Mệnh Phượng Hoàng

Chương 69

Cung tỳ đó nhìn ta một cái, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, người có gặp không?”

Ta gật đầu, nói: “Mau mời vào!”

Gặp, tất nhiên là gặp chứ.

Cung tỳ vâng lời, như trút được gánh nặng, lui ra. Rất
nhanh sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đi vào.. Cửa mở, ta trông
thấy bóng dáng nữ tử mảnh mai chầm chậm bước vào. Cúc Vận ở phía sau
nàng ta không đi theo, chỉ khẽ khàng khép cửa.

Lâu lắm không gặp, nàng ta gầy hẳn đi, mắt đỏ hoe giống như đã khóc.

Ta đứng dậy, bước lên, khẽ nói: “Quý tần nương nương đại giá đến đây khiến Trường Phù rất ngạc nhiên.”

Ánh mắt khóa chặt khuôn mặt ta, quan sát kĩ hồi lâu, nàng
ta mới lên tiếng: “Bản cung tưởng công chúa biết vì sao bản cung muốn
đến.”

Ta khẽ cười. “Vậy nương nương đến đây để cầu xin bản cung thương tình?” Cầu xin thay cho Thiên Phi?

Sắc mặt trắng nhợt, tay khẽ siết chặt chiếc khăn, nàng ta
cắn môi, nói: “Bản cung chỉ không hiểu nổi, vì sao công chúa muốn gây
khó dễ với tỷ tỷ của bản cung?”

Ta cười nhạt một tiếng. “Nương nương sai rồi, không phải
bản cung gây khó dễ với nàng ta, mà chính nàng ta tự đến tận cửa tìm
phiền phức. Muốn trách, chỉ có thể trách nàng ta không may đụng phải
Hoàng thượng, việc này bản cung cũng không thể bảo vệ được nàng ta.”

Lông mày nàng ta nhíu lại, lạnh lùng nói: “Nếu công chúa
không dùng mưu kế gì đó thì tỷ tỷ có gặp phải chuyện này không?”

Ta có phần ngạc nhiên nhìn nàng ta, ha, chẳng lẽ bản thân
nàng ta suốt ngày sống trong mưu tính cho nên ta nói thật, nàng ta lại
không tin?

Thấy ta cười, nàng ta lại nói: “Công chúa bây giờ vẫn chưa
phải là phi tử của thiên triều nhưng đã bắt đầu tiến bước nào, rào bước
ấy, bố trí, sắp đặt các phi tần trong hậu cung.” Nàng ta nhìn ta, nói
tiếp: “Công chúa cho rằng có được sự sủng ái của Hoàng thượng thì có thể làm gì tùy thích chăng?”

Lời của nàng ta khiến ta có chút ngẩn ngơ. Còn nhớ khi đó,
nàng ta nói với ta, cho dù là hoàng đế với ngôi vị tít trên cao cũng
không thể bảo vệ ta chu toàn. Một mình ta, hai quyền khó địch bốn tay,
nhưng sự thật cho ta thấy nàng ta đã sai. Hạ Hầu Tử Khâm xưa nay đều bảo vệ ta rất chu toàn, không phải sao?

Cười khinh miệt, ta nhìn thẳng vào nàng ta rồi nói: “Hôm
nay Tích Quý tần nương nương đến, chắc không chỉ muốn nói với bản cung
câu này đâu nhỉ? Điều này không cần nương nương bận lòng. Nếu nương
nương rảnh rỗi, chi bằng nhân lúc còn sớm, hãy tới Hy Ninh cung, cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu để được nhận nuôi tiểu hoàng tử. Dù sao tiểu
hoàng tử cũng là cháu ruột của nương nương, có lẽ nương nương sẽ yêu
thương như con ruột.”

Nói xong, ta thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, nàng ta nghiến
răng, nói: “Công chúa cảm thấy chia rẽ mẫu tử người ta là việc vui vẻ
lắm à?”

Ta sững người, nàng ta không nhắc tới việc muốn nhận tiểu
hoàng tử làm con thừa tự. Cười nhạt, ta nói: “Việc nương nương nói không hề liên quan đến bản cung. Có điều, bản cung thấy, hình như nương nương cũng không muố tiểu hoàng tử làm con thừa tự nhỉ?”

Nhìn kĩ người trước mặt, thu hết mọi biểu cảm của nàng ta
vào trong mắt. Hình như nàng ta ý thức được điều gì, hơi nghiêng người,
ta không nhìn thấy mắt nàng ta. Ta khẽ nắm hai tay, lẽ nào đến nàng ta
cũng không dám nhận tiểu hoàng tử? Nếu điều đó là thật, vậy thì ta có
thể khẳng định, tiểu hoàng tử thật sự có vấn đề.

Nàng ta không nói, ta vẫn thản nhiên cất lời: “Tối qua
Hoàng thượng còn nói người vẫn nợ tiểu hoàng tử một bữa tiệc đầy tháng,
tới lúc đó, chắc chắn phải bù đắp cho hoàng tử. Có thể khi đó sẽ giao
tiểu hoàng tử cho người khác làm con thừa tự. Bản cung còn tưởng dựa vào tình cảm giữa nương nương và Tiểu viện, nương nương sẽ mở lời trước cơ
đấy!”

Nàng ta cắn môi, cuối cùng lên tiếng: “Vì sao công chúa lại để ý việc đi hay ở của tiểu hoàng tử như vậy? Hay công chúa đã biết một số chuyện?”

Ta liếc nhìn nàng ta. “Ngươi cảm thấy bản cung biết gì?”

Song nàng ta không trả lời, chỉ cười, nói: “Không nhìn mặt
công chúa, chỉ nghe giọng nói, công chúa khiến bản cung nghĩ đến một
người.”

Trong lòng thoáng kinh hãi, đương nhiên ta biết nàng ta có ý gì. Hôm ta và Hạ Hầu Tử Khâm trở lại hoàng đô, nàng ta đã nhìn ta với
ánh mắt dò xét.

Xem ra, hôm nay ngoài chuyện của Thiên Phi, nàng ta còn muốn thăm dò ta.

Ta cũng không né tránh, cho dù nàng ta biết thì đã sao?

Ta nhìn thẳng vào nàng ta rồi hỏi: “Ai?”

Thiên Lục sững sờ, cuối cùng từ từ xoay người, đối diện với ta, đôi môi anh đào khẽ hé: “Người này là ai, có lẽ trong lòng công
chúa cũng biết rõ, không phải sao?” Nàng ta không để ta mở miệng, lại
nói tiếp: “Vì sao công chúa hồi cung, Thái hậu lại triệu kiến công chúa
trước? Vì sao công chúa phải chọn ở Cảnh Thái cung? Vì sao hôm nay
Phương Hàm đột nhiên treo cổ tự vẫn?”

Ta cười nhạt, nhìn nàng ta, nàng ta rất lợi hại, có thể chú ý đến nhiều chi tiế

Song nàng ta thở dài, nói: “Hóa ra ngươi có nhiều bí mật
đến vậy, người khác không biết nhưng Thái hậu và Hoàng thượng đều biết.”

Ta cười, nói: “Vì vậy…”

Nàng ta lạnh mặt. “Vì vậy, cho dù bản cung nói ra sự thật, e là cũng chẳng ai tin. Tới lúc ấy, bản cung còn mắc tội làm vấy bẩn Quý
phi, khi quân phạm thượng.”

Nàng ta suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng không hề hỏi chuyện
dung nhan của ta là như thế nào, song nàng ta biết, nếu bây giờ nói ra
việc này thì tội khi quân khạm thượng của ta cũng không bị vạch trần, vì ai có chứng cứ chứng minh chứ? Hơn nữa, nếu nàng ta nói ra, há chẳng
phải nói Hạ Hầu Tử Khâm lừa dối người trong thiên hạ ư?

Ha, tội danh này e là không ai có thể gánh vác nổi.

Ta im lặng, nàng ta lại nói: “Hôm nay ta tới chính là muốn
khẳng định một việc, bây giờ xem ra đúng là thật.” Nói tới đây, nàng ta
dường như thở phào. “Vì sao không cầu xin Hoàng thượng việc của Cố Khanh Hằng?”

Ngón tay khẽ run, ta không ngờ nàng ta lại nhắc đến Cố Khanh Hằng.

Tủm tỉm cười, ta nói: “Những người ngươi muốn bảo vệ nhiều quá nhỉ?”

Một bên là Thiên Phi, một bên là Cố Khanh Hằng.

Sắc mặt thoáng thay đổi, nàng ta cắn môi, lên tiếng:
“Chuyện của tỷ tỷ, bản cung muốn quản cũng không quản nổi. Tỷ ấy vì
ngươi mà đụng đến Hoàng thượng tức là đã không có đường để quay đầu.
Hoàng thượng không biếm tỷ ấy vào lãnh cung là vì nể mặt tiểu hoàng tử.
Thế nhưng không ngờ, Nhuận Vũ lại có thể phản bội tỷ ấy!” Lúc nhắc đến
Nhuận Vũ, ánh mắt nàng ta thoáng hiện vẻ độc ác khiến người khác cảm
thấy lạnh gáy.

Ta cười gằn một tiếng. “Chuyện phản bội có gì là lạ trong
chốn hậu cung này? Ngươi không phải mới ở đây một, hai ngày, sao tới giờ vẫn khiến người ta cảm thấy ngươi rất đơn thuần nhỉ?” Ta cũng biết,
Thiên Lục vốn không phải loại người như vậy. Tâm tư của nàng ta sâu xa
tới mức ta không dám lơ là.

Ta tự nhận thấy mình rất thận trọng, bên cạnh ta chắc không có mật thám của ai ẩn náu, nhỉ?

Cũng may, Triêu Thần là người của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu
không, ta cũng không biết phía sau Triêu Thần còn có người nào khác.

Nàng ta không hề để ý đến lời ta nói, chỉ ngước mắt nhìn ta, hỏi: “Lẽ nào Cố Khanh Hằng không quan trọng với ngươi?”

Quan trọng, tất nhiên là quan trọng rồi. Thế nhưng trước mặt nàng ta, ta xưa nay không dễ dàng thể hiện ra mặt.

Hít một hơi, ta nói: “Ta vẫn tò mò, Cố đại nhân vào ngục,
sao tỷ muội các ngươi lại bình an vô sự nhỉ? Ta tưởng ngươi sẽ thề sống
chết với Cố gia, cùng tiến cùng lùi chứ?”

Mặt nàng ta tái mét, cười chán nản, nói: “Nếu tất cả mọi
người đều bị cuốn vào, Cố gia mới thật sự vô vọng, không phải sao?”

Ta thoáng sững sờ, cho nên nàng ta mới muốn thoát thân nhanh nhất có thể, đúng không?

Hóa ra nàng ta làm vậy là vì Cố Khanh Hằng, nhưng đáng
tiếc, Cố Khanh Hằng không yêu nàng ta. Nàng ta vì huynh ấy, giống như
thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhìn nàng ta, ta hạ giọng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn tốt
cho huynh ấy thì đừng quan tâm tới việc này. Ngươi hãy cách xa huynh ấy
một chút.”

Trước khi chuyện mưu phản kết thúc, nếu huynh ấy lại dính
vào việc tư thông với phi tần thì dẫu Hạ Hầu Tử Khâm có muốn buông tha
cho huynh ấy cũng sẽ rất khó.

Ta biết, nàng ta quan tâm tới huynh ấy nhưng ta không thể cho nàng ta biết việc Hạ Hầu Tử Khâm muốn làm.

Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt, nàng ta lập
tức nói: “Ta biết, ta tới tìm ngươi vì muốn ngươi cầu xin Hoàng thượng.
Còn chuyện của tỷ tỷ, xin ngươi hãy tha cho tỷ ấy, đừng ép tỷ ấy vào
đường cùng.”

Ta cười lạnh lùng: “E là ta không động thủ mà chính nàng ta không an phận trước!”

“Việc này ngươi yên tâm, ta sẽ khiến tỷ ấy an phận.” Nàng ta nghiến răng nói. “Chuyện của Cố thiếu gia…”

Ta lập tức ngắt lời: “Hậu cung không can thiệp chính sự, ta nghĩ ngươi không phải không biết.”

Cuối cùng nàng ta không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Tang Tử…”

“Ai là Tang Tử?” Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Ngươi…” Nàng ta bị câu hỏi của ta chặn họng, không thốt nổi một lời.

Ta cười nhạt. “Ta nghĩ, nếu ngươi không có việc gì thì tốt
nhất hãy tới Huyền Nhiên các chăm lo cho tỷ tỷ bảo bối của ngươi, tránh
để nàng ta bất cẩn, lại gây ra chuyện không hay.”

Thiên Lục nghiến răng, nói: “Việc này không phiền ngươi hao tâm tổn trí! Ta cảnh cáo ngươi, nếu Cố thiếu gia có chuyện gì, ta nhất
định sẽ không tha cho ngươi!” Nàng ta nặng nề “hừ” một tiếng, xoay người sải bước ra ngoài.

Khẽ siết chặt tay, Khanh Hằng sẽ không có chuyện gì, nhưng điều ta lo lắng chính là kẻ đứng sau Cố đại nhân.

Ngồi trong phòng một lúc, ta nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, từng bước, từng bước vô cùng rõ ràng.

Ta đứng dậy, thấy cửa đã mở, giật mình kinh hãi, thì ra là Hạ Hầu Tử Khâm! Ta tưởng muộn như vậy, hắn sẽ không đến.

Ta bước lên, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn. Hắn vừa trở
về, chỉ giao và nhận những công việc triều đình lớn nhỏ cũng đã nhiều
không kể xiết e là hắn đã phải ở Ngự thư phòng tới tận bây giờ. Ta rót
chén nước cho hắn, nhỏ giọng hỏi: “Muộn như vậy rồi, sao Hoàng thượng
còn chưa nghỉ ngơi?”

Hắn nhận chén trà, uống một ngụm rồi nhíu mày, nói: “Vừa
nãy phủ Nội vụ đưa tin tới, nói triều phục của quý phi có chút vấn đề.”

Ta cảm thấy hơi hoảng sợ, triều như vậy lễ sắc phong quý
phi không thể tiến hành đúng ngày. Vì việc này mà hắn gấp gáp tới đây ư?

Định rót trà cho hắn song hắn ngăn ta lại, ta cười, nói:
“Đây cũng chẳng phải việc gì to tát, lễ sắc phong quý phi có thể để
sau.”

Nhưng hắn lắc đầu, nói: “Trẫm không muốn như vậy.”

Cuối cùng, ta mỉm cười, lên tiếng: “Không sao, gần đây có
quá nhiều việc, ý thiếp là đợi Hoàng thượng xử lý xong tất cả mọi thứ
rồi hẵng tiến hành việc này.” Ta không để ý đến chuyện triều phục xảy ra vấn đề bởi lẽ những việc trước mắt ở cả trong và ngoài cung đều quá
nhiều.

Nếu phía Nam Chiếu khai chiến, ta không rõ, hắn có thân
chinh xuất trận như trước không. Nếu đúng, ta cũng muốn đi, nhưng giả sử đã là quý phi của thiên triều, với thân phận đó, ta không thể quang
minh chính đại đi cùng hắn. Nếu chỉ là công chúa của Đại Tuyên thì lại
là chuyện khác. Cho nên đối với việc này, ta không gấp song cũng không

thể để hắn biết dự định trong lòng ta, bằng không hắn nhất định sẽ tức
giận.

Hắn vừa định nói thì ta cướp lời: “Chuyện của Cố gia thế nào rồi?”

Nghe vậy, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm trọng, cũng không quan tâm tới chuyện ban nãy nữa, chỉ đáp: “Cố Địch Vân không chịu nói.”

Ta thấy trong lòng nặng nề, buột miệng hỏi: “Còn Khanh Hằng?”

“Đương nhiên là cùng bị giam trong thiên lao.”

Ta im lặng, mãi sau mới hỏi: “Hoàng thượng cho rằng kẻ đứng sau ông ta là ai?”

Hắn đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên, nói: “Lúc đầu,
trẫm tưởng là y.” Lúc nhắc đến từ “y”, Hạ Hầu Tử Khâm ngước mắt nhìn ta, dĩ nhiên ta hiểu hắn ám chỉ ai.

Hắn hơi lắc đầu, xoay người, nói: “Thế nhưng bây giờ có vẻ không phải.”

Ta đứng dậy theo, nghĩ một chút, cuối cùng lên tiếng:
“Không phải tiên sinh, là… là Hoàng hậu Nguyên Trinh.” Cũng có thể nói
là Nam Chiếu.

Hắn quay đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Sao nàng biết?”

Hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ trong lòng cũng biết rõ, bây
giờ ta chẳng có gì phải giấu giếm, bèn nói: “Lúc thiếp và tiên sinh rơi
xuống hẻm núi, thiếp từng hỏi y, thích khách xông vào Dao Hoa cung có
phải là người của y không. Y nói không phải.” Y còn nói, là hoàng tỷ của y.

Y chỉ có một hoàng tỷ, vậy chính là Hoàng hậu Nguyên Trinh bây giờ, tức Công chúa Chiêu Dương ngày trước.

Hắn trầm mặc. Ta tiến lên, khẽ kéo áo hắn, hỏi nhỏ: “Hoàng
thượng muốn ông ta thừa nhận, sau đó mượn cớ để khai chiến với Nam
Chiếu, có phải không?” Nếu không, ta không nghĩ ra được vì sao đến tận
bây giờ hắn không hạ lệnh cho Diêu Hành Niên lui binh.

Cuối cùng hắn nói: “Trong tay Cố Địch Vân nhất định đang
nắm giữ chứng cứ câu kết với giặc. Có điều, trẫm phái người đi điều tra
rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả.”

“Vì sao Hoàng thượng muốn khai chiến?” Ta buột miệng hỏi hắn.

Song hắn lạnh giọng nói: “Trẫm không thể giữ lại Nam Chiếu.”

Không thể giữ lại, đó chính là dã tâm của hắn. Bây giờ Bắc
Tề đã diệt vong, nơi biên thùy chỉ có duy nhất Nam Chiếu vẫn đang rục
rịch hành động. Bọn chúng đang tìm lý do để khai chiến nhưng không ngờ
Hạ Hầu Tử Khâm cũng vậy. Có điều, ta không hiểu Hoàng hậu Nguyên Trinh
muốn lấy lý do gì để phát động cuộc chiến. Ha, cho dù thế nào, thực lực
của Nam Chiếu còn kém xa thiên triều, nàng ta làm vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Có thể nói, tận mắt chứng kiến Bắc Tề bị diệt vong, Hoàng
đế Nam Chiếu cũng phải ý thức được sự nguy hiểm chứ nhỉ? Trước khi Bắc
Tề bị tiêu diệt, bọn họ nên liên thủ với Bắc Tề để chống lại thiên triều mới đúng.

Ta không biết nên nói gì, bỗng hắn khẽ thở dài, sắc mặt dần dịu lại, nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Trẫm nghe nói Phương Hàm đã treo cổ
tự vẫn?”

Thoáng kinh ngạc, đúng thế, Phương Hàm là người của tiên
triều, đương nhiên hắn vẫn để ý. Ta không nói gì, chỉ gật đầu.

Hắn khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Trẫm đang đợi đối chất với nàng ta, nàng ta chết nhanh thật đấy!”

Ta giật mình, buột miệng hỏi: “Đối chất cái gì cơ?” Lẽ nào hắn cho rằng Phương Hàm là người của Tô Mộ Hàn?

Hắn vừa định cất lời, đột nhiên nghe thấy Lý công công ở
bên ngoài sốt ruột lên tiếng: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Thiển Nhi cô
nương của Hy Ninh cung đến, nói Thái hậu mời người qua!” Giọng y có vẻ
rất lo lắng, xem ra chỗ Thái hậu đang có chuyện gì lớn.

Bây giờ cũng không còn sớm, nếu không phải việc quan trọng, Thái hậu sẽ không sai người đi mời hắn.

Sắc mặt thoáng thay đổi, hắn xoay người, nói: “Trẫm qua Hy Ninh cung trước.”

Ta há miệng nhưng rốt cuộc không gọi hắn lại. Chần chừ giây lát, ta đi ra phía cửa, thấy bóng dáng màu vàng ấy đã biến mất khỏi tầm mắt. Lúc quay người, nghe thấy cung tỳ bên cạnh hỏi: “Công chúa muốn
nghỉ ngơi chưa ạ?”

Ta nhìn nàng ta theo phản xạ, nàng ta chỉ cúi đầu, dáng vẻ
kính cẩn, ngoan ngoãn. Ta “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Bẩm công chúa, nô tỳ là Tư Âm.” Nàng ta vẫn cúi đầu, trả lời.

Ta gật đầu. “Hoàng thượng sai ngươi hầu hạ bản cung à?”

“Vâng!”

Ta lại nhìn một lần nữa, nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi tới Hy Ninh cung xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Nàng ta vâng lời rồi lui xuống.

Ta thở dài, trở về phòng.

Cảm thấy hơi mệt, ta nằm trên giường, đợi rất lâu vẫn không thấy Tư Âm trở lại. Không lâu sau, ta nặng nề ngủ thiếp đi, khi tỉnh
dậy đã là sá

Ta gọi người vào, liền thấy Tư Âm, ta hơi sững người, nàng
ta vội giải thích: “Tối qua, lúc nô tỳ trở về thì công chúa đã ngủ rồi,
nô tỳ không dám đánh thức công chúa nên không gọi công chúa dậy.”

Ta chỉ hỏi: “Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng ta ngập ngừng giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng
không biết, chỉ thấy thái y vào Hy Ninh cung, sắc mặt ai nấy đều nghiêm
trọng. Sáng sớm nay nô tỳ lại đi nghe ngóng, Thái hậu không hề bị bệnh.”

Ta nghe xong, trong lòng bắt đầu sáng tỏ.

Thái hậu lo lắng như vậy, còn có thái y qua Hy Ninh cung,
xem ra tiểu hoàng tử có vấn đề thật rồi. Cũng khó trách tối qua Hạ Hầu
Tử Khâm không quay lại.

Ta lại hỏi: “Hoàng thượng vẫn lên triều sớm chứ?”

Nàng ta nhìn ta vẻ không hiểu. “Hoàng thượng vẫn lên triều như bình thường, sao công chúa lại hỏi như vậy?”

Ta lắc lắc đầu, e là hắn đã mất ngủ cả đêm. Mỗi lần nhắc
đến tiểu hoàng tử, hắn đều hân hoan, phấn khởi, sao hắn có thể ngờ kết
quả lại như thế.

Thái hậu làm vậy là không muốn công khai việc này, thế thì có lẽ không có mấy người trong hậu cung biết chuyện.

Rửa mặt, chải đầu xong, ta bước ra ngoài, thấy Tường Hòa
bưng đồ tới. Trông thấy ta, nét mặt y hơi khác thường, quỳ xuống hành
lễ. “Nô tài tham kiến công chúa!”

Lời nói của y không còn ấm áp như trước, hoàn toàn lạnh
nhạt, xem ra y rất bất mãn với “chủ tử mới” này. Ta chỉ nói câu “miễn
lễ” rồi vội vàng đi ra ngoài. Tư Âm đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa
có cần chuẩn bị loan kiệu không?”

Ta nhìn nàng ta. “Ngươi có biết bản cung muốn đi đâu
không?” Nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội cúi đầu, nói: “Nô tỳ nhiều
chuyện rồi!”

Hai người ra tới bên ngoài, ta chần chừ giây lát, cuối cùng đi về phía được vài bước, đột nhiên nhìn thấy loan kiệu ở trước mắt,
nhìn kĩ mới thấy Quyến Nhi đang đi bên cạnh. Ta không dừng lại, cứ đi
thẳng về phía trước. Thân phận của ta bây giờ không cần hành lễ với Diêu Thục phi.

Lại gần kiệu mới thấy Quyến Nhi hành lễ với ta.

Tư Âm cũng vội vàng hành lễ.

Thấy Diêu Thục phi kêu dừng loan kiệu nhưng không xuống,
chỉ đưa tay vén rèm kiệu, nhìn ta, cười khinh miệt: “Bản cung tưởng là
ai cơ đấy, hóa ra là công chúa!”

Ta lên tiếng: “Thục phi nương nương hôm nay hào hứng quá nhỉ?”

Nàng ta càng vui vẻ, cười nói: “Mọi chuyện trên đời này
luôn khiến một số người vui vẻ, một số khác lại đau lòng. Sao nào, công
chúa muốn đi tìm Hoàng thượng à? Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng không
tốt, e là không muốn gặp công chúa.”

Ta hơi giật mình, nhìn dáng vẻ của nàng ta, chẳng lẽ vừa
trở về từ chỗ Hạ Hầu Tử Khâm? Vậy thì hắn không muốn gặp nàng ta à?

Xem ra nàng ta không phải không biết chút gì về chuyện tối
qua, cũng đúng, ta sai người đi thăm dò, có lẽ nàng ta cũng vậy.

Không đợi ta lên tiếng, nàng ta lại nói: “Lẽ ra hôm nay
Hoàng thượng muốn phong công chúa làm quý phi của thiên triều ta, thật
không may, trong cung xảy ra chút chuyện. Ha, có điều bản cung lại rất
vui mừng.” Nói tới đây, đột nhiên nàng ta thu lại nụ cười, cất lời: “Bản cung không quan tâm ngươi là ai, ngươi đừng mơ được làm phi tử của
Hoàng thượng!”

Ta ngây người nhưng cuối cùng cũng hiểu.

Tiến lên một bước, ta khẽ cười, nói: “Hóa ra việc này cũng
có phần của Thục phi nương nương, có điều, bản cung lại cho rằng nương
nương đã làm rất tốt việc này, bản cung còn phải nói tiếng cảm ơn.” Dứt
lời, không đợi nàng ta đáp lại, ta liền nói với Tư Âm: “Chúng ta đi
thôi, đừng chắn đường của Thục phi nương nương.”

“Vâng!” Tư Âm bước lên, đỡ ta đi.

Ta thấy sắc mặt của Diêu Thục phi tái mét. Vừa nãy nàng ta c tình dừng lại, chẳng qua muốn xem xem vẻ mặt ta sẽ thất vọng thế nào
khi nhận được tin về lễ sắc phong quý phi bị hủy bỏ, nhưng không ngờ ta
nói muốn cảm ơn nàng ta.

Nàng ta vốn cho rằng việc nàng ta làm hỏng triều phục để
hoãn lại lễ sắc phong quý phi kết hợp với việc tối qua tiểu hoàng tử xảy ra chuyện có thể khiến việc phong quý phi cho ta bị đẩy lùi. Đây đúng
là kết quả mà nàng ta muốn thấy.

Việc càng kéo dài, rủi ro càng nhiều. Ta đương nhiên cũng
hiểu đạo lý này nhưng ta quả thật không muốn việc phong quý phi diễn ra
quá sớm.

Ta và Tư Âm tới trước cửa Ngự thư phòng, Lý công công từ xa đã trông thấy chúng ta, vội chạy tới, nói với ta: “Công chúa đến rồi
ạ!”

Ta sững người, nghe khẩu khí của y, dường như đang đợi ta tới?

Ta bèn hỏi: “Hoàng thượng đâu?”

Y nhìn vào trong qua cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Tối qua từ
Hy Ninh cung trở về, Hoàng thượng liền nhốt mình trong Ngự thư phòng.
Sáng sớm nay tan triều lại vào đó, cũng không cho chúng nô tài vào hầu
hạ.” Y dừng một lát, lại nói tiếp: “Vừa nãy Thục phi nương nương cũng
qua, song Hoàng thượng nói không gặp.”

Ta lại nói: “Những người khác có ai đến không?”

Y ngập ngừng giây lát, cuối cùng trả lời: “Tích Quý tần cũng tới.”

Nhìn nét mặt y, ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm ắt cũng không gặp
nàng ta. Có điều, Thiên Lục đến, nhất định không phải vì chuyện của tiểu hoàng tử, nhìn vẻ mặt của nàng ta hôm qua, ta dám đảm bảo nàng ta chắc
chắn biết tiểu hoàng tử có vấn đề.

Thấy ta im lặng, Lý công công vội mở lời: “Nô tài đi thông
báo một tiếng giúp công chúa.” Nói xong, y liền xoay người đi.

Ta vội gọi y lại: “Không cần đâu!”

Y giật mình sửng sốt, vội hỏi: “Công chúa không vào à?”

Ta lắc đầu, nói: “Hoàng thượng dùng ngọ thiện* đâu?”

(*Ngọ thiện: Cơm trưa.)

Lý công công có chút bối rối: “Hoàng thượng chỉ dặn kêu người mang vào.”

“Vậy đợi tới lúc đưa ngọ thiện, bản cung vào sau.”

Nghe vậy, Lý công công như chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu,
nói: “Vâng, vâng, vẫn là công chúa suy nghĩ chu đáo!” Y nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vậy công chúa hãy tới tẩm cung của Hoàng thượng nghỉ ngơi

một chút.”

Ta xoay người, nói: “Một lát nữa bản cung lại tới.” Nói xong, ta kéo Tư Âm đi.

Đi được một đoạn, Tư Âm không hiểu, bèn hỏi: “Công chúa chẳng phải người tới tẩm cung của Hoàng thượng à?”

Ta khẽ cười: “Ai nói bản cung tới tẩm cung của Hoàng thượng?”

Nàng ta không hiểu. “Vậy công chúa…”

“Bản cung tới Ngự thiện phòng.”

Tư Âm “hả” một tiếng, nhưng rồi biết điều, không nói nữa.

Lý công công đã nói ngoài thời gian lên triều sớm, hắn đều ở trong Ngự thư phòng, ắt hẳn trong lòng hắn đang khó chịu, vùi mình vào
đống tấu sớ chất chồng như núi để quên đi sự khó chịu ấy. Muốn hắn dùng
bữa, hắn cũng chẳng muốn ăn.

Có điều, ta chợt nhớ ra, ta từng hứa sẽ làm điểm tâm cho hắn. Lâu lắm rồi vẫn chưa có cơ hội, vừa may có hôm nay.

Người của Ngự thiện phòng nhìn thấy ta tiến vào, ai nấy đều hết sức ngạc nhiên. Ta bảo Tư Âm đuổi hết bọn họ ra ngoài, một người
tiến lên, cả gan hỏi: “Công chúa, nô tài chỉ muốn hỏi công chúa một
chút, người muốn dùng Ngự thiện phòng bao lâu ạ? Bọn nô tài còn phải
chuẩn bị Ngọ thiện cho Hoàng thượng…”

Ta không nhìn y, chỉ đáp: “Ta sẽ dùng khoảng thời gian các
ngươi chuẩn bị ngọ thiện còn dư, các ngươi không cần lo lắng điều này.”
Nói xong, ta liền nhá ra hiệu cho Tư Âm đóng cửa.

Tìm bột mì và vừng, làm theo cách Triêu Thần dạy ta. Tư Âm
định giúp song ta ngăn lại. Nàng ta đành đứng một bên nhìn ta làm, cho
tới khi ta chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đặt vào hộp thức ăn, nàng ta
mới vội bước lên, xách giúp ta.

Trên đường đi, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng ta không kìm được, hết lời khen ngợi: “Nô tỳ không biết hóa ra công chúa cũng biết
làm điểm tâm! Người thật khiến nô tỳ nhìn bằng con mắt khác, nô tỳ còn
tưởng cành vàng lá ngọc như công chúa chắc sẽ không biết mấy việc này.”

Ta chỉ khẽ cười, cười xong lại thấy xót xa. Đúng thế, ta nào biết mấy việc này, đều do Triêu Thần dạy ta.

Triêu Thần…

Mỗi lần nghĩ đến nàng ta, ta lại muốn khóc. Nàng ta tận tụy với ta, nhưng ta lại không được gặp mặt nàng ta lần cuối. Khẽ siết hai
tay, bắt đầu từ lúc ta vào Cảnh Thái cung, nàng ta đã bầu bạn bên cạnh
ta. Những tháng ngày trong lãnh cung cũng thế, bao nhiêu đêm sấm sét mưa gió, nếu không có nàng ta ở đó, một mình ta không biết phải làm thế
nào…

Là Cố đại nhân đã giết nàng ta. Ta sẽ không quên. Ta hận
lão ta nhưng lão ta lại là cha của Khanh Hằng. Cắn môi, cảm thấy lồng
ngực khó chịu, ta rất buồn.

Tư Âm dường như nhận ra vẻ khác thường của ta, nhíu mày hỏi: “Công chúa, người sao vậy?”

Chợt sực tỉnh, giơ tay mới phát hiện hai má ướt sũng, ta
lắc đầu, nói: “Cát bay vào mắt, đi thôi!” Nói xong, ta bước nhanh hơn.

Nàng ta cũng không nói nữa, chỉ cất bước đi theo.

Lý công công vẫn canh giữ ngoài cửa Ngự thư phòng, thấy ta
tới, vội tiến lên, nói: “Ôi, công chúa, ngọ thiện vẫn chưa được đưa
tới!”

Ta gật đầu. “Bản cung biết.”

“Vậy người…”

“Bản cung đợi ở đây một lát là được

Nghe vậy, Lý công công cũng không dám nói gì thêm.

Đón lấy hộp điểm tâm từ tay Tư Âm, ta đưa nó cho Lý công công. “Cầm xuống đưa cho họ thử độc.”

Lý công công kinh ngạc nhìn ta. Ta chỉ nói: “Mau đi đi, truyền lệnh cho bọn họ mang tới cùng ngọ thiện.”

Lý công công lui xuống, Tư Âm mới nhỏ giọng nói: “Công
chúa, đồ ăn do người đích thân làm, dẫu không thử độc cũng không ai dám
nói gì.”

Ta biết bất cứ việc gì cũng phải đề phòng, bây giờ là giai
đoạn đặc biệt, ta chỉ sợ đồ trong Ngự thiện phòng có vấn đề.

Lúc Lý công công quay lại thì đi cùng thái giám đưa ngọ
thiện, điểm tâm ta làm đã được đặt trong đĩa, thái giám đang cẩn thận
bưng lên. Cùng bọn họ vào trong, ta thấy hắn ngồi trước án thư, bút chu
sa trong tay viết liên tục, không ngẩng đầu nhìn người vừa tiến vào.

Tất cả mọi người đều lui ra, hắn vẫn không có ý định dừng
bút, xuống ăn. Hai bên hắn là đống tấu sớ dày cộp, xem ra hắn đã làm
việc không ngừng nghỉ, bằng không, sao có nhiều đến vậy?

Ta đứng một lúc lâu, cuối cùng bước lên, nói: “Hoàng thượng hãy ăn chút đồ đi đã!”

Tay cầm bút của hắn thoáng khựng lại, hắn ngước mắt nhìn về phía ta, sắc mặt thay đổi, chỉ trầm giọng hỏi: “Sao nàng lại tới?”

Ta sững người, cười nói: “Thiếp vẫn nhớ thiếp từng hứa sẽ
làm điểm tâm cho Hoàng thượng. Hôm nay vừa may có thời gian, liền dâng
lên cho chàng.”

Nghe vậy, sắc mặt của hắn hơi dịu lại. Ta giơ tay kéo hắn, cuối cùng hắn buông bút, đi theo ta ra ngoài.

Ta nghĩ một chút, đưa tay lấy một chiếc bánh đưa cho hắn.
Hắn cúi đầu nhai một miếng, không nói ngon cũng chẳng nói không ngon,
chỉ nhanh chóng nuốt xuống. Ta cảm thấy hôm nay hắn có chút khác thường.

Ta định gắp thức ăn cho hắn nhưng hắn kéo tay ta, nén giọng nói: “ nàng đã biết từ lâu cho nên hôm qua, lúc trẫm nhắc tới chuyện
của Thần Cảnh với nàng, nàng mới cố ý né tránh?”

Trong lòng ta kinh hãi, lại nghe hắn nói tiếp: “Nàng đã sớm biết nhưng không hề nói với trẫm.” Lúc hắn nói, lông mày hắn cau chặt,
ta nghe ra được vẻ vô cùng giận dữ.

“Hoàng thượng giận à?” Ta kéo kéo tay hắn.

Song hắn nói: “Trẫm rất buồn.”

Ta thở dài, cất tiếng: “Thiếp không dám khẳng định việc
này, sao dám nói cho Hoàng thượng biết? Không, cho dù biết, thiếp cũng
không thể nói. Hoàng thượng không biết đâu, mỗi lần nhắc tới tiểu hoàng
tử, chàng đều rất vui vẻ.”

Hắn bỗng nhắm chặt mắt, hai cánh môi mỏng khẽ run, chán nản ngồi xuống.

Ta giật mình sợ hãi, vội nói: “Hoàng thượng…”

Hắn lắc đầu, cười tự giễu: “Dù thế nào đi nữa, trẫm cũng
không ngờ sẽ như vậy! Mẫu hậu nói cho trẫm biết, Phi Tiểu viện từng dùng phương thuốc ép buộc để giữ thai nhi, ha…”

Ta đã sớm biết điều này, nhưng khi ấy Tôn Nhuế nói sẽ không tổn hại đến đứa trẻ, chỉ ảnh hưởng tới người lớn. Bây giờ ta nghĩ, có
lẽ khi ấy Tôn Nhuế muốn bảo toàn tính mạng nên mới nói như vậy. Đứa trẻ
còn chưa ra đời nên chưa biết thế nào.

Ha, lúc Thiên Lục bức tử Tôn Nhuế, có từng nghĩ bọn họ cũng sẽ có ngày hôm nay hay không?

Nắm lấy tay hắn, ta khẽ nói: “Hoàng tử thế nào rồi?”

“Không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.” Giọng nói của hắn rất khẽ, tới nỗi ta gần nhự không nghe thấy.

Mù, điếc.

Chẳng trách khi đó, Thiên Phi nói to như vậy mà tiểu hoàng tử cũng chẳng có phản ứng.

Bệnh này quả thật không thể nhận ra trong một chốc một lát, các cung nhân của Khánh Vinh cung cho dù có biết cũng không dám để lộ.
Nếu lần này không phải Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnh đưa tiểu hoàng tử tới Hy
Ninh cung, việc này e là còn giấu được khá lâu.

Mặc dù không biết tỷ muội Tang gia định giải quyết thế nào nhưng nghe thấy kết quả như vậy, ta vẫn cảm thấy xót xa.

Trẻ con vô tội.

“Hoàng thượng đừng buồn quá!”

Hắn nhíu mày, nói: “Trẫm không trừng phạt Phi Tiểu viện là vì niệm tình Thần Cảnh!”

Ta gật đầu, ta biết phi tần tự ý sử dụng thuốc cấm, còn
khiến hoàng tử khuyết tật thì sẽ bị xử tội chết. Thiên Phi lại còn hung
hăng, hống hách nhắc đến thân phận thân mẫu của hoàng trưởng tử trước
mặt hắn, tỷ ta đúng là đầu cá gỗ!

“Tại trẫm không quan tâm tới Thần Cảnh, tới bây giờ mới phát hiện ra.” Hắn than thở, tự trách mình.

Lòng ta nhói đau, ta nói: “Hoàng thượng, không thể trách
chàng được.” Cho dù biết sớm thì thế nào chứ? Căn bệnh bẩm sinh này
không thể chữa trị.

Hắn trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Ngày mai trẫm sẽ bù
đắp bằng bữa tiệc đầy tháng, mẫu hậu nói bà thích nó, muốn để nó ở bên
cạnh.”

Ta hơi kinh ngạc, điểm này ta chưa từng nghĩ đến. Cuối
cùng, không phi tần của cung nào được nhận tiểu hoàng tử làm con thừa tự mà chính Thái hậu sẽ giữ nó ở bên. Song như vậy cũng tốt, trường hợp
của tiểu hoàng tử khá đặc biệt, giao cho người khác, e rằng Thái hậu
không yên tâm.

Hắn lại nói: “Trong hậu cung, bao nhiêu người muốn nhận nó, bao nhiêu người không dám nhận nó, trẫm đều biết hết.”

Nét mặt hắn ảm đạm, đượm vẻ mệt mỏi. Ta múc bát canh, đưa tới trước mặt hắn, hắn không nói gì, chỉ uống vài ngụm.

Ta cũng chỉ ăn một ít, lại ngồi cạnh hắn một lúc rồi nghe
thấy hắn nói muốn phê duyệt tấu chương, ta đứng lên xin cáo lui. Lúc ra
tới cửa, đột nhiên thấy hắn nói: “Lát nữa trẫm sẽ ăn điểm tâm.

Khóe môi mỉm cười, ta không quay đầu, đi thẳng ra ngoài.

Lý công công thấy ta đi ra, vội tươi cười, tiến lên nói:
“Vẫn là công chúa có bản lĩnh, nô tài bước vào, Hoàng thượng nhất định
sẽ nổi giận.”

Ta chỉ mím môi không nói gì rồi cùng Tư Âm ra ngoài.

Trên đường trở về, hai chúng ta loáng thoáng nghe thấy
tiếng chửi mắng. Nhìn về phía có tiếng nói, thấy một cung tỳ đang lớn
tiếng chửi mắng một cung tỳ khác. Cung tỳ bị mắng đang ngồi dưới đất,
khóc nức nở.

Ta nhíu mày nhìn, Tư Âm nhỏ giọng nói: “Chuyện này thường
xảy ra trong cung, chủ tử đắc sủng, đến cung tỳ cũng có thể kiêu căng,
ngạo mạn. Chủ tử không đắc sủng, thân phận cung tỳ cũng trở thành thấp
kém nhất. Ai cũng có thể giẫm đạp nàng ta dưới gót chân.”

Ta chỉ lắng nghe, đưa mắt về phía trước. Một cung tỳ chống
hai tay bên hông ra sức mắng chửi, thấy người phía dưới không nói một
câu, có lẽ tự cảm thấy hết hứng thú, “hừ” một tiếng rồi xoay người rời
đi.

Cung tỳ ngã dưới đất chậm rãi ngồi dậy, khom lưng nhặt thứ
gì đó. Ta nhẹ nhàng tiến lên vài bước mới thấy là hộp thức ăn bị đánh
đổ.

Ta hơi cau mày. Tư Âm lại nói: “Hộp đồ ăn bị đổ, nếu tới
Ngự thiện phòng đổi thì phải xem có còn thừa hay không. Nô tỳ thấy người của Ngự thiện phòng cũng không thèm để ý đến chủ tử không được sủng
ái.”

Ta cười khẩy một tiếng, đó là quy tắc ngầm trong cung.

Đắc sủng, cho dù ngươi chỉ là một cung tỳ, người ta cũng có thể coi ngươi như chủ tử mà hầu hạ. Không đắc sủng, cho dù ngươi là chủ tử, thân phận vẫn không bằng một hạ nhân.

Lúc quay người, ta vô tình nhìn thấy khuôn mặt của cung tỳ đó. Cảm giác khá quen, ta chợt nhớ ra.

Tiến lên vài bước, một bóng dáng đột nhiên hiện lên trong
đầu, là nàng ta! Cuối cùng ta cũng nhớ tới lời nói của An Uyển nghi khi
ấy

Sự việc xảy ra quá lâu rồi, không phải ta đã quên, chỉ là
không có thời gian, cũng không có lý do để nghĩ tới, song bây giờ lại là một cơ hội rất tốt. Ta dừng bước, quay người đi về phía cung tỳ kia.

Tư Âm giật mình, vội đi theo, hỏi: “Công chúa, sao vậy?”

Ta không đáp lời, đi thẳng tới chỗ cung tỳ đó. Tới khi ta
đứng trước mặt nàng ta, nàng ta mới hoảng sợ ngẩng lên, khuôn mặt vẫn
đầm đìa nước mắt, ngây người nhìn ta, nhất thời không biết nên xưng hô
thế nào.

Tư Âm lên tiếng: “Gặp công chúa, còn không hành lễ?”

Nghe Tư Âm nói vậy, cung tỳ đó vội vàng nói với ta: “Nô tỳ
không biết người là Công chúa Trường Phù, xin công chúa tha tội!”

Ta ra hiệu miễn lễ cho nàng ta rồi nói với Tư Âm: “Tới Ngự thiện phòng, kêu bọn họ chuẩn bị một suất ăn.”

Gương mặt cung tỳ hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: “Nô tỳ thay mặt chủ tử của nô tỳ tạ ơn công chúa! Tạ ơn công chúa!”

Ta nói với nàng ta: “Đưa bản cung tới gặp chủ tử của các ngươi!”

Đứng trước cổng Thu Ba cư, ta mới cảm thấy hơi hoảng sợ. Ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ đến đây, ngày trước không, bây giờ lại càng không, thậm chí lúc An Uyển nghi nói ra tên của nàng ta, ta cũng chưa
từng để ý.

Cung tỳ dẫn ta vào trong, có chút bối rối, nói: “Công chúa, tiểu chủ của chúng nô tỳ… Tiểu chủ…”

Lời của nàng ta còn chưa dứt, ta đã nghe thấy một người nói: “Đến rồi à? Đến rồi à?”

Ta quay đầu, thấy một nữ tử vừa cười hi hi vừa chạy về phía ta, một tay kéo ta, nghiêng đầu hỏi: “Ai đây? Ha ha, ngươi ăn chưa? Đến đây, đến đây ăn nào…”

Sững sờ nhìn bộ dạng điên khùng của nữ tử trước mặt, ta để
mặc nàng ta kéo ta vào. Cung tỳ không đheo, thậm chí ta chưa từng trông
thấy vẻ hoảng sợ của nàng ta. Trong lòng thoáng kinh ngạc, hóa ra ta
cũng bị lừa một vố.

Ta tìm cơ hội để vào đây, còn nàng ta cũng chờ cơ hội để
mời ta tới. Thản nhiên theo nàng ta vào trong, tới khi cánh cửa phía sau được khép lại hoàn toàn, ta mới nhỏ giọng nói: “Thẩm Tiệp dư tìm bản
cung, chắc không phải chỉ để nói cười đâu nhỉ?”

Đến bàn tay chạm vào ta cũng khẽ run, nàng ta ngoái đầu
nhìn ta, nụ cười trên mặt dần trở nên tự nhiên, buông tay rồi lên tiếng: “Hóa ra công chúa đã biết từ lâu?”

Ta cười một tiếng. “Vừa nãy bản cung tiến vào, ngươi đột
nhiên xông ra kéo bản cung, vậy mà cung tỳ của ngươi lại thờ ơ, không
sợ, bản cung mới biết.” Nếu trong tình huống bình thường, cung tỳ đó nên giống Tiểu Đào bên cạnh Dụ Thái phi, tiến lên ngăn cản vì sợ chủ tử của mình làm gì người khác. Ha, cung tỳ của nàng ta lại không làm thế.

Nét mặt Thẩm Tiệp dư không thể hiện sự ngạc nhiên, chỉ nói: “Công chúa thông minh như vậy, chẳng trách có thể xử lý Phi Tiểu viện
dễ dàng đến thế!”

Hóa ra nàng ta giống Thiên Lục, cho rằng Thiên Phi bị tước phong hiệu Đức phi là do ta giở trò.

Ha, đã như vậy thì cứ để nàng ta tưởng thế đi! Ta rất tò
mò, nàng ta gọi ta đến làm gì? Ta chỉ cảm thấy lạ lùng, khi đó nàng ta
đã giúp Thiên Phi đối phó với ta, sao bây giờ Thiên Phi thất thế, nghe
khẩu khí của nàng ta, nàng ta không hề thất vọng mà còn có chút vui mừng nhỉ?

Cười nhạt một tiếng, ta nói: “Bản cung rất tò mò, vì sao Thẩm Tiệp sư phải giả điên giả dại?”

Nghe vậy, mặt nàng ta biến sắc, ánh mắt lóe lên tia độc ác, nghiến răng nói: “Giả điên giả dại? Ha, nếu ta không giả điên giả dại
thì đã chết từ lâu rồi!”

Đương nhiên ta biết điều này, khi đó nàng ta không giả
điên, Thư Quý tần tuyệt đối không tha cho nàng ta. Có lẽ phía sau còn có Diêu Thục phi nữa.

Có điều, lúc này ta cũng chỉ cười, nói: “Hả, mong là được
nghe lý do cụ thể.” Nàng ta không biết thân phận của ta, vậy thì ta cũng coi như không biết chuyện của nàng ta. Ta muốn nghe xem nàng ta nói thế nào.

Thẩm Tiệp dư siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh giọng nói:
“Người của Tang gia, không kẻ nào ra gì! Đến tiện tỳ xuất thân từ Tang
gia cũng có thể bay lên ngọn cây, biến thành phượng hoàng! Ha, nếu không phải nhờ ả ta ban cho, sao ta có thể tới bước này?”

Ả ta? Ha, Thẩm Tiệp dư, ngươi đang nói ta đấy à?

“Hừ, nhiễm dịch bệnh mà chết cũng coi như hời cho ả ta. A…” Đột nhiên nàng ta như nhớ ra điều gì, nói với ta: “E là công chúa không biết, ả ta chết ở Cảnh Thái cung đấy, nơi đó không sạch sẽ đâu!”

Ta khẽ cười, nói: “Vì sao Thẩm Tiệp dư nói cho bản cung biết điều này?”

Nàng ta cũng cười. “Công chúa vừa xử lý một Đức phi nhưng hậu cung còn những phi tần khác, ta muốn giúp công chúa…”