻ đã rất cũ kĩ. Phía sau dãy vi tính màn hình siêu phẳng, các kỹ thuật

viên cùng các sĩ quan chỉ huy nhất loạt đứng dậy, vỗ tay nghênh đón Lăng Tranh và Tô Di.

Bên cạnh cơ quan biên phòng của loài người là

một tên thuộc đội biên phòng của Trùng tộc, hắn là một con bọ cạp đã

trưởng thành với lớp vỏ cứng màu xám tro, chiếc đuôi cong cong sắc nhọn, cả người giống như những lớp sắt chồng chất tạo thành, thoạt nhìn có vẻ to lớn nhưng không hề cồng kềnh. Đôi mắt màu tím lạnh băng của hắn quét tới nhìn hai người, khiến Tô Di sợ đến độ dựng tóc gáy.

“Nữ

vương vinh quang, cảm tạ chiến sĩ loài người đã đánh tan giặc cỏ.” Giọng nói của viên sĩ quan biên phòng Bọ cạp ung ung như phát ra từ hầm đất.

“Cảm tạ Nữ vương!” Lăng Tranh nghiêm nghị đứng đối diện viên sĩ quan Bọ cạp.

Viên sĩ quan Bọ cạp nhìn anh ta một hồi rồi lạnh nhạt nói: “Thượng uý quả là tuấn tú, lịch sự!”

Viên sĩ quan Trùng tộc khen tặng Lăng Tranh một câu rồi cùng lính biên phòng loài người dẫn giải giặc cỏ lên trên boong thuyền. Lăng Tranh và Tô Di

xin phép cáo từ, quay về Chiến Hoàng.

Nhìn lại khối vàng trong

tay, Lăng Tranh tươi cười hớn hở: “Vì thế nên bảo sao tôi rất thích kết

hợp tuần tra biên phòng với Trùng tộc. Mẹ kiếp, ra tay thực sự rất rộng

rãi.”

Tô Di vuốt ve khối vàng trong tay mình, hỏi: “Trùng tộc cũng nói tiếng loài người à?”

“Dĩ nhiên là không. Sau khi Nữ vương mới này lên ngôi, Trùng tộc bắt đầu

học tiếng loài người nhiều hơn nhưng chủ yếu chỉ có các sĩ quan cấp cao

mới chú trọng tới việc này. Nhưng nói đến Nữ vương của Trùng tộc...” Vẻ

mặt Lăng Tranh trở nên kỳ lạ. “Thực sự rất ghê tởm.”

“... Ghê tởm ư?” Tô Di nghi hoặc hỏi.

“Nghe nói cô ta là bán trùng.” Lăng Tranh đáp. “Cha cô ta là loài người.”

Tô Di há hốc miệng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một người có khuôn mặt trùng, thân hình phụ nữ, nghĩ tới hình ảnh cơ thể con người mọc ra

nhiều chân tay cùng đôi mắt kép[1], chậm chạp bước đi thì không khỏi cảm thấy ghê tởm, nổi da gà. Nghĩ xa hơn một chút, một Nữ vương hoàn toàn

trong hình dáng trùng, cùng một người đàn ông loài người XXOO, sinh ra

trứng trùng, ặc...

[1] Mắt kép là mắt lớn, có cấu tạo từ hàng

trăm nghìn mảnh nhỏ, mỗi mảnh thực hiện một chức năng nhìn khác nhau

theo những hướng khác nhau. Đặc điểm cấu tạo này giúp côn trùng có khả

năng quan sát bao quát và rộng hơn, làm chúng có khả năng phát hiện và

trốn thoát kẻ thù tốt hơn. Đại diện là ruồi, chuồn chuồn...

“Đúng là ghê quá đi!” Tô Di nhíu mày.

“Nghe nói, người đàn ông đó còn là một quân nhân trẻ tuổi, xuất sắc nữa kìa!” Lăng Tranh có vẻ khinh bỉ nói. “Đúng là sự sỉ nhục của loài người.”

Tô Di lại không cảm thấy đó là điều sỉ nhục, chỉ là loại quan hệ vượt qua

chủng tộc này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, khó mà

tiếp nhận được.

Máy bay chiến đấu Báo Săn vừa hạ cánh xuống chiến hạm Chiến Hoàng đã thấy tất cả quân nhân đều đứng sẵn, nhiệt liệt chào

đón họ trở về. Liên Đạc mặc quân phục chỉnh tề, dẫn đầu mọi người đứng

trên boong tàu. Phía sau là dãy dài các cơ trưởng, cơ phó, các cấp quân

nhân, bộ phận kỹ thuật, phi công và nhân viên hậu cần mặt đất trong

những bộ quân phục tinh tươm, thẳng thớm. Vẻ mặt ai nấy đều hết sức

nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.

“Làm tốt lắm, Thượng uý!” Liên Đạc cùng họ chào theo nghi thức quân đội.

Sau khi nghiêm túc chào cấp trên xong, Lăng Tranh liền nhanh chóng khôi phục bản tính thường ngày, bật cười ha hả.

Liên Đạc nhìn về phía Tô Di, trên khuôn mặt dữ tợn và hùng dũng vẫn giữ

nguyên nét khinh bỉ. “Chuẩn úy, biểu hiện của cô cũng coi là tạm chấp

nhận được.”

“Cảm ơn Thượng tá, tôi sẽ cố gắng hơn.” Không hiểu

tại sao, nghe thấy từ “tạm chấp nhận được” của anh ta, trong lòng Tô Di

lại muốn bật cười.

“Đối với phụ nữ, Thượng tá chỉ biết giả vờ lạnh lùng.” Lăng Tranh không khách khí nói. “Rõ ràng Tiểu Di đã biểu hiện rất tốt!”

“Chúng tôi đều đã xem băng ghi hình chiến đấu rồi.” Hạm phó tiến lên chào đón. “Tô Di quả thực rất bình tĩnh và vững vàng... Cho nên, cuối tuần, tôi

định sẽ cho cô ấy tiến hành sát hạch. Tô Di, cô chuẩn bị xong chưa?”

Tô Di ngẩn người.

Không riêng gì cô, ngay cả Lăng Tranh, Lý Tích Trung và tất cả phi công đứng

đây đều ngây người. Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, bọn họ liền nhiệt

liệt hoan hô chúc mừng cô.

“Mẹ kiếp! Không hổ là Tiểu Di dũng mãnh!” Có người cười ha hả. “Mới có sáu tháng đã thông qua sát hạch! Quả là thiên tài!”

“Cố gắng lên Tiểu Di!” Lăng Tranh bỗng nhiên giơ tay, dễ dàng nhấc bổng cô

lên vai, mấy người đàn ông khác cũng ba chân bốn cẳng nhấc cô lên, cho

cô ngồi trên vai hai gã phi công. Cô đỏ mặt nhìn xuống mọi người, trong

tiếng hoan hô không ngớt, cô không kìm được, cũng bật cười theo.

“Một lũ ngốc!” Liên Đạc khinh bỉ nhìn đám thủ hạ, cùng Hạm phó liếc nhìn nhau, nhưng trên môi cũng nở nụ cười.

Liên minh loài người đã từng có những biện pháp sát hạch đào tạo phi công hà khắc nhất. Trong cuộc chiến với Trùng tộc hai mươi năm trước, họ đã bồi dưỡng được rất nhiều sĩ quan không quân xuất sắc. Nhưng trong thời kỳ

hoà bình này, rất ít người tự nguyện muốn đến một nơi kham khổ và nhàm

chán như vũ trụ để sinh sống, làm việc. Số người có chí hướng, nguyện

vọng tòng quân và số người trong biên chế giảm thiểu đáng kể. Những quy

định sát hạch nghiêm khắc này cũng không hoàn toàn được chấp hành một

cách triệt để. Nhưng ở chiến hạm của Liên Đạc lại khác, những quy định

này đều được tỉ mỉ chấp hành. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến chiến

hạm Chiến Hoàng trở thành chiến hạm mạnh nhất Liên minh.

Đối với

những người mới gia nhập Không quân, sau một năm mới có thể xin sát hạch phi hành cơ bản. Khi qua được bài sát hạch, liền có đủ tư cách để độc

lập lái máy bay chiến đấu Báo Săn và Tuyết Phong. Lăng Tranh sau ba

tháng học tập đã có thể qua được, trở thành nhân vật điển hình trong đội ngũ sĩ quan trẻ tuổi. Tô Di nửa năm đã được thông qua, cũng được coi là vô cùng xuất sắc rồi.

Trong buổi sát hạch ngày hôm nay, Tô Di vô cùng chăm chú, không để tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Ngồi trên một

chiếc Báo Săn, hoàn thành một loạt các thao tác bay cơ bản, sau đó, cô

còn phải lái Tuyết Phong, đối mặt với nhiệm vụ sát hạch khó khăn nhất,

đó là dưới tình huống bị tập kích, mai phục bởi ba chiếc Báo Săn, cô

phải điều khiển Tuyết Phong vượt qua trận đồ thiên thạch.

Lăng

Tranh cũng lái một chiếc Tuyết Phong khác làm vai trò yểm trợ đường bay

cho cô. Hai chiếc Tuyết Phong màu trắng xám một trước một sau rời khỏi

boong tàu, hoà vào vũ trụ tối đen như mực. Lăng Tranh và Tô Di nhìn nhau qua tấm kính thuỷ tinh của hai khoang thuyền, mỉm cười. Bọn họ đều

không ngờ rằng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng họ sóng vai

nhau phi hành ngoài vũ trụ.

Trong làn sương mù dày đặc, Tô Di một lần nữa nhìn thấy vô số những mảnh thiên thạch vụn trôi nổi trên quỹ

đạo đồng bộ của tinh cầu Hy Vọng, khiến cô không thể không nhớ tới

Thương Chủy. Đối với anh ta, cô vừa hận vừa sợ, vừa phục tùng vừa cảm

kích. Cảm giác phức tạp đan xen loé lên rồi chợt vụt tắt, Tô Di hiểu rất rõ rằng sự cố gắng của cô ngày hôm nay không chỉ vì lời hứa với Thương

Chủy mà còn vì mong muốn thay đổi vận mệnh của mình. Cho nên, cô đã rất

liều mạng, rất nỗ lực, đến bây giờ, mọi sự nỗ lực rốt cuộc cũng đã được

đền đáp.

Chiếc Tuyết Phong màu trắng xám như mũi tên xé gió lao

vun vút giữa không trung, mỗi lần chạm trán thiên thạch đều lượn theo

hình vòng cung vô cùng đẹp mắt, chứng tỏ thao tác của người lái rất vững vàng và chuẩn xác. Các giám khảo chấm thi ngồi ở Chiến Hoàng quan sát

trận thế đều trầm mặc, không nói. Những phi công khác theo dõi trận

chiến qua radar, ai nấy đều tấm tắc tán thưởng. Dưới sự bảo hộ của Lăng

Tranh, Tô Di thành công bắn trúng ba máy bay địch, bay qua hơn một nửa

quỹ đạo. Cô hiểu, mình chỉ còn cách thành công một quãng đường rất ngắn

nữa thôi.

Trên Chiến Hoàng, trước bàn điều khiển, Hạm phó quay

người, nói với cấp dưới của mình: “Thấy không, đường bay của cô ấy càng

lúc càng đẹp.”

“Ý của ngài là?”

“Càng gần tới đích, cô ấy

càng không cảm thấy thấp thỏm lo sợ mà trái lại, đường bay càng ổn định

hơn.” Hạm phó cười híp mắt nói. “Cho dù cô ấy không có thể lực cường

tráng như đàn ông, trời sinh tuy không tệ nhưng cũng không quá nổi bật,

vậy mà trong một thời gian ngắn như thế đã vượt qua được cuộc sát hạch

rồi!”

“Tôi đã hiểu, thưa ngài!”

“Không cần phải nhiều lời

như vậy!” Liên Đạc đứng một bên bỗng nhiên nói xen vào. “Trấn giữ được

bầu trời thì chính là anh hùng!” Anh ta hạ giọng, nói với Hạm phó. “Tôi

sẽ gọi cho Mộ Tây Đình, tôi muốn giữ lại đứa trẻ này!”

Trên không trung, Tô Di không hề hay biết suy tính của những người trên chiến hạm. Cô đang bay đến đoạn có trận đồ thiên thạch nguy hiểm nhất tinh cầu,

cách Chiến Hoàng đã khá xa. Chỉ cần đi qua được đây, cuộc sát hạch của

cô sẽ có một kết thúc vô cùng viên mãn. Nhưng đúng lúc này, tiếng cảnh

báo chợt truyền đến thông qua tai nghe, trên màn hình radar trống rỗng

trước mặt bỗng xuất hiện một mục tiêu.

Trống rỗng?

Chỉ có

những mục tiêu vượt quá tốc độ ánh sáng mới có thể đột nhiên xuất hiện

trên radar. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, trong nháy mắt, đầu óc hoàn toàn

mờ mịt. Một chiếc phi thuyền Trùng tộc màu tím, hình tròn lẳng lặng trôi lững lờ giữa không trung. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là bọn

giặc cỏ Trùng tộc. Nhưng vì sao bọn chúng lại xuất hiện trong địa phận

của thế giới loài người?

Mơ hồ cảm nhận được sự bất an không

ngừng dấy lên trong lòng, Tô Di cố giữ bình tĩnh nhìn con quái vật to

xác phía trước qua màn hình viễn vọng, bên ngoài nó còn trang bị một

khẩu pháo lớn. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai cô lúc này chỉ còn

lại tiếng thở nặng nề của chính mình.