Mệnh Phượng Hoàng

Chương 74

Một tiếng “Tử Nhi” khiến cơ thể ta chấn động, ta quay ngoắt đầu,
thấy trường kiếm của Thanh Dương đang đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng.
Phía sau nàng ta vẫn là hình dáng mộc mạc ấy. Khóe môi bất giác nhếch lên thành nụ cười, tốt quá, cuối cùng Thanh Dương đã tìm thấy y!

Lưỡi kiếm đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng đột nhiên trượt
đi, tiếng “két” lướt qua vành tai, ta kinh hãi, lại nghe Thanh Dương hét lớn một tiếng, đâm trường kiếm qua. Cố Khanh Hằng giật mình, vội trở
tay chặn.

“Thanh Dương!” Tô Mộ Hàn quát lớn một tiếng, bất chấp tất
cả lao qua. Y kéo tay áo Thanh Dương, gầm lên: “Thanh Dương, dừng tay
ngay!”

Cơ thể nàng ta chấn động, quay đầu nhìn y, ánh mắt hiện rõ
vẻ đau đớn, y còn đang định nói gì, đột nhiên lùi nửa bước, khom lưng,
nặng nề bật ho.

“Thiếu gia!” Thanh Dương vội vứt trường kiếm trong tay, đỡ lấy y.

Nàng ta đã đổi cách xưng hô, gọi y là “thiếu gia”…

Ta biết, đó nhất định là ý của Tô Mộ Hàn.

Thiếu gia, thiếu gia…

Sạch sẽ biết bao, không phải sao?

Ta định tiến lên nhưng Cố Khanh Hằng ngăn lại, huynh ấy hạ
giọng nói nhỏ: “Tam Nhi, đừng qua!” Lúc nói chuyện, huynh ấy nhìn chằm
chằm vào hai người phía trước, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.

Có lẽ việc ta có một nam tử như vậy trong đời, ngay từ đầu
Cố Khanh Hằng không phải là không có cảm giác, song giờ đây mọi việc mới hoàn toàn sáng tỏột tiếng “Thanh Dương” đã khiến huynh ấy nhận ra nam
tử trước mặt chính là Hàn Vương khi đó. Thần sắc của ta chắc chắn cũng
cho huynh ấy biết, y chính là tiên sinh của ta, là vị tiên sinh ta luôn
để tâm.

Giơ tay đẩy huynh ấy ra, ta cất bước đi lên.

“Tiên sinh!” Ta khẽ gọi y.

Y ho rất lâu, mãi sau mới khá hơn một chút, Thanh Dương đau lòng, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi y: “Thiếu gia cảm thấy thế nào? Người
cố chịu một chút, Liêu Hứa sẽ quay về nhanh thôi.”

Ta giật mình sửng sốt, Liêu Hứa cũng sẽ đến ư? Không biết
tại sao, nghe được tin ấy, trong lòng ta rất vui. Y nhìn về phía ta, đưa tay ra với ta, ta vội nắm lấy, cảm thấy y lại gầy đi. Ta xót xa bóp
chặt tay y song y chỉ khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Ta biết nhất định nàng
sẽ tới.”

Lời của y khiến ta thêm buồn bã, y có biết mục đích ta tới đây không?

Thái hậu muốn ta dùng tình cảm để dụ y, đẩy lùi cuộc tấn
công của Nam Chiếu, thế nhưng khoảnh khắc trông thấy y, ta đã hiểu thấu
tất cả, không phải sao?

Thái tử ở Nam Chiếu là giả, Tô Mộ Hàn cũng vội vã đến vì muốn cuộc chiến tranh này ngừng lại, không phải sao?

Y tới cũng là vì Hạ Hầu Tử Khâm.

“Tiên sinh!” Ta cảm nhận được tay y đang run rẩy.

Y chậm rãi lắc đầu. “Không sao, cũng chẳng còn mấy ngày.”

Lời của y vừa dứt, liền thấy Thanh Dương nức nở nói: “Thiếu gia đừng nói linh tinh!”

Còn ta, sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của y chứ,
bỗng nhớ ra viên thuốc Phương Hàm đưa cho ta, ta mỉm cười, vừa định lên
tiếng thì nghe thấy giọng nói của Liêu Hứa ở cách đó không xa truyền
đến: “Thanh Dương cô nương…”

Sắc mặt Thanh Dương thay đổi, nàng ta quay đầu nhìn về phía có giọng nói, bàn tay đang đỡ Tô Mộ Hàn thả lỏng rồi buông ra, nói:
“Thiếu gia đợi chút, Thanh Dương đi một lát rồi quay lại.” Nói xong,
trong chớp mắt nàng ta đã đi rất xa.

Loáng thoáng nghe thấy có tiếng đánh nhau ở đầu kia của khu rừng, ta sửng sốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đây là mảnh rừng rậm rạp xanh mướt, nhìn qua không thấy bóng người. Ta với Cố Khanh Hằng nhìn nhau, ánh mắt huynh ấy cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Đợi một lát vẫn không thấy Thanh Dương quay lại, âm thanh phía đó cũng lặng dần.

Chần chừ giây lát, ta lên tiếng: “Khanh Hằng, huynh qua đó xem sao!”

Huynh ấy cau mày, từ chối: “Ta chỉ bảo vệ sự an toàn cho muội.”

Ta vội lắc đầu, nói: “Muội ở đây sẽ không sao đâu, huynh
không cần nhúng tay vào, chỉ cần âm thầm xem phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi kể cho muội biết là được.” Nếu Thanh Dương không chống cự được,
ta chỉ có thể đưa Tô Mộ Hàn đi trước. Đương nhiên không phải ta muốn Cố
Khanh Hằng mạo hiểm, ta từng nói ta vĩnh viễn không muốn huynh ấy gặp
nguy hiểm.

Huynh ấy do dự một lát, cuối cùng gật đầu, tiến lên.

Ta ngây người nhìn huynh ấy cho tới khi bóng dáng huynh ấy bị khuất lấp trong đám cây cối.

Trong lòng không khỏi lo lắng, ta hy vọng huynh ấy nhanh chóng quay lại.

“Tử Nhi…” Người bên cạnh quay sang gọi ta.

Ta ngắt lời y, lắc đầu nói: “Tiên sinh không cần nói gì, ta biết mà. Đúng rồi, đây là…”

Vừa giơ chiếc hộp trong tay ra, ta thấy mặt y biến sắc, một tay đẩy ta ra. Ta giật mình kinh hãi, thấy một chưởng vốn hướng vào
lưng ta bỗng đập thẳng vào lồng ngực y.

Ta loạng choạng, chiếc hộp trên tay bay ra, kim ấn trên
người cũng rơi xuống. Bây giờ, chẳng kịp quan tâm, ta chỉ đưa mắt tìm
kiếm Tô Mộ Hàn. Ta trông thấy kẻ xuất chưởng kia hốt hoảng tiến lên đỡ
y, gọi: “Điện hạ!”

Ta chỉ cảm thấy đầu ong lên, đ

Bọn họ là… người của Hoàng hậu Nguyên Trinh?!

Y phun một ngụm máu lên vạt áo của kẻ kia, gục đầu vào vòng tay gã.

“Điện hạ!” Gã cuống quýt đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của y, ta
mới phát hiện xung quanh chúng ta còn có mấy người khác. Nam tử đang đỡ
Tô Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía ta, trầm giọng nói: “Giết!”

Trong lòng hoảng sợ, theo phản xạ, ta nhìn về phía hướng Cố Khanh Hằng rời đi. Lúc này, cho dù ta có gọi huynh ấy cũng không kịp.
Bây giờ ta mới biết bọn họ chỉ muốn dụ Thanh Dương rời đi.

Một người giơ kiếm lao về phía ta, lúc tới trước mặt ta,
ánh mắt gã hướng xuống chân ta, chỉ thấy hai đồng tử gã co lại, khom
người xuống. Ta vô cùng sợ hãi, lùi lại nửa bước, thấy hắn thất thanh
kêu lên: “Đại nhân, kim ấn của công chúa Đại Tuyên!”

Sắc mặt kẻ đó sầm xuống, gã lập tức nói: “Vậy thì đưa đi!”

Ta vừa định chạy thì thấy ai đó đánh mạnh lên gáy ta, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

Kỳ thực, ta muốn nói, chiếc hộp đó… thuốc Phương Hàm đưa cho ta, thuốc của Tô Mộ Hàn…

Loáng thoáng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, bên ngoài còn có âm thanh huyên náo.

“Ưm…”

Ta khẽ rên một tiếng, khó khăn mở mắt ra, đầu óc choáng
váng, không kìm được lại nhắm mắt. Một lúc lâu sau, lại cẩn thận mở mắt, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ nơi ta đang ở.

Giống như ta dự đoán, là trong doanh trướng.

Định nhổm người dậy mới phát hiện tay chân ta đều bị trói, vùng vẫy mấy cái nhưng chẳng thay đổi được gì.

Bị bắt làm tù binh, đãi ngộ dành cho ta cũng coi như tốt,
cuối cùng còn né lên giường, có lẽ vì kiêng nể kim ấn của công chúa Đại
Tuyên.

Ta chợt nhớ tới Tô Mộ Hàn. Không biết bây giờ y thế nào rồi? Còn thuốc Phương Hàm đưa ta nữa, đáng chết thật!

Ta nghiến răng, ngẫm nghĩ một lát rồi gọi toáng lên: “Người đâu? Người đâu?”

Ta biết, cho dù ta bị trói chặt, bên ngoài nhất định sẽ có
người canh chừng. Quả nhiên,, ta trông thấy một binh sĩ vén cửa lều, nói với ta: “Kêu cái gì mà kêu, an phận mà chờ cho lão tử!”

Ta hét lớn: “Kêu Hoàng hậu của các người tới gặp ta!”

Song gã cười khinh miệt. “Chỉ là một tù binh mà thôi, nương nương bọn ta còn bận ăn mừng thắng lợi, không có thời gian đâu mà quan
tâm tới ngươi!” Nói xong, gã không nhìn ta, hạ cửa lều xuống. Còn ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng gã đứng bên ngoài qua khe hở khi cơn gió khẽ thổi qua.

Cắn môi, mừng thắng lợi…

Ta đã hôn mê bao lâu rồi? Trận đại chiến này đã kết thúc rồi ư? Phía Hạ Hầu Tử Khâm rốt cuộc thế nào?

Càng nghĩ, trong lòng ta càng lo lắng.

Không biết đã qua bao lâu mới nghe thấy bên ngoài có người
vào, ta kinh ngạc, ánh mắt nhìn ra phía cửa, trông thấy hai binh sĩ tiến vào, một kẻ lấy ra bội đao bên thắt lưng, ta hết sức sợ hãi, gã nâng
đao chém xuống, chỉ nghe tiếng “phựt”, dây chão trói chân ta bỗng chốc
được chặt đứt.

Hai kẻ đó tiến lên, kéo ta dậy, sải bước ra ngoài.

Ta không vùng vẫy được, hét lên: “Các ngươi làm gì đấy? Gọi Hoàng hậu của các ngươi tới gặp ta!”

Một kẻ lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể hạ mình tới gặp ngươi? Ngoan ngoãn cho ta, gặp
nương nương bọn ta tốt nhất nên an phận một chút, đừng tưởng ngươi là
công chúa của Đại Tuyên thì chúng ta không dám làm gì ngươi!”

Hóa ra là Hoàng hậu Nguyên Trinh muốn gặ

Ta vội hỏi: “Tiên… không, Tô…” Cắn môi, ta nên gọi Tô Mộ
Hàn thế nào? Nếu gọi y là Thái tử, không biết hai tên binh sĩ này có
biết hay không.

Suy đi nghĩ lại, ta không hỏi nữa. Dù sao Hoàng hậu Nguyên
Trinh cũng muốn gặp ta, gặp rồi, ta có thể hỏi thẳng nàng ta.

Đội ngũ đi tới trước mặt, không thấy kẻ giả trang Tuân Thái tử bên cạnh y. Nếu không, ta thật sự muốn xem kẻ thay thế Tô Mộ Hàn rốt cuộc trông như thế nào!

“Tham kiến bệ hạ!” Hai binh sĩ áp giải ta vội vàng hành lễ.

Hoàng đế Nam Chiếu nhìn về phía ta, đôi mắt y thoáng lóe
lên một tia sáng, nhíu mày hỏi: “Nàng ta chính là Công chúa Trường Phù?”

“Bẩm bệ hạ, vâng ạ!” Một binh sĩ cung kính trả lời.

Y không nhìn ta nữa, lúc đi qua ta chỉ nói: “Trước tiên đưa vào doanh trướng của trẫm, trẫm muốn thẩm tra nàng ta trước.”

Ta cảm thấy lòng trĩu nặng, y có gì muốn thẩm vấn ta chứ?

Hai tên binh sĩ áp giải ta không dám trái lệnh, vội vàng vâng lời, áp giải ta đi.

Vào trướng, ta có chút tò mò, doanh trướng của vợ chồng
Quốc quân Nam Chiếu hé mở. Y khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui
ra, sau đó mới xoay người đứng đối diện với ta.

Ta lùi lại vài bước theo phản xạ, bàn tay to lớn của y đưa
tới, túm chặt cánh tay ta, cười nói: “Trẫm không biết công chúa lại có
diện mạo xinh đẹp như hoa thế này!”

Ta cắn môi, y nào muốn thẩm vấn ta! Y muốn làm gì, lẽ nào ta không rõ?

Y lại cười. “Nghe nói Hoàng đế Đại Tuyên muốn tặng nàng cho Hoàng đế Nguyên Quang, nhưng hắn vẫn chần chừ chưa tấn phong nàng làm
phi. Chi bằng, nàng hãy theo trẫm, những thứ hắn có thể cho nàng, trẫm
cũng có thể. Công chúa tuyệt sắc như vậy, trẫm nhất định sẽ thương yêu
nàng như bảo bối.” Nói xong, y liền tiến sát t

Ta vô cùng hoảng sợ, muốn né tránh nhưng không thể. Y kéo
chặt ta, ta gắng nghiêng mặt, hàm râu trên mặt y đã chạm vào ta, trong
chốc lát, ta toát mồ hôi lạnh. Ta hét lớn: “Buông ta ra, ngươi buông ta
ra!”

Y cười đắc ý, túm lấy eo ta, nói: “Nói thật, trẫm chưa từng gặp nữ tử nào diễm lệ như công chúa. Chậc chậc, Hoàng đế Nguyên Quang
để giai nhân tuyệt sắc như vậy bên cạnh mà không hưởng thụ, chẳng lẽ là
để dành cho trẫm?”

Ta nghiến răng, nói: “Nam hoàng bệ hạ đã biết thân phận của ta, không sợ trở thành kẻ địch với hoàng huynh của ta ư?”

Y cười. “Khi nào nuốt trôi giang sơn của thiên triều, trẫm
còn sợ một Đại Tuyên bé nhỏ ư? Bây giờ thiên triều thù trong giặc ngoài, Hoàng đế Nguyên Quang không chống đỡ nổi nhưng cũng không dám nói cho
người khác biết. Ha ha…”

Lời y nói khiến ta bàng hoàng, sửng sốt.


Hạ Hầu Tử Khâm không chống đỡ nổi ư?

Sau đó, ta lại nhớ tới lời gã binh sĩ của Nam Chiếu nói ban nãy, Hoàng hậu Nguyên Trinh còn bận ăn mừng chiến thắng. Không những
thế, lúc chưa rời hoàng đô, ta đã nghe tin tiền tuyến liên tiếp thất
bại…

Ta không thể không công nhận chiêu bài lợi dụng Tuân Thái
tử để phát động chiến tranh của Nam Chiếu vừa lợi hại vừa chuẩn xác!

Thấy ta không nói gì, y vẫn vô cùng đắc ý, bàn tay đưa tới trước ngực ta, định thò vào, ta kinh hãi kêu lên: “Ngươi…”

“Nương nương, nương nương, Bệ hạ, người…”

Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói lo lắng của gã
binh sĩ, nam tử trước mặt sững sờ giây lát, nghe thấy tiếng bước chân
vội vàng đi tới, sắc mặt y lập tức thay đổi, hậm hực buông tay, khẽ ho
một tiếng, quay lưng đi.

Có người tiến vào, ta quay đầu nhìn, thấy Hoàng hậu Nguyên
Trinh mặt mũi xám ngoét nhìn về phía ta, lập tức hành lễ với nam tử.
“Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!”

Hoàng đế Nam Chiếu bấy giờ mới xoay người, trên khuôn mặt y đã lấy lại vẻ bình tĩnh, y nói với nàng ta: “Sao Hoàng hậu lại đến?”

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười mỉa mai. “Thần thiếp vốn muốn
hỏi cung người này nhưng không ngờ Bệ hạ cũng có ý như vậy, cho nên thần thiếp nghĩ, chi bằng qua đây luôn, cùng nghe xem.” Nàng ta cũng là
người thông minh, biết rõ ý đồ của Hoàng đế Nam Chiếu nhưng không vạch
trần.

Hoàng đế Nam Chiếu cười, nói: “Hoàng hậu thật có lòng! Trẫm mệt rồi, chi bằng giao việc này cho Hoàng hậu xử lý. Trẫm cũng yên
tâm.”

Ta hơi kinh ngạc nhìn y, y thu tay nhanh thật.

Sau đó ta lại muốn cười. Bây giờ y muốn đoạt lấy giang sơn
của thiên triều thì phải cung phụng Hoàng hậu Nguyên Trinh cho tốt, suy
cho cùng, nàng ta là công chúa tiền triều, trong người nàng ta đang chảy dòng máu của Tuân gia. Muốn giành lại giang sơn của Tuân gia, chắc chắn phải để người nhà họ Tuân ra mặt. Đây chính là điều mà Hoàng đế Nam
Chiếu dù thế nào cũng không thể sánh bằng.

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Như
vậy cũng được, vậy Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp đưa nàng ta tới
nơi khác.” Nói xong, nàng ta quay đầu gọi người: “Người đâu, mời công
chúa ra ngoài!”

Từ “mời” của nàng ta chứa đầy vẻ giận dữ.

Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng, phất tay áo đi ra.

Hai binh sĩ lại tiến vào, áp giải ta ra ngoài, ta ngoái đầu nhìn Hoàng đế Nam Chiếu một cái, trong ánh mắt y lóe lên vẻ không cam
lòng.

Ta bị đưa tới một doanh trướng khác, kẻ áp giải ta buông
tay, Hoàng hậu Nguyên Trinh khoát tay ra hiệu cho bọn họ lui ra hết.

Nàng ta nhìn ta chăm chú, mãi sau mới cất bước đi tới. Nàng ta giơ tay, túm chặt cằm ta, nghiến răng nói: “Nhanh như vậy đã muốn
quyến rũ Bệ hạ rồi à? Chẳng phải chỉ có mỗi gương mặt đẹp thôi sao? Bản
cung ghét nhất nữ tử như ngươi!” Nàng ta nói xong, ngón tay miết mạnh
xuống

Ta đau tới mức cau mày nhưng vẫn cắn môi, không thốt ra tiếng nào.

Một lát sau, nàng ta tự thấy hết hứng, buông tay ra, túm
tóc ta giật giật, giận dữ nói: “Công chúa Trường Phù, ngươi rơi vào tay
bản cung, còn có thể trở về ư?”

Ta không thèm để ý tới nàng ta, chịu đựng cơn đau, lên
tiếng: “Y thế nào rồi?” Điều ta quan tâm chỉ là Tô Mộ Hàn giờ đây ra
sao.

Nghe vậy, sắc mặt nàng ta biến sắc, nghiến răng nói: “Bản
cung không hiểu nổi, sao đệ ấy có thể biết ngươi? Còn tự nguyện chịu
thay cho ngươi một chưởng! Có phải là tai họa do gương mặt này gây ra?”

Ta cười gằn một tiếng, Tô Mộ Hàn há là người như vậy? Có
điều, Hoàng hậu Nguyên Trinh đã không nhận ra ta, vậy thì ta có thể
khẳng định, Phương Hàm chưa từng kể cho nàng ta chuyện ta dùng thuốc
nước dịch dung. Nhiệm vụ của Phương Hàm chỉ là đầu độc, giết Hạ Hầu Tử
Khâm, còn hạ độc thế nào không phải là việc mà Hoàng hậu Nguyên Trinh
quan tâm. Ta cũng biết Phương Hàm không kể tình hình của ta cho nàng ta
là vì Tô Mộ Hàn.

“Y thế nào rồi?” Ta không cam lòng, hỏi tiếp.

Hoàng hậu Nguyên Trinh trừng mắt lườm ta, căm phẫn nói: “Bản cung đương nhiên sẽ không để đệ ấy xảy ra chuyện!”

Ha, có câu nói này của nàng ta, ta đã an lòng.

Thấy ta cười, nàng ta dường như càng phẫn nộ, ta nhìn nàng
ta, mỉa mai nói: “Nhưng ta không biết, nương nương cứu y là vì dã tâm
của người hay đơn giản là tình thân?”

Nàng ta sững người, giáng một cái bạt tai lên má ta.

Khóe miệng rỉ máu, ta lè lưỡi liếm, điềm tĩnh, thản nhiên nhìn nữ tử trước mặt.

E là nàng ta đã bị ta nói trúng tim đen.

Có thể là cả hai.

“Tung tin Thái tử còn sống, hóa ra muốn một mũi tên trúng
hai đích.” Dừng giây lát, nhìn vẻ mặt nàng ta, ta nói tiếp: “Thứ nhất,
kết hợp với cái chết của Cố Địch Vân, có thể khiến nội bộ thiên triều
rối loạn, tiếp theo là xảy ra binh biến, để giam chân phần lớn binh lực. Thứ hai chính là dẫn dụ Thái tử thật sự ra mặt.”

Lúc ta nói đến câu cuối cùng, rõ ràng thấy nàng ta để lộ cảm xúc.

Bắt đầu từ lúc nghe tiếng “điện hạ”, ta đã biết, Hoàng hậu
Nguyên Trinh vẫn đang đợi y tới, hơn nữa, chỉ đợi một mình y.

Thế nhưng sự xuất hiện của ta là một bất ngờ, ta nghĩ nếu
kim ấn trên người ta không rơi ra kịp thời, lúc này ta đã thành ma dưới
lưỡi đao của bọn họ rồi.

Trước tiên, bọn họ muốn dùng Thái tử giả để duy trì, khi
chiến sự thắng lợi, kẻ giả kia sẽ không thể dùng được, cho nên Hoàng hậu Nguyên Trinh luôn đợi Tô Mộ Hàn tới, chỉ vì người được nâng đỡ đưa lên
ngôi bắt buộc phải là huyết thống thật sự của Tuân gia, bằng không chính là hành động đoạt ngôi, đó là việc mà người trong thiên hạ không thể
dung thứ.

Nét mặt biến sắc, nàng ta cười gằn một tiếng rồi nói: “Ha,
bản cung còn tưởng nữ tử xinh đẹp chỉ là bình hoa di động, xem ra hôm
nay gặp được công chúa, bản cung phải thay đổi quan điểm rồi. Có điều,
nữ tử quá thông minh thì không hay lắm!”

Ta cười châm biếm. “Vậy thì nương nương cảm thấy mình không đủ thông minh ư?”

Nàng ta “hừ” một tiếng. “Đừng khua môi múa mép trước mặt
bản cung, Hoàng đế Đại Tuyên muốn ngươi hòa thân với thiên triều là muốn kết hợp với thế lực của thiên triều để đối phó với Nam Chiếu ta. Ha,
đừng tưởng bản cung không biết!”

Nhìn nàng ta, ta thật sự muốn bật cười. “Tại sao Hoàng đế
Đại Tuyên muốn đối phó với Nam Chiếu, ta cho rằng nương nương là người
hiểu rõ nhất.” Chẳng phải lúc Đại Tuyên nội loạn, nàng ta đã dùng độc
Song sinh khiến Hoàng đế Đại Tuyên suýt mất mạng ư?

Sắc mặt nàng ta lạnh đi. “Bây giờ Đại Tuyên không có cớ dấy binh, bản cung giải quyết thiên triều trước. Còn ngươi, bản cung có thể giữ lại tính mạng của ngươi, có lẽ tới lúc còn có thể dùng được!

Khẽ cắn môi, ta chỉ cầu mong Cố Khanh Hằng bình an vô sự,
lúc ấy, thông qua những kẻ tham gia đánh nhau, huynh ấy có thể nhận ra
thân phận của đối phương, vậy thì không khó phán đoán ta đã bị binh sĩ
của Nam Chiếu bắt đi.

“Ngươi cười cái gì?” Nàng ta nhìn ta, trầm giọng hỏi.

Ta không đáp, nàng ta vừa định nói nữa thì thấy một người
vội vàng chạy từ ngoài vào, nói với nàng ta: “Khởi bẩm Hoàng hậu nuơng
nương, điện hạ tỉnh rồi!”

Ánh mắt Hoàng hậu Nguyên Trinh lộ vẻ vui mừng, nàng ta vội nói: “Mau đưa bản cung đi!”

Dứt lời, nàng ta rảo bước ra ngoài, binh sĩ đó lại nói:
“Nương nương… nương nương…” Gã úp úp mở mở, lại nhìn ta. “Điện hạ nói,
muốn gặp nàng ta.” Gã chỉ ta.

Nét mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh lóe lên vẻ không vui nhưng
nàng ta không ngoái đầu, sải bước đi ra rồi nói: “Gặp nàng ta làm gì?
Không cần. Ngươi ở đây canh chừng nàng ta, đợi bản cung trở lại.” Nàng
ta dừng lại một chút rồi nói: “Nếu Bệ hạ tới thì lập tức thông báo cho
bản cung!”

“Á…” Ta xông ra ngoài nhưng bị binh sĩ chặn lại, gã lạnh lùng nói: “Yên phận chút đi!”

Ta nhìn gã, ta cũng biết, lúc này ta không nên cố tình gây
ầm ĩ. Nhớ lại lời nói của Hoàng hậu Nguyên Trinh lúc rời đi, trong lòng
ta cảm thấy nực cười. Tới lúc này rồi, nàng ta vẫn còn tâm tư đề phòng
Hoàng đế Nam Chiếu.

Định thần lại, nhìn binh sĩ đang ngăn mình, ta hỏi: “Y thế nào rồi?”

Binh sĩ liếc xéo ta một cái nhưng không trả lời, chỉ đẩy ta ra, nói: “Đứng lùi ra sau!”

Ta bị gã đẩy lùi lại vài bước mới gắng gượng đứng vững,
không nhìn ra điều gì ở nét mặt gã, ta chỉ có thể tự an ủi, Tô Mộ Hàn
không sao, nhất định không sao.

Đợi một lúc trong doanh trướng của Hoàng hậu, ta nghe thấy
có người tiến vào. Ngước mắt nhìn, cũng là một binh sĩ, lòng ta thắt
nặng, chẳng lẽ là người

Gã tiến vào, chỉ tay vào ta, nói: “Hoàng hậu có lệnh, đưa nàng ta đi!”

Ta thảng thốt nhìn người trước mặt, Hoàng hậu Nguyên Trinh!

Binh sĩ vừa nãy ở lại trong doanh trướng vội tiến lên, áp
giải ta ra ngoài, ta không vùng vẫy, nếu là lệnh của Hoàng hậu Nguyên
Trinh, vậy thì có lẽ người muốn gặp ta là Tô Mộ Hàn. Ta không biết Tô Mộ Hàn đã dùng cách gì để thuyết phục nàng ta đồng ý cho ta đi gặp y, điều đó không quan trọng, ta chỉ muốn xem y thế nào.

Binh sĩ đưa ta vào một doanh trướng, ta vừa vào liền nhìn thấy một người ngồi bên giường.

Mặc dù chỉ gặp qua ông ta một lần nhưng ta nhớ rất rõ.

“Liêu Hứa!” Thật đáng ngạc nhiên, Hoàng hậu Nguyên Trinh
lại bắt được ông ta tới! Nhìn xung quanh, không thấy Thanh Dương và Cố
Khanh Hằng, ta không biết đó là vì chúng không tóm được bọn họ hay chẳng qua là chúng không đưa họ tới.

Ta bỗng cảm thấy sửng sốt.

Nếu Cố Khanh Hằng bị bắt làm tù binh hoặc tệ hơn, vậy thì sẽ không ai biết ta đang ở quân doanh của Nam Chiếu!

“Khụ khụ khụ…” Người ở trên giường đột nhiên bật ho.

“Tiên sinh!” Ta buột miệng gọi y, định tiến lên nhưng bị giữ lại.

Hoàng hậu Nguyên Trinh lo âu nói: “Đã đưa người tới rồi, để đại phu khám bệnh cho đệ đi!” Nàng ta nhìn Liêu Hứa.

Nhưng Liêu Hứa chỉ đứng bất động, nghe thấy Tô Mộ Hàn khàn
khàn lên tiếng: “Khụ khụ… Hoàng tỷ, trước tiên hãy cởi trói cho nàng ấy
đã!”

Ta sững sờ, hóa ra y dùng tính mạng để ép buộc Hoàng hậu Nguyên Trinh đồng ý đưa ta đến.

Tiên sinh…

Hoàng hậu Nguyên Trinh đưa mắt ra hiệu cho một binh sĩ tháo dây trói trên tay ta.

A… Trói lâu quá, ta kẽ xoa cổ tay theo phản xạ rồi cất bước lao lên. Y nhổm người định dậy, binh sĩ bên cạnh vội vàng đỡ y, ta nức
nở gọi: “Tiên sinh…”

Y ấn ngực, thở vài hơi: “Xin hoàng tỷ ra ngoài trước!”

“Không, bản cung không ra.” Nàng ta tái mét mặt, đưa mắt
nhìn Liêu Hứa, nghiêm giọng nói: “Còn không chữa trị cho đệ ấy?”

Ta giật mình nhưng thấy Liêu Hứa vẫn đứng đó, không hề di chuyển.

Trong lúc tức giận, Hoàng hậu Nguyên Trinh rút bội đao trên người binh sĩ, kề cổ ông ta, nói: “Không nghe thấy lời của bản cung à?
Còn không bắt đầu, bản cung sẽ giết ngươi!”

Liêu Hứa khẽ cười một tiếng rồi nói: “Liêu Hứa chỉ nghe mệnh lệnh của thiếu gia!”


“Ngươi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh vô cùng giận dữ, bàn tay
mềm mại khẽ động, lưỡi đao đã cứa một đường trên cổ Liêu Hứa, song ông
ta vẫn đứng im bất động.

Tô Mộ Hàn nói: “Hoàng tỷ cứ lui ra trước, đệ… đệ sẽ không chết.”

Nàng ta phẫn nộ nhìn y, buột miệng nói: “Đương nhiên đệ không thể chết! Cơ nghiệp phụ hoàng để lại là dành cho đệ!”

Nghe vậy, ánh mắt Tô Mộ Hàn lóe lên tia ảm đạm, cuối cùng
Hoàng hậu Nguyên Trinh nặng nề “hừ” một tiếng, vứt thanh đao trên tay
xuống, đùng đùng lao ra ngoài. Binh sĩ trong trướng cũng đi theo.

Ta vội đỡ y, lo lắng hỏi: “Tiên sinh hà tất phải làm như vậy?”

Bởi vì y lần lữa không chịu hạ lệnh cho nên Liêu Hứa chỉ
biết đứng nhìn y đau đớn, không cứu y. Có lẽ, quân y trong quân doanh
đều đã đến thử nhưng ai cũng phải khoanh tay bó gối, huống chi bây giờ y còn bị thương.

Dường như y đã dùng hết sức, mềm nhũn dựa vào người ta, thì thào: “Ta chỉ muốn tận mắt nhìn xem nàng có ổn không.

Y không tin lời của Hoàng hậu Nguyên Trinh.

“Liêu Hứa!” Y quay đầu nhìn ông ta, ông ta bước lên, ngồi xuống cạnh giường, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…”

Y gật đầu, cố nở nụ cười. “Ta vẫn chưa thể chết.”

Lời nói của y khiến ta thấy xót xa.

Liêu Hứa ra hiệu cho ta đặt y nằm thẳng xuống, sau đó xoay
người lấy một túi ngân châm trong hòm thuốc. Những chiếc ngân châm này
khác với ngân châm bình thường, ngân châm bình thường chỉ dài tầm hai
tấc rưỡi, còn những chiếc này dài gần gấp đôi. Liêu Hứa đưa tay cởi áo
cho y, ta thấy lồng ngực y in dấu bàn tay rất rõ ràng. Đó chính là
chưởng mà y chịu thay ta, nhìn kĩ, ta có thể thấy rất nhiều vết châm nho nhỏ dày chi chít.

Ta giật mình kinh hãi, đây chính là những dấu vết do ngân châm này để lại ư?

Liêu Hứa rút một chiếc ngân châm ra, nói với y: “Thiếu gia cố chịu đựng một chút!”

Y không trả lời, chỉ nhìn ta.

Chần chừ giây lát, ta nắm lấy tay y, cảm nhận được tay y
run rẩy dữ dội. Ta biết không phải vì y sợ mà là y không thể kiểm soát
nổi.

Ngân châm còn chưa đâm xuống, đột nhiên y lại ho dữ dội.
Liêu Hứa dùng một tay đè chặt y, nắm lấy thời cơ, đâm chiếc ngân châm
dài xuống, ngân châm không đâm sâu, chỉ chưa tới một tấc. Ông lật tay,
lấy ra ba chiếc khác, nhanh chóng đâm xuống, cho tới khi những chiếc
ngân châm cắm đầy trên lồng ngực y, cơn ho của y mới từ từ lắng dịu.

Trán Liêu Hứa đầm đìa mồ hôi.

Ta đưa khăn tay cho ông ta song ông ta lắc đầu, nói: “Hãy lau cho thiếu gia!”

Y đã mệt mỏi nhắm mắt, ta nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán
cho y, y cũng không mở mắt. Liêu Hứa đứng một bên, nói: “Năm đó người
hít quá nhiều khói bụi, ta dùng cách này chỉ có thể tạm thời làm giảm
cơn đau của người, đợi một t nữa lại phải châm cứu tiếp.”

Ý của ông ta chính là Tô Mộ Hàn không thể rời xa ông ta, đúng không?

Liêu Hứa lại thở dài một tiếng, nói: “Cơ thể của thiếu gia
đã rất yếu, lần bị thương này, ôi, lão phu nhìn mà thấy đau lòng.”

“Y sẽ không sao, đúng không?” Ta ngước mắt nhìn ông ta, ông ta lắc đầu nhưng không nói gì. Ta bỗng nhớ ra một chuyện, bèn đứng bật
dậy, xông ra ngoài. Binh sĩ bên ngoài ngăn ta lại, ta buột miệng nói:
“Gọi Hoàng hậu của các ngươi đến đây! Ta có thể cứu y, ta có thể cứu y!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh nghe tiếng, vội đến, khoát tay ra
hiệu cho binh sĩ buông ta ra. Ta xông tới, nói với nàng ta: “Cô cô…
Không, Phương Hàm cho ta một viên thuốc có thể cứu mạng y!”

Nàng ta mở to mắt, vội hỏi: “Thuốc đâu?”

Nhìn nàng ta, ta nghiến răng nói: “Bị rơi ở chỗ ngươi cho người bắt chúng ta!”

Vẻ mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh thay đổi, ta vội nói: “Thuốc
đựng trong một chiếc hộp, trên nắp chiếc hộp khắc hình một cây thị.”

Đúng vậy, nhất định phải tìm thấy, nhất định phải tìm thấy.

Hai tay siết chặt, Hoàng hậu Nguyên Trinh ngoảnh đầu nhìn
ta một cái, vừa định lên tiếng thì nghe thấy ở bên trong, Liêu Hứa sợ
hãi kêu: “Thiếu gia!” Ta quay đầu theo phản xạ, thấy ông ta đang ấn cơ
thể Tô Mộ Hàn xuống, y đột nhiên lại bắt đầu ho, Liêu Hứa lập tức trở
tay, rút hết ngân châm ra. Ta sửng sốt, sải bước lên, vội hỏi: “Chuyện
gì vậy?”

Ông ta đẫm mồ hôi, lắc đầu nói: “Vết thương ở lồng ngực
khiến người không chịu nổi phương pháp châm cứu của ta. Lúc châm cứu,
một khi người ho dữ dội sẽ khiến ngân châm đâm sâu hơn, như vậy sẽ nguy
hiểm tới tính mạng.”

Mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh biến sắc, nàng ta giơ tay muốn
đánh ta, ta lật tay túm lấy tay nàng ta, nàng ta giận dữ nói: “Nếu không phải vì ngươi, sao đệ ấy có thể bị như thế này?”

Ta ra sức đẩy mạnh nàng ta, căm hận nói: “Ngươiquên, người
đả thương y không phải ta!” Mà chính là người do Hoàng hậu Nguyên Trinh
phái đi! Nàng ta mới chính là thủ phạm!

Nàng ta bỗng sững sờ, mãi sau vẫn không thể hoàn hồn trở lại.

Ngón tay Liêu Hứa đặt lên mạnh Tô Mộ Hàn, ánh mắt ông ta
đầy vẻ lo âu. Tình hình chắc chắn không tốt chút nào, ta đưa mắt nhìn
khuôn mặt trắng bệch của người đang nằm trên giường, chỉ có thể không
ngừng cầu nguyện những binh sĩ kia tìm được thuốc mang về!

“Khụ khụ…” Y lại ho, tay ấn lên ngực, ấn đường nhăn lại.

“Tiên sinh!” Giờ đây ta chẳng quan tâm tới Hoàng hậu Nguyên Trinh, chỉ nói với Liêu Hứa: “Liêu đại phu, còn có cách nào khác
không?”

Có thể giúp y hết đau không? Cho dù một lát thôi cũng được!

Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng sải bước tiến lên, nghiêm nghị
nói: “Cứu đệ ấy trước, ngươi muốn gì bản cung cũng có thể cho ngươi!”

Liêu Hứa chần chừ, mãi sau mới nói: “Cách thì…”

“Liêu Hứa!” Y thì thào ngắt lời ông ta, lắc đầu nói: “Ta có thể… khụ khụ… có thể cầm cự được…”

“Tiên sinh…”

Bàn tay y càng siết chặt tay ta hơn, ta đã hiểu ý y, song
ta không hiểu, vì sao có cách mà lại không dùng? Y thà đau đớn như vậy
cũng không muốn dùng…

Ta đau lòng, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc bị đứt dây.

Y ho đứt quãng, mãi sau mới khá hơn một chút, song từ đầu
đến cuối không hề buông tay ta. Ta biết, y sợ Hoàng hậu Nguyên Trinh sẽ
sai người đưa ta đi.

“Linh Nhi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh đi tới bên giường, giơ
tay nắm lấy tay kia của y, nức nở nói: “Đệ hãy chịu đựng, bản cung nhất
định sẽ sai bọn chúng tìm thấy thuốc của đệ mang về. Bản cung sẽ không
để đệ xảy ra chuyện.” chậm rãi mỉm cười, hé môi nói: “Hoàng tỷ lo lắng
điều gì? Bây giờ ta sẽ không chết đâu.”

Nàng ta lắc đầu. “Đương nhiên, sau này đệ cũng sẽ không chết.”

Y khẽ khép mắt, mệt mỏi nói: “Đệ mệt lắm, hoàng tỷ cũng về nghỉ ngơi đi!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn về phía ta, ánh mắt đặt trên
bàn tay y đang nắm tay ta, hé miệng song cuối cùng chỉ nói: “Vậy đệ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ kêu một tiếng, bên ngoài luôn có người.”

Y không trả lời, Hoàng hậu Nguyên Trinh đợi một lát, bèn đứng lên đi ra ngoài.

Đợi nàng ta đi ra, ta mới hỏi Liêu Hứa: “Thanh Dương và Khanh Hằng cũng ở trong quân doanh à?”

Song Liêu Hứa lắc đầu. “Ta cũng không biết, khi đó rất hỗn
loạn, có người đánh ta ngất, đến lúc tỉnh lại thì ta đã thấy mình bị
giam ở đây. Ta không hề nhìn thấy Thanh Dương cô nương, còn người kia
của cô, ta càng không biết.”

Ta cắn môi, vậy thì có lẽ họ không ở đây.

Tô Mộ Hàn thật sự không còn chút sức lực nào, rất lâu sau
vẫn không nghe thấy y lên tiếng. Liêu Hứa cũng không đi, chỉ trông chừng bên cạnh giường.

Thi thoảng y ho khan, có thể thấy y vô cùng yếu ớt.

Lại một lúc lâu sau mới thấy y hơi hé mắt nhìn ta, khẽ cười, nói: “Ta không sao.”

Ta nức nở: “Tấm ân tình tiên sinh dành cho Tử Nhi, cả đời Tử Nhi cũng không thể báo đáp được.”

Nhưng y lắc đầu. “Nàng phải sống bình an, còn ta đã là tấm thân tàn, đổi lấy tính mạng của nàng cũng đáng.”

Ta đưa tay che miệng y, cắn môi, nói: “Tiên sinh nói linh
tinh gì đấy, cô cô đã đưa thuốc cho ta, uống thuốc rồi, tiên sinh sẽ
không sao.”

Y nhìn ta, chậm rãi nói: “Phương Hàm?

Ta ngây người, quả nhiên y đã biết.

Ta gật đầu, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt y dần trở nên
ảm đạm, đôi môi mỏng hé mở: “Khi ấy, ta muốn nàng ta cứu mẫu hậu nhưng
mẫu hậu nói không cần. Bà nói phải giữ lại cho ta để phòng khi có việc
không may…”

“Hoàng hậu Minh Vũ đã lựa chọn đúng!” Giờ đây viên thuốc đó chính là tia hy vọng đối với y, không phải sao?

Y khẽ cười, nói: “Ta nên chết từ trận hỏa hoạn bốn năm trước.”

“Tiên sinh…”

Y lắc đầu. “Bây giờ cũng không nên sống. Sống mà bị trở thành cái cớ để gây chiến thì sống làm gì.”

Trong lời nói của y tràn ngập nỗi đau.

Nghe y nói, ta cũng thấy chua xót.

Y không muốn tranh giành nhưng y đã hứa với Thừa Diệp sẽ
bảo vệ giang sơn của Bắc Tề, kết cục vẫn không thoát khỏi chiến tranh. Y không muốn làm thái tử nhưng để bình ổn cuộc chiến mà lặn lội tới đây,
kết cục vẫn trở thành một quân cờ.

“Nhưng nếu bây giờ ta chết, rất nhiều người sẽ phải chết.” Y nhìn ta, nhấn mạnh từng từ.

Ta nghẹn ngào, không nói nên lời, nếu bây giờ y chết, Liêu Hứa không thể sống sót, ta cũng vậy.

Trong lòng y hiểu rõ hơn ai hết, cho nên mới phải khổ cực cầm cự.

“Tử Nhi, đỡ ta!”

Ngập ngừng giây lát, ta đỡ y ngồi dậy, y cười yếu ớt nhưng
không ngã xuống. Đưa mắt nhìn về phía trước, y nhỏ giọng nói: “Rất nhiều lúc, khi tỉnh dậy, ta đều cho rằng trước mặt ta còn có một tấm rèm. Ba
năm trong ngôi chùa ấy là ba năm ta sống yên ả nhất. Đó là những thứ ta
chưa từng cảm nhận được trong hơn mười năm sống trong cung và cả những
tháng ngày dài đằng đẵng ở Bắc Tề sau này.”

“Thế nhưng những ngày tháng ấy rốt cuộc cũng qua đi, không
bao giờ trở lại.” Y than thở, giơ tay vén chăn, ta giật mình sợ hãi
nhưng y nói tiếp: “Ta không muốn sau này, khi nàng nhớ tới ta, đều là
dáng vẻ nằm trên giường.”

Y nói xong, khẽ đẩy tay ta ra, tự mình đứng dậy.

“Thiếu gia!” Liêu Hứa định tiến lên đỡ y nhưng bị y giơ tay ngăn cản.

Trước đây, bị ngăn cách bởi tấm rèm lờ mờ, rất nhiều lúc y
nằm nghiêng trên giường, cho dù đứng, ta cũng không thể nhìn rõ. Giờ đây ta mới phát hiện tiên sinh của ta cũng rất cao lớn. Y phục của y luôn
sạch sẽ, thoát tục…

Ta nhìn đến ngơ ngẩn, y chậm rãi xoay người, khẽ cười với ta. “Tử Nhi cũng lớn rồi!”

“Tiên sinh…” Ta đứng lên.

Y vẫn cười, nói: “Nàng là niềm tự hào của ta.”

Ta lắc đầu, định lên tiếng song y đã bước qua. Mỗi bước đi, dường như y phải dùng hết sức mình. Ta giơ tay, y nắm lấy tay ta, nhỏ
giọng nói: “Hứa với ta, bất kể lúc nào nàng cũng phải sống thật tốt.”

Ta nhìn y, gật đầu, nói: “Chúng ta đều phải sống thật tốt.”

Khóe miệng y mỉm cười, y quay người ngồi xuống mép giường,
khẽ nhắm mắt, nói: “Để ta kêu người chuẩn bị nhuyễn tháp ở gian ngoài,
nàng sẽ ngủ trong trướng của ta.” Y vẫn không yên tâm để ta ở chỗ khác, y không yên tâm về Hoàng hậu Nguyên Trinh.

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng bước chân bên ngoài đánh
thức. Sợ hãi ngồi dậy, liền thấy Hoàng hậu Nguyên Trinh xông vào, hỏi:
“Phương Hàm vẫn còn ở trong hoàng cung thiên triều chứ?”

Ta ngây người, chưa hiểu nàng ta có ý gì, nàng ta đã bước lên túm cổ tay ta, lại hỏi: “Phương Hàm bây giờ ở đâu?”

Lạnh lùng nhìn nàng ta, ta ra sức rút tay ra, lạnh giọng nói: “Nh nàng ta làm gì?”

Nàng ta nghiến răng, nói: “Không tìm thấy viên thuốc mà ngươi nói! Nhất định phải bảo Phương Hàm bào chế lại!”

Ta cảm thấy bàng hoàng, nàng ta nói gì, không tìm thấy ư?

Bảo Phương Hàm bào chế thuốc? Ha, bào chế thế nào? Nàng ta chết rồi!

Nhưng Tô Mộ Hàn thì phải làm sao?

Quay phắt đầu, giọng nói của y truyền đến: “Hoàng tỷ, đệ có lời muốn nói.”

Nghe vậy, Hoàng hậu Nguyên Trinh vội tiến lên, ngồi cạnh giường y, nhỏ giọng nói: “Có việc gì, đệ cứ nói đi!”

Y nhìn ta, đột nhiên nói: “Nàng ra ngoài trước đi!”

Ta sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì? Y muốn tách ta ra?

Hoàng hậu Nguyên Trinh quay đầu nhìn ta, tức giận nói: “Còn không đi ra?”

Ta xoay người đi ra ngoài, binh sĩ cũng không ngăn cản, ta
chần chừ giây lát rồi đi thẳng lên phía trước vài bước. Trong đầu cứ
hiện lên nét mặt ban nãy của Tô Mộ Hàn. Y nhất định có việc giấu ta,
nhưng y đã không muốn nói thì cho dù thế nào ta cũng không thể moi được, chỉ bởi lẽ y quá hiểu ta, sẽ không cho ta cơ hội để làm vậy.

Suy nghĩ một hồi, tới khi hoàn hồn, ta mới phát hiện mình
đã đi khá xa doanh trướng của Tô Mộ Hàn. Vừa định quay trở lại, ta bỗng
nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói, đó là Hoàng đế Nam Chiếu:
“Thế nào rồi?”

“Bẩm Bệ hạ, chúng ta không cần động thủ, người đi tìm thuốc đều tay không trở về.”

“Ha ha, tốt nhất là đừng tìm thấy!”

“Bệ hạ, người muốn y chết thì đâu có gì khó! Thuộc hạ động thủ là được.”

Hoàng đế Nam Chiếu lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Bây giờ trẫm
cần y, có điều không được sống khỏe mạnh, sẽ có một ngày y phải chết,
bằng không, giang sơn của thiên triều sao có thể rơi vào tay trẫm?”

Ta chỉ cảm thấy tay run rẩy, Hoàng đế Nam Chiếu muốn lợi
dụng Tô Mộ Hàn để cướp đoạt giang sơn thiên triều, sau đó độc chiếm.

Hoàng hậu Nguyên Trinh có biết chuyện này không?

Ta hoảng hốt quay người chạy, đúng lúc Hoàng hậu Nguyên
Trinh đi ra, ta đâm sầm vào nàng ta, dường như nàng ta đang rất vui
mừng, bị ta va phải, nàng ta sa sầm mặt, giận dữ nói: “Hoảng hốt cái gì
vậy?”

“Ta…”

Ta vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Hoàng đế
Nam Chiếu vang lên từ phía sau: “Trẫm đến thật đúng lúc, hóa ra Hoàng
hậu cũng ở đây.”

Ta quay phắt đầu lại, thấy y nhìn ta chằm chằm. Trong lòng
ta thoáng run, không biết có phải y đã phát hiện ra ban nãy ta nghe trộm những lời bọn họ nói hay không?