Mệnh Phượng Hoàng

Chương 54

Hóa ra Thiên Phi đã là Đức phi. Nàng ta dùng hoảng trưởng tử1 để đổi lấy địa vị phi tử tòng nhất phẩm.

Có đáng không?

Đó ắt hẳn là việc mà bao nhiêu nữ tử trong chốn hậu cung ngưỡng mộ,
nhưng Đức phi chỉ là vị trí thấp nhất trong tứ phi. Tỷ ta suýt thì đi
qua Quỷ Môn Quan rồi.

“Nương nương..” Lưu Phúc nhìn ta, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Ta đứng dậy, gật đầu, nói: “Bản cung đã biết, ngươi lui ra trước đi!”

Ông ta vâng lời, lúc quay người lại dừng một lát, quay đầu nói với
ta: “Nương nương, Hoàng thượng đã dặn dò lão nô, nói khi nào người tỉnh
dậy thì nói với người một tiếng, mấy ngày tới đừng ngâm nước, thời tiết
nóng, vết thương sẽ khó lành!” Ông ta sợ ta chưa nghĩ ra, cúi đầu nhìn
vào mắt cá chân ta.

Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, cúi đầu theo bản năng, nhìn thấy vết
thương ở mắt cá chân đã được xử lý, còn quấn lớp vải xô mỏng. Trong lòng bỗng thấy ấm áp, vết thương được xử lý khi nào, ta không hề có cảm
giác.

Lưu Phúc thấy ta im lặng, lại cáo lui với ta rồi mới xoay người rời đi.

Rửa mặt, chải đầu xong, ta ra khỏi cung. Bỗng nghe thấy có một người gọi: “Nương nương!”

Giật mình nhìn theo tiếng nói, gương mặt quen thuộc hiện lên trong
tầm mắt, ta cảm thấy sửng sốt. Nhưng nàng ta mỉm cười bước lên, khom
người với ta, khẽ nói: “Nô tỳ Tình Hòa phụng mệnh Hoàng thượng đến để
hầu hạ nương nương.”

Ta thản nhiên mỉm cười, không dừng bước. Nàng ta vội đi theo ta, khẽ
nói: “Bản cung không biết bây giờ ngươi là người của ai đấy!”

Nàng ta không chạy lên đi bên cạnh ta, vẫn thong dong, điềm tĩnh theo sau, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ bây giờ là người của nương nương.”

Người của ta? Nói rất hay!

Khóe miệng nhoẻn cười nhưng ta vẫn không ngoái đầu nhìn nàng ta. Ta
không biết Hạ Hầu Tử Khâm điều nàng ta hồi cung rốt cuộc có ý gì. Chưa
nói Tình Hòa có phải là người của Thái hậu không, song vừa nãy nàng ta
nói phụng mệnh của Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đã dám chỉ định cung tỳ này cho
ta thì chắc chắn hắn tin tưởng nàng ta.

Ta sẽ không nghi ngờ quyết định của hắn.

Bước xuống bậc thềm, thấy Tình Hòa lên tiếng: “Nô tỳ nghe nói Đức phi nương nương tìm nương nương, nương nương muốn gọi loan kiệu không?”

Ta lắc đầu, nói: “Không cần đâu.” Thiên Phi có chuyện gì to tát cần
tìm ta chứ, ngoài việc khoe khoang tỷ ta đã sinh hạ hoàng tử lại được
thăng phẩm cấp? Chẳng phải việc gì gấp gáp, ta qua cũng được thôi nhưng
để tỷ ta chờ đợi cũng chẳng sao.

Đi được vài bước, ta hỏi Tình Hòa: “Việc ngươi hồi cung, Thái hậu biết không?”

Nàng ta cười đáp: “Tất nhiên là biết ạ! Vừa nãy nô tỳ qua Hy Ninh
cung thỉnh an Thái hậu rồi mới tới Thiên Dận cung.” Nàng ta dừng giây
lát, lại nói: “Sao nương nương chỉ có một mình? Cung tỳ của Cảnh Thái
cung đâu?”

Ta hơi sững người, Cảnh Thái cung đã không còn ai để ta tín nhiệm.

Tình Hòa tiếp tục nói: “Sao cũng không thấy Phương Hàm cô cô nhỉ?”

Ta khựng lại, ngoái đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt nàng ta không có chút
bất an, thần sắc vẫn điềm tĩnh. Đột nhiên bật cười, hóa ra người căng
thẳng lại là ta.

lên tiếng: “Cô cô ở Cảnh Thái cung. Tình Hòa ngươi cũng là người
thông minh, vì sao Hoàng thượng đột nhiên điều ngươi trở lại, có lẽ
không cần bản cung nói chi tiết, trong lòng ngươi đã hiểu rõ.”

Nàng ta vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, gật đầu nói: “Nương nương dạy bảo rất đúng ạ!”

Có điều, xem ra vẫn có rất nhiều người quan tâm tới thân phận của Phương Hàm, đặc biệt là người của Thái hậu và Hoàng thượng.”

Lại quay đầu bước đi, ta lạnh nhạt nói: “Phía cô cô, ngươi không cần
tiếp cận, có thể nàng ta không thích.” Có lẽ Phương Hàm giống An Uyển
nghi, trước nay không gần gũi người khác, song nàng ta vẫn may mắn hơn
so với An Uyển nghi, chí ít bên cạnh nàng ta còn có Vãn Lương và Triêu
Thần. Nàng ta tiếp cận ta cũng chỉ vì cho rằng ta là người của Tô Mộ
Hàn.

Ta vừa nói xong liền nghe thấy Tình Hòa cười, nói: “Nương nương suy
nghĩ nhiều rồi, có thể cô cô sẽ thích nô tỳ đấy. Nô tỳ nghe nói muội
muội của cô cô tên là Tình nhi, vừa khéo trong tên của nô tỳ cũng có một chữ ‘Tình’.”

Ta thoáng sững người, ta cũng từng nghe nói Phương Hàm có một muội muội nhưng không biết muội muội của nàng ta tên là Tình nhi.

Nghiêng mặt nhìn Tình Hòa, ta lên tiếng hỏi: “Ngươi biết chuyện của muội muội nàng ta không?”

Tình Hòa gật đầu, nói: “Nô tỳ có nghe qua nhưng chỉ biết nàng ta tên
Tình nhi, đã mất tích, có lẽ đã không còn trên thế gian này nữa.”

Ta định hỏi có phải nàng ta từng gặp Tình nhi, sau đó nhớ ra khi ấy,
nàng ta còn chưa vào cung, sao có thể gặp? Những người mất tích trong vụ cung biến bốn năm trước phần lớn đều đã chết.

Hai chúng ta đi, thi thoảng có nói chuyện, bất giác đã tới Khánh Vinh cung. Cung tỳ của Khánh Vinh cung nhìn thấy ta, vội tiến lên, nói: “Nô
tỳ thỉnh an Đàn phi nương nương, nương nương xin đợi một chút, nô tỳ vào bẩm báo một tiếng.”

Ta im lặng không nói, chỉ dừng bước chân.

Nô tỳ rất nhanh đã đi ra, nói với ta: “Xin mời Đàn phi nương nương!”

Ta gật đầu, đi được vài bước liền nghe thấy tiếng bước chân Tình Hòa
chạy chậm theo ta. Nàng ta nhìn ta, khẽ cười, đi tới đỡ tay ta, nói nhỏ: “Nương nương đi chậm thôi!”

Ta để mặc nàng ta dìu vào trong.

Cung tỳ bên trong đều hành lễ với ta. Qua tấm rèm, ta trông thấy
Thiên Phi đang nằm trên giường, lờ mờ có thể thấy tiểu hoàng tử được
quấn tã nằm bên cạnh nàng ta. Tình Hòa vén rèm lên giúp ta, ta bước vào, hành lễ với tỷ ta. “Tần thiếp tham kiến Đức phi nương nương!”

Thiên Phi bấy giờ mới ngước mắt nhìn ta, lạnh lùng cười một tiếng:
“Tin tức của Đàn phi nhanh thật đấy, mới đó mà đã biết bản cung là Đức
phi rồi à?”

Nhìn kĩ, ta thấy khí sắc của tỷ ta không tốt lắm, song điều này cũng
chẳng ảnh hưởng đến sức sát thương người khác của tỷ ta. Gọi ta qua từ
sớm, chẳng phải vì muốn khoe khoang thân phận Đức phi của tỷ ta hay sao? Bây giờ ta gọi rồi, tỷ ta còn giả vờ kinh ngạc.

Ta đứng thẳng người, nói: “Sớm như vậy nương nương đã gọi tần thiếp
đến, không phải để nói về việc này à? Tần thiếp thấy, hôm qua người vừa
sinh xong, nên nghỉ ngơi tốt mới phải!” Đưa mắt nhìn tiểu hoàng tử, ta
nhíu mày, nói: “Sao nương nương phải đích thân chăm sóc tiểu hoàng tử?
Nhũ mẫu đâu?”

Nghe ta nói vậy, Thiên Phi càng thêm đắc ý, ngón tay cẩn thận, dè dặt vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của đứa bé, cười nói: “Đó là nhờ Thái hậu
thấu hiểu, suy nghĩ cho bản cung, bà nói tiểu hoàng tử có thể ở bên cạnh bản cung vài ngày. Đàn phi…” Tỷ ta chợi nhìn ta, thu lại nét cười. “Bản cung vẫn thật không nghĩ ra, sao ngươi lại đê tiện như vậy nhỉ? Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vẫn có thể quyến rũ Hoàng thượng.”

Ha, tỷ ta là người như vậy đấy, mở miệng ra là ‘đê tiện’. Thật đáng tiếc, phí hoài công sức tiên sinh dạy học đã dạy dỗ tỷ ta.

Tỷ ta gọi ta đến quả nhiên vẫn vì chuyện hôm qua ta tới Thiên Dận
cung, có điều ta thật sự muốn xem xem dáng vẻ nổi cơn tam bành của tỷ
ta. Hất tay Tình Hòa ra, ta bước tới bên giường, cười nói: “Lời nói này
của nương nương thật khó nghe, sao lại gọi là quyễn rũ chứ? Hôm qua là
Hoàng thượng kéo tần thiếp qua Thiên Dận cung. Nếu không tin, người có
thể đi hỏi Lý công công…”

“Ngươi…” Lông mày tỷ ta dựng đứng, ngón tay thanh mảnh chỉ vảo ta,
nói: “Vô sỉ! Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra miệng! Hôm qua, nếu
không phải ngươi, sao Hoàng thượng có thể không đến thăm tiểu hoàng tử?
Đừng có ở đây nói với bản cung rằng Hoàng thượng chủ động, tâm tư hồ ly
của ngươi, bản cung há không biết?”

Tỷ ta càng nói càng hăng, thanh âm như lớp sóng, lớp này xô cao hơn
lớp trước: “Năm đó, khi còn ở trong phủ, nếu không phải ngươi quyến rũ
công tử nhà họ Cố thì Cố thiếu gia sẽ vô duyên vô cớ để ý đến ngươi ư?
Hừ, ngươi giống hệt mẹ ngươi, trời sinh chỉ biết nhòm ngó nam nhân của
người khác?”

Ta chỉ cảm thấy cơn giận dữ xộc lên từ lòng bàn chân, tỷ ta quả thật
càng nói càng không ra gì. Chửi ta, ta có thể bỏ qua, nhưng dám chửi mẹ
ta? Ta giận dữ bước lên nhưng Tình Hòa kéo cánh tay, kìm giọng, nói:
“Nương nương, xin người bình tĩnh!”

Hơi khựng lại, ta hít thật sâu, đúng thế, ta phải bình tĩnh, sao ta có thể gi Thiên Phi?

Thấy ta như vậy, tỷ ta càng đắc ý, cười nói: “Xem kìa, cung tỳ bên
cạnh ngươi rất biết điều đấy!” Tỷ ta nói xong, nhìn về phía Tình Hòa,
lại khinh miệt nói tiếp: “Có điều, đi theo chủ tử như vậy, coi như ngươi gặp vận xui rồi! Ha…”

Khi nàng ta nói lời này, ta nhìn thấy nụ cười đắc ý lộ ra trên gương
mặt Nhuận Vũ. Nhớ tới tối hôm qua, ả ta đã thấy tương lai rực rỡ như ánh mặt trời chăng?

Sao không chứ? Chủ tử của mình đã sinh hạ hoàng trưởng tử, lại được
tấn phong Đức phi, làm cung tỳ như nàng ta không phải cũng được thơm lây còn gì?

Tối qua, đừng nói Thiên Phi, Nhuận Vũ cũng như được đi dạo một vòng
qua Quỷ Môn Quan. Đắc ý đi, kẻ hống hách, kiêu căng, để xem có thể vẻ
vang đến lúc nào?

Tình Hòa nói đúng, ta phải bình tĩnh.

Nén cơn giận trong lòng, ta vẫn tươi cười, nói: “Nương nương thật sự
đã vu oan cho tần thiếp, tối qua tần thiếp còn khuyên Hoàng thượng qua
thăm tiểu hoàng tử đấy chứ, nhưng Hoàng thượng tính tình bướng bỉnh, tần thiếp cũng không khuyên nổi người.”

“Ngươi nói láo!” Nàng ta kêu gào, nhảy dựng lên, chỉ vào ta rồi lạnh
lùng nói: “Nếu không phải ngươi quấn chặt lấy Hoàng thượng, sao Hoàng
thượng có thể không tới Khánh Vinh cung? Thái hậu đã đến, tất cả mọi
người đều đến, chỉ có duy nhất Hoàng thượng không đến!”

“Nương nương!” Nhuận Vũ giật mình, sợ hãi lao đến kéo chăn đắp lên
người tỷ ta rồi nói: “Nương nương, người đang trong thời gian ở cữ, vẫn
nên nằm nghỉ ngơi.”

Ta cười. “Nhuận Vũ nói phải đấy, nếu trúng gió, để lại mầm bệnh thì lợi một mất mười.”

Đột nhiên ta nhớ tới lời Thái hậu nói, Tôn Nhuế dùng phương thuốc
gian truyền để giữ lại thai nhi cho tỷ ta, cái giá phải trả chính là
giảm tuổi thọ.

Nhìn nữ tử trước mặt, không biết là vì tức giận hay vì lý do sức khỏe, gương mặt tỷ ta trắng bệch, không có chút sức sống.

Bỗng nhiên ta thấy xót xa cho tỷ ta.


Hạ Hầu Tử Khâm không đến, đâu phải do ta ngăn cản. Tỷ ta khăng khăng
như vậy, vẫn sống trong ước nguyện đẹp đẽ của chính mình mà thôi.

Thiên Phi vẫn không chịu nằm xuống, rít lên: “Để lại mầm bệnh ư,
trong lòng ngươi muốn như vậy à? Bản cung có nói cho ngươi biết, ngươi
đừng có mơ! Bản cung đã có tiểu hoàng tử, còn sợ một Đàn phi nhỏ bé như
ngươi sao? Ngươi cũng là người của Tang gia, ngươi không biết lời đồn đó ư? Bản cung thấy ngươi cũng không ngu ngốc, sao bây giờ còn chưa lĩnh
ngộ được? thật sự muốn bật cười, lời đồn đó có cần tỷ ta nhắc nhở ta
sao?

Thấy ta chỉ cười không đáp, tỷ ta dường như vô cùng tức giận, nghiến
răng nói: “Có gì đáng cười sao? Hôm qua nghe nói bản cung khó sinh,
trong lòng ngươi vui mừng lắm nhỉ? Hôm nay được biết bản cung mẫu tử
bình an, ngươi còn đặc biệt tới đây chọc tức bản cung. Nói cho ngươi
biết, bản cung sẽ không mắc lừa đâu!”

Ta sửng sốt nhìn tỷ ta, thật ngu ngốc, ta nào có muốn tới chọc tức tỷ ta, rõ ràng là tỷ ta kêu ta tới mà.

“Nương nương, nương nương!” Nhuận Vũ gọi tỷ ta rồi nói: “Nương nương, người đừng kích động, nô tỳ đỡ người nằm xuống.”

“Nương nương!” Tình Hòa nhỏ giọng gọi ta, ta lắc đầu, ra hiệu cho nàng ta đừng lên tiếng.

Lúc bình tĩnh trở lại, ta đưa mắt nhìn tiểu hoàng tử ở bên cạnh Thiên Phi, thực sự thấy rất kỳ lạ. Thiên Phi gào to hét lớn như vậy sao tiểu
hoàng tử không có chút phản ứng nào? Trẻ con bình thường chắc đã khóc
thét từ lâu, không phải sao?

Ta bất giác tiến lên một bước, Thiên Phi rất cảnh giác, một tay bảo
vệ tiểu hoàng tử, phẫn nộ nhìn ta, lạnh lùng nói: “Đừng có mong động vào con của bản cung! Đừng cho rằng bản cung không biết, ngươi không thoát
khỏi liên can tới chuyện ở Quỳnh đài đâu! Ngọc Tiệp dư đúng là một kẻ
điên, sao có thể ra mặt gánh tội thay ngươi?”

Ta sững người, có vẻ tỷ ta vẫn không biết chân tướng sự thật. Song
cũng đúng, với đầu óc ngu ngốc như tỷ ta, dù có nói cho tỷ ta chân tướng thì tỷ ta cũng chẳng tin ấy chứ, đừng nói kêu tỷ ta tự suy đoán.

Có lẽ hôm qua có quá nhiều người, Thiên Lục không tiện nói chuyện với tỷ ta. Bây giờ vẫn sớm, Thiên Lục chắc cũng không đến sớm vậy đâu nhỉ?

Thế nhưng…

Ánh mắt ta vẫn không rời tiểu hoàng tử. Nó được quấn tã, nhìn từ đây
sẽ không thấy mặt. Không rõ vì sao trong lòng ta có dự cảm chẳng lành.
Còn nhớ Thái hậu từng nói, thuốc giữ thai đó sẽ không làm tổn thương tới đứa bé.

Lại tiến lên một bước nhưng Nhuận Vũ đứng chắn trước mặt ta, cúi đầu
nói: “Đàn phi nương nương nên dừng bước đi ạ! Thái y nói, nương nương
của chúng nô tỳ vẫn còn yếu, mấy hôm nay thời tiết nóng nực, người từ
bên ngoài vào, e là trong không khí không được sạch sẽ.”

Ta cười khẩy, sợ ta không sạch sẽ hạy sợ ta bước lên làm hại tiểu hoàng tử? Ta há có thể ngu ngốc đến vậy?

Ánh mắt Thiên Phi nhìn về phía ta. Ta cười nói: “Nương nương đừng ôm
chặt tiểu hoàng tử thế, người không sợ tiểu hoàng tử không thở được à?”

Nghe thấy vậy, mặt Thiên Phi biến sắc, giận dữ nói: “Ngươi không chịu đựng được khi bản cung sống an lành hả? Bản cung nói cho ngươi biết, từ nay về sau, cách xa Hoàng thượng ra khi chưa muộn, nếu không bản cung
sẽ không tha cho ngươi.”

Ta chỉ cảm thấy tức cười, hóa ra tỷ ta đặc biệt gọi ta tới, ngoài
việc khoe khoang còn muốn nói với ta những lời này à? Kêu ta tránh xa Hạ Hầu Tử Khâm một chút, tỷ ta coi mình là thứ gì chứ, há tỷ ta cứ nói là
được sao?

Ta cười, nói: “Vậy xin nương nương hãy tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau!”

Tỷ ta càng tức giận: “Ngươi đừng đắc ý, ngươi cứ chờ đó! Bản cung bây giờ có tiểu hoàng tử, tương lai nó chính là…”

“Nương nương!”

Phía sau có người hét lên một tiếng, ngắt lời tỷ ta, không cần nhìn ta cũng biết đó là Thiên Lục.

Tình Hòa đứng cạnh ta hành lễ với nàng ta. “Nô tỳ tham kiến Quý tần nương nương!”

Cúc Vận nhìn thấy ta, giật mình kinh ngạc, cũng vột hành lễ. Thiên
Lục vội vàng bước lên, kéo tay Thiên Phi, nói: “Tỷ, những lời này há có
thể nói lung tung? Họa từ miệng mà ra, muội đã nói bao lần với tỷ rồi?”

Thiên Phi hung dữ nhìn ta, sau đó quay sang nói với Thiên Lục. “Sao phải sợ?”

Ta khẽ cười, nói: “Những lời này, Đức phi nương nương nói hay không
nói cũng có gì khác biệt? Lời của nương nương đều viết cả lên mặt rồi.”

Thiên Lục cắn môi, thực ra ta hiểu tâm trạng của Thiên Lục, Thiên Phi có điều kiện rất tốt, chỉ đáng tiếc tỷ ta đúng là loại tốt mã giẻ cùi,
bên ngoài hào nhoáng nhưng bên trong chả ra gì.

Nhếch môi cười nhạt, ta quay người, nói: “Tần thiếp không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, tần thiếp xin cáo lui trước!”

Thiên Phi lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, tỷ ta vẫn đang vênh váo, tự đắc.
Ta cũng không nhìn tỷ ta, chỉ vịn vào tay Tình Hòa đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, ta mới lên tiếng: “Vừa nãy ồn ào như vậy, sao tiểu hoàng tử không khóc nhỉ?”

Tình Hòa nói: “Trẻ con vừa sinh ra có thể không mẫn cảm với âm thanh, huống chi Đức phi nương nương lại sinh sớm…” Nàng ta nói tới đây, giọng nói nhỏ dần.

Trong lòng hơi căng thẳng, ta quả thật không muốn nghĩ rằng tiểu hoàng tử có vấn đề.

Chuyện của Thiên Phi, ta vốn không cần lo lắng. Bây giờ tỷ ta đã sinh hạ hoàng tử, vậy thì mai sau trong chốn hậu cung, tỷ ta còn đặt ai vào
trong mắt chứ? Tỷ ta càng như vậy càng gây thù chuốc oán, chỉ xem Thiên
Lục có khả năng hóa giải giú tỷ ta hay không.

Ha, ta chợt phát hiện, làm muội muội của tỷ ta quả thật rất mệt mỏi.

Đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên giọng nói của Thiên Lục: “Đàn phi nương nương xin dừng bước!”

Ta giật mình, lúc này nàng ta không ở bên trong với Thiên Phi mà lại
đuổi theo ta ra ngoài ư? Ta dừng bước, chỉ thấy một mình nàng ta, bên
cạnh không có Cúc Vận. Nàng ta biết ta đã nghe thấy, nhấc váy đi lên,
muốn mở lời nhưng lại đưa mắt nhìn Tình Hòa, thoáng ngẩn người.

Ta hơi nghiêng mặt nhìn Tình Hòa, khẽ nói: “Ngươi lui xuống trước đi!”

“Vâng!” Tình Hòa không chút chần chừ. ‘vâng’ một tiếng rồi lui xuống.

Ta nhìn Thiên Lục, từ sau việc của hai phu thê nhà Trương Lăng, nàng
ta chưa từng nói chuyện riêng với ta. Ta còn nhớ lần đó, nàng ta gọi
thẳng tên ta, còn nói ta đố kỵ với nàng ta.

Thấy Tình Hòa lui xuống, nàng ta mới bước lên nửa bước, nhìn ta, mấp máy môi nhưng không nói thành tiếng.

Ta cười nhạt một tiếng: “Tích Quý tần gọi bản cung lại không phải để
im lặng đứng nhìn đấy chứ?” Nàng ta sững người, ta lại nói: “Hay ngươi
giống tỷ tỷ ngươi, nghi ngờ bản cung có liên quan tới chuyện xảy ra ở
Quỳnh đài?”

Nghe ta nhắc đến chuyện ở Quỳnh đài, cuối cùng nàng ta cũng bộc lộ
cảm xúc, cười mỉa, nói: “Hôm qua, chuyện trên vũ đài ở Quỳnh đài, không
ai hiểu rõ hơn tần thiếp. Khi Dao phi muốn ra tay đẩy tần thiếp xuống
nước, vũ đài đó mới đột ngột sụp đổ. Vì vậy cho dù không ai tin lời nàng ta, tần thiếp vẫn sẽ tin.”

Hơi nhướng chân mày, ta hài hước nói: “Hả? Đã như vậy, sao ngươi không nói ngay từ đầu?”

Nàng ta cười bất đắc dĩ. “Dù tần thiếp nói ra thì sẽ thế nào? Còn
chẳng khác gì chịu tội danh vu oan giá họa? Hoàng thượng không muốn tin, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Ta thoáng kinh ngạc, nàng ta đã nhìn thấu. Nếu không phải chính Dao
phi lỡ miệng, chuyện của ngày hôm qua, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không muốn
vạch trần. Thế nhưng, ta không hiểu, vì sao sau lần nói chuyện đó, Thiên Lục vẫn có thể ung dung, thản nhiên đối diện với ta?

Nghiêng người, ta lên tiếng: “Tích Quý tần càng khiến bản cung không
hiểu, bản cung lúc thịnh lúc suy nhưng cũng không thấy ngươi dao động
chút nào nhỉ?”

Gương mặt nàng ta vẫn không có nét cười, chỉ nói: “Bởi lẽ đó hoàn
toàn không phải điều tần thiếp quan tâm, tần thiếp chỉ quan tâm tới tỷ
tỷ, còn có…” Nàng ta nhìn ta, bỗng im bặt, còn hơi liếc nhìn xung quanh.

Một lúc sau mới thấy nàng ta hạ giọng nói: “Người ấy lâu lắm rồi
không xuất hiện, tần thiếp muốn biết, người ấy có bình an không?”

Nàng ta nói thật mơ hồ, chỉ nói ‘người ấy’ mà không nói rõ tên.

Thế nhưng ta biết ngoài Cố Khanh Hằng, còn có ai có thể khiến nàng ta để tâm như vậy? Nàng ta gấp gáp đuổi theo, hóa ra là vì chuyện của Cố
Khanh Hằng. Ta cười mỉa một tiếng, nhìn nàng ta rồi nói: “Bản cung cho
rằng ngươi không nên hỏi bản cung, trực tiếp hỏi Cố đại nhân chẳng phải
sẽ rõ hơn à?”

Nàng ta và Thiên Phi là người của Cố đại nhân, Cố Khanh Hằng là con
trai ông ta, chuyện Cố Khanh Hằng đi đâu, Thiên Lục lại tới hỏi ta, thật kỳ lạ!

Quay đầu nhìn nàng ta, ta nói: “Hoàng thượng đã giáng chức của huynh
ấy, ngươi cũng không phải không biết. Bây giờ huynh ấy chỉ là một ngự
lâm quân trấn thủ hoàng thành, lại không phải vũ lâm quân, đương nhiên
không thể xuất hiện trong cung. Đừng nói Tích Quý tần đã lâu không gặp
huynh ấy, bản cung cũng chẳng gặp được.” Ta không biết Thiên Lục đang
giở trò gì với ta, vậy thì ta cũng giả vờ không biết gì, xem thế nào!

Nàng ta hơi cắn môi, vo tròn chiếc khăn trong tay, lưỡng lự hồi lâu
mới nói: “Nương nương biết tần thiếp không phải muốn hỏi điểm này.”

Ta lắc đầu. “Bản cung không biết ngươi muốn hỏi cái gì, bản cung chỉ
biết huynh ấy là con trai của Cố đại nhân, ngươi không nên hỏi bản
cung.”

Cuối cùng nàng ta lắc đầu, nhìn ta chằm chằm rồi nghiến răng nói: “Nếu tần thiếp hỏi được, sao phải tới hỏi nương nương?”

Lời nói của nàng ta khiến ta kinh ngạc, Cố Khanh Hằng đã đi đâu, đến
Cố đại nhân cũng không biết ư? Trong lòng cả kinh nhưng nét mặt vẫn
không thay đổi, ta nói với nàng ta: “Đã như vậy sao ngươi cho rằng bản
cung chắc chắn sẽ biết? Đến ngươi mà huynh ấy còn chưa từng nói thì sao
có thể để bản cung biết?” Khi ấy, chẳng phải nàng ta cho rằng chuyện hộp thuốc mỡ đó, Cố Khanh Hằng bị phạt là bởi nàng ta ư?

Lời nói của ta khiến sắc mặt Thiên Lục bỗng trở nên nhợt nhạt. Ta
kinh ngạc nhìn nàng ta, nàng ta biết điều gì rồi? Biết Cố Khanh Hằng vào cung là vì ta chứ không phải vì nàng ta?

Bỗng nhiên ta hiểu ra, bởi thế mới có mấy lời của Thiên Phi lúc ở
Khánh Vinh cung vừa nãy, đúng không? Vậy thì nàng ta cảm thấy bản thân
mình ngốc nghếch không? Người mà nàng ta luôn nhung nhớ lại chẳng hề yêu nàng ta.

Rất lâu sau mới thấy nàng ta khẽ hít một hơi, cất lời: “Tần thiếp chỉ muốn biết huynh ấy có ổn không chứ không có ý gì khác. Điều này đối với nương nương chẳng qua chỉ là một câu hỏi.”

Ta im lặng, huynh ấy có ổn hay không, thực ra tabiết, thậm chí ta còn không biết Hạ Hầu Tử Khâm muốn huynh ấy đi đâu, làm gì? Hôm đó trong
lãnh cung, huynh ấy vội vàng đến thăm ta một lát, ta chỉ nhớ huynh ấy
nói đợi huynh ấy về, tất thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết,

Tay hơi nắm chặt, ta quay người, nói: “Bản cung quả thật không biết việc này.”

Nàng ta hỏi: “Vì sao?” Ta sững người, nàng ta lại nói: “Để tần thiếp
biết huynh ấy có sống tốt không thì cũng có gây ra tổn thất gì cho nương nương đâu? Hay… hay huynh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lúc nói điều
này, giọng nàng ta đã có chút hoảng sợ.


Ta vội nói: “Ngươi nói bậy!” Huynh ấy không thể xảy ra chuyện, chắc chắc không.

Bỗng nhiên Thiên Lục ngây người, nhìn ta hồi lâu rồi mới từ từ cười, nói: “Không sao thì tốt rồi!”

Còn ta chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vừa nãy nàng ta chẳng qua chỉ muốn ta nói ra câu đó ư?

Không sao là tốt rồi!

Đứng một lúc lâu, cảm thấy cuộc đời thật giống như câu chuyện cười.

Tình cảm của Thiên Lục đối với Cố Khanh Hằng, cũng nhất định không
bình thường. Có lẽ ngay từ hồi nhỏ, nàng ta đã thích nam tử dịu dàng như gió mỗi khi nở nụ cười, nhưng nàng ta không phải nữ tử giỏi bày tỏ. Còn Cố Khanh Hằng lại chỉ thích một mình ta. Đối với ta, huynh ấy là người
thân nhất. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta bây giờ đã không thể trở
lại những ngày tháng xưa.

Hai người đứng một lát, nàng ta bỗng xoay người, đi vài bước chợt
đứng lại, ngoái đầu nhìn ta, khẽ nói: “Lần này, chúng ta chắc chắn sẽ
không bỏ qua cho Dao phi.”

Ta sững người, vì sao đang yên đang lành Thiên Lục lại nói với ta
điều này? Nàng ta đã biết hôm qua trên vũ đài, Dao phi muốn đẩy nàng ta
xuống nước, khi ấy nàng ta không nói không có nghĩa là nàng ta bỏ qua,
về điểm này ta luôn hiểu rõ.

Ta im lặng không nói, nàng ta đột nhiên cười buồn bã: “Tần thiếp bây
giờ đã chẳng vướng bận gì, chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể sống tốt.” Giọng nói của nàng ta nhỏ dần, nhìn ta rồi lại quay người rời đi.

Ta ngẩn người nhìn bóng lưng nữ tử đó, có lẽ đúng như lời nàng ta
nói, nàng ta quả thật không muốn vào cung. Nhưng nàng ta không thể tự
mình quyết định, vào cũng đã vào rồi. Dù không yêu Hạ Hầu Tử Khâm nhưng
vì Thiên Phi nên mới phải thận trọng từng bước trong hậu cung, nàng ta
chỉ muốn nhìn thấy Thiên Phi có được một cuộc sống tốt đẹp.

Hơi siết chặt hai tay, trước đây ta chưa từng ghen tỵ với Thiên Phi,
song hôm nay, ta đố kỵ với tỷ ta bởi tỷ ta có một muội muội tốt đến vậy. Chúng ta mặc dù cũng quan hệ huyết thống nhưng cuối cùng vẫn cách nhau
bởi một bức tường.

Thở dài một tiếng, ta xoay người định đi, đằng sau lại vang lên giọng nói của Thiên Lục: “Còn nhớ lần đó, ta nói ngươi đố kỵ với ta, nhưng
giờ đây, ta lại đố kỵ với ngươi.”

Ta giật mình kinh ngạc, lúc ngoái đầu thì thấy nàng ta đã quay người bước đi.

Lần này, nàng ta không tự xưng ‘tần thiếp’, mà dùng từ ‘ta’. Thứ ta
đố kỵ là thuở nhỏ của nàng ta, còn thứ mà nàng ta đố kỵ là những ngày
tháng bây giờ của ta.

Đố kỵ vì Cố Khanh Hằng ư?

Trong lòng có chút chua xót, ta không biết nói gì, cảm thấy rất khó chịu.

Lắc đầu, dù khó chịu hơn nữa thì thế nào, ta và nàng ta cuối cùng
cũng đã bước xa nhau. Từ nhỏ bọn ta chưa từng sống hòa thuận. Ta đố kỵ
với nàng ta, nàng ta ngấm ngầm hãm hại ta, nào giống tỷ muội ruột thịt
chứ?

Ta cất bước đi, Tình Hòa tiến lên dìu ta nói: “Nương nương, chúng ta hồi cung chứ?”

Ta ngần ngừ giây lát, lắc đầu: “Không, tới Đình Hiên các trước. Ta muốn gặp Ngọc Tiệp dư, ta nhất định phải gặp nàng ta.”

Tình Hòa sững người nhưng không nói gì thềm, chỉ ngoan ngoãn đi bên cạnh ta.

Ta và Tình Hòa qua Đình Hiên các, thấy bên ngoài đã có vũ lâm quân
canh giữ. Trông thấy chúng ta, một thị vệ đứng đầu tiến lên, nói: “Thuộc hạ tham kiến Đàn phi nương nương!”

Ta gật đầu, nói: “Bản cung muốn thăm Ngọc Tiệp dư.”

Thị vệ hơi bối rối: “Điều này…”

Ta bước lên, nói: “Bản cung vào một mình, các ngươi còn sợ bản cung sẽ làm gì Ngọc Tiệp dư sao?”

“Không, thuộc hạ tuyệt đối không có ý đó!” Thị vệ hoảng hốt lắc đầu.

Tình Hòa lên tiếng: “Đã như vậy, còn không để nương nương của chúng ta vào trong?”

Thị vệ ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng lui bước, nói: “Vậy… nương nương nhanh một chút, lâu quá, thuộc hạ rất khó xử.”

Ta gật đầu, nói với Tình Hòa: “Ngươi đợi ở ngoài!” Dứt lời, không nhìn nàng ta, ta bước vào trong.

Trong Đình Hiên các, ta không trông thấy thái giám hay cung tỳ nào,
chỉ có hai thị vệ đang canh giữ ngoài cửa phòng của Ngọc Tiệp dư, thấy
ta tiến vào thì vội hành lễ, ta ra hiệu miễn lễ cho bọn họ, đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Ngọc Tiệp dư đang ngồi yên lặng trước bàn trang điểm, nghe thấy iếng
mở cửa mới ngoái đầu lại. Nhìn thấy ta, trong mắt nàng ta hiện lên tia
kinh ngạc, vội đứng dậy hành lễ: “Tần thiếp tham kiến nương nương!”

Ta vội bước lên đỡ nàng ta. “Tỷ tỷ không cần đa lễ.”

Lúc nhìn ngó xung quanh mới phát hiện trong phòng đã thiếu rất nhiều
đồ, đến trâm trên bàn trang điểm cũng không còn một cái. Trên mái tóc
của Ngọc Tiệp dư không thấy có món trang sức nào.

Nhìn thấy vẻ kiềm chế của ta, nàng ta khẽ cười, nói: “Thái hậu hạ
lệnh thu dọn tất cả mọi thứ, đề phòng tần thiếp tự vẫn. Có lẽ bên Dao
phi cũng như vậy.”

Ta cảm thấy có chút kinh ngạc, cho nên Thái hậu mới bố trí cả hai thị vệ trông coi ngoài cửa, sợ người bên trong làm những việc không lý trí
ư? Thế nhưng bên phía Dao phi… Tuy ta vẫn chưa qua song cũng biết, người như Dao phi sẽ không lựa chọn tự vẫn.

Ánh mắt đặt trên gương mặt gầy gò của nữ nử trước mặt, ta thu lại
dòng suy nghĩ, lên tiếng: “Chuyện này thật sự là do tỷ tỷ làm à?”

Nàng ta không hề trốn tránh ánh mắt của ta, thẳng thắn gật đầu, nói:
“Đúng, bằng không sao tần thiếp có thể biết được vị trí cưa đoạn cột
trụ, mà trên cánh tay tần thiếp sao có thể có vết sẹo do cưa gây ra?”

Ta ngây ngốc nhìn nàng ta nhưng nàng ta đã đẩy tay ta ra, bước lên
vài bước, nói: “Tần thiếp biết hôm nay nương nương sẽ đến, trong lòng
người biết rõ chuyện này nhưng vẫn phải chính miệng hỏi mới tin.”

Ta không kìm được, buột miệng hỏi: “Vì sao tỷ tỷ phải đứng ra?” Chỉ
cần nàng ta không đứng ra nhận tội, Diêu thục phi sẽ đổ oan cho ta,
nhưng Hạ Hầu Tử Khâm cũng sẽ nghĩ cách để ta thoát tội, không phải ư?

Tay nàng ta chậm rãi lướt qua mặt bàn, nói nhỏ: “Người nào làm người
đó chịu, việc tần thiếp làm sao có thể để nương nương gánh tiếng oan.”

“Tỷ tỷ…”

Nàng ta cười, ngắt lời ta: “Tần thiếp muốn cảm ơn nương nương, nếu
không có nương nương, e là đời này kiếp này, Hoàng thượng sẽ không bước
vào Đình Hiên các của tần thiếp.”

Ta sững sờ, Ngọc Tiệp dư thu lại nét cười, ánh mắt nhìn xa xăm, thì thầm nói: “Lần này, Dao phi còn có thể thoát tội không?”

Ta chợt bừng tỉnh, ta còn chưa biết chuyện của Dao phi. Ta chỉ biết
Thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta, còn có Diêu thục phi,
Thiên Phi, Thiên Lục, vì tai họa nàng ta gây ra lần này, tất cả mọi
người sẽ dốc sức đẩy nàng ta vào chỗ chết. Mà Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã vô
cùng thất vọng về nàng ta.

Đột nhiên Ngọc Tiệp dư ngoái đầu nhìn ta, nhíu màyất cả mọi người đều cố gắng khiến ả ta chết, có đúng không?”

Ta do dự giây lát, cuối cùng gật đầu.

Bất giờ nàng ta mới hài lòng bật cười, nói nhỏ: “Còn nương nương? Người mong ả ta chết không?”

Ta? Mong hay không, ta quả thật chưa từng nghĩ đến, nhưng nhìn nư tử
tiều tụy trước mặt, ta bỗng cảm thấy không đành lòng, hỏi: “Tỷ tỷ lẽ nào không sợ chết ư?”

Lời ta nói khiến nàng ta sững sờ, hồi lâu sau mới nói: “Nương nương,
đây là kết cục tần thiếp đã đoán trước được từ khoảnh khắc ả ta trở về.”

Ta kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư, nàng ta nói từ lúc Dao phi trở về, nàng ta đã dự đoán được kết cục?

Nàng ta nhìn ta, không đợi ta lên tiếng đã nói: “Nương nương chắc
biết rõ, tần thiếp theo Hoàng thượng từ phủ thế tử, khi ấy, tuy tần
thiếp không phải phu nhân của thế tử nhưng trong phủ cũng chỉ có một
mình tần thiếp là cơ thiếp!”

Ta gật đầu, dĩ nhiên ta biết chuyện này.

“Từ nhỏ, phụ mẫu tần thiếp đều đã qua đời, khi ấy vương gia thương
xót, thu nhận tần thiếp. Ngài thấy tần thiếp lanh lợi, năm tần thiếp
mười bốn tuổi, ngài nói sau này sẽ gả cho Hoàng thượng làm thiếp. Ha!”
Nàng ta cười nhạt một tiếng: “Khi ấy, tần thiếp lẻ loi một mình, làm
thiếp cũng là may mắn rồi, nhưng Hoàng thượng không thích tần thiếp,
song cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của vương gia, người đối
xử với tần thiếp xưa nay đều lạnh nhạt. Lúc ấy, tâm tư của người luôn
hướng về Phất Hy.”

Đây là lần đầu tiên ta được nghe về thân thế Ngọc Tiệp dư, hóa ra
nàng ta là một cô nhi. Tuy ta còn có cha nhưng cũng chẳng khác cô nhi là mấy nên ta rất đồng cảm với cảnh ngộ của nàng ta. Nàng ta tưởng được gả cho Hạ Hầu Tử Khâm làm thiếp thì từ nay sẽ có chỗ dựa nhưng ai ngờ, đó
chỉ là do lão vương gia khăng khăng làm theo ý mình. Khi đó trong mắt Hạ Hầu Tử Khâm nào có Ngọc Tiệp dư chứ?

“Thái hậu không chấp nhận ả, sau đó ả được phong làm công chúa gả
sang Bắc Tề. Thậm chí sau này, nghe nói vì manng thai nên ả chết trong
hậu cung Bắc Tề, nói thật, trong lòng tần thiếp rất vui mừng.” Khóe
miệng nàng ta hiện lên nụ cười lạnh lùng, nói tiếp: “Ả không cho phép
người khác mang thai đứa con của Hoàng thượng, nhưng đứa con của chính ả cũng không phải con của Hoàng thượng. Trong lòng tần thiếp cảm thấy hả
giận vô cùng.”

Ta kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư, Dao phi vậy mà…

Nàng ta cười khổ một tiếng. “Thế nhưng ai có thể ngờ, ả vốn không hề
bước vào hậu cung Bắc Tề, thậm chí còn lấy thân phận quận chúa của Bắc
Tề quay trở lại một lần nữa. Bây giờ còn là một Dao phi với địa vị cao
quýKhi nói câu này, ta nghe được nỗi oán hận trong ngữ khí của nàng ta.

Ta nắm tay nàng ta, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, khi ấy nàng ta đã làm gì
tỷ?” Lúc ta hỏi, trái tim từng chút, từng chút như bị thít chặt, Phất Hy ngay từ đầu đã không hề đơn thuần, đúng không?

Ngọc Tiệp dư dần thu lại nét cười, trong mắt nàng ta dâng lên một lớp lóng lánh. Chỉ trong chớp mắt, hai hàng lệ trong veo lăn xuống gò mà,
rơi lên mu bàn tay ta, mang theo cảm giác nóng ấm. Rất lâu sau, giọng
nói run run của nàng ta vang lên: “Ả đã hại chết đứa con của tần thiếp…”

Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, con của Ngọc Tiệp dư? Ta xưa nay không hề biết, hóa ra nàng ta từng có thai!

Cơ thể nàng ta bỗng trở nên run rẩy, khẽ khép mi, thời gian dường như quay trở lại năm năm trước. “Khi ấy, Hoàng thượng và hai vị vương gia
đi Cấm Châu xử lý công việc, tần thiếp mơ hồ cảm thấy cơ thể có điều
khác lạ, ha, khi ấy ngốc nghếch biết bao, còn không biết mình đã có
thai. Sau đó nghĩ ra, nhưng vì xấu hổ nên tần thiếp không dám nói, muốn
tự mình tìm đại phu rồi nói sau. Vương gia luôn muốn có cháu bồng, tần
thiếp cũng muốn báo đáp ân dưỡng dục bao năm của vương gia, sinh cho Hạ
Hầu gia một vương tôn. Khi tần thiếp vui mừng mời đại phu đến khám, đại
phu đó lại lắc đầu, nói tần thiếp nôn ọe không phải do thai nghén, chỉ
là đồ ăn của tần thiếp có vấn đề nên ảnh hưởng không tốt đến tỳ vị.”

“Tần thiếp nào ngờ, hóa ra Phất Hy đã nhìn thấy tần thiếp nôn ọe do
thai nghén, lúc đại phu vào phủ đã mua chuộc ông ta, cố ý che giấu sự
thật là tần thiếp đã mang thai. Nghĩ mình không mang thai nên nhiều lúc
tần thiếp cũng không chú ý…” Nàng ta cắn chặt đôi môi mỏng, tới mức nó
trở nên nhợt nhạt, tiếp tục kể: “Ngày hôm đó, Thái hậu hẹn mọi người tới hậu hoa viên thưởng hoa. Lúc đi tới cây cầu uốn lượn, Phất Hy cố ý kéo
đứt vòng cổ hạt san hô. Hạt san hô bất ngờ rơi xuống, tần thiếp không
cẩn thận giẫm phải, cơ thể không đứng vững, ngã xuống. Khi ấy, Dụ Thái
Phi hoảng sợ túm tay tần thiếp kéo lại, song cuối cùng không thắng được
lực trượt của tần thiếp. Lúc ngã xuống, do phần bụng va vào lan can, tần thiếp lập tức cảm thấy đau dữ dội. Đứa con của tần thiếp đã không còn.”

Lúc nói đứa con không còn, ta thấy rõ Ngọc Tiệp dư nghiến răng nghiến lợi nói. Đó là sự căm hận, phẫn nộ tột cùng.

“Sau này tần thiếp mới biết, Dụ Thái Phi vì bị đạp đầu vào đá, từ đó trở nên điên loạn.”

Ta sững sờ, kéo tay nàng ta, hỏi: “Tỷ nói là hạt san hô, có phải là
hạt màu đỏ?” Khi thốt ra câu này, trong đầu ta đã nhớ tới việ châu ngọc
gắn trên ngọc bội của Diêu thục phi. Hóa ra đó không phải là châu ngọc,
đó là hạt san hô.

Ngọc Tiệp dư ngạc nhiên nhìn ta, không hiểu vì sao ta có hứng thú với hạt san hô đỏ. Nàng ta ngây người so gật đầu. “Không sai, chính xác là
màu đỏ. Nghe nói thứ mà Liễu lão gia đem về từ nơi xa khi ra ngoài buôn
bán, ở đây hiếm khi nhìn thấy!”

Ta cắn môi, cuối cùng ta đã biết vì sao hôm đó ở Lam Hồ, Dụ Thái Phi
trông thấy Diêu thục phi lại đột nhiên phát điên. Là bởi bà trông thấy
hạt san hô vốn thuộc về Dao phi, cũng chính vì nói mà bà bị đạp đầu vào
đá, trở nên điện loạn.

Hôm đó, quả nhiên Thái hậu đã lợi dụng Dụ Thái Phi, hòng mượn tay Dụ
Thái Phi để đoạt lại hạt san hô đã bôi hoa nghệ tây từ Diêu thục phi, ý
đồ muốn thiêu hủy chứng cứ. Nhưng không ngờ Tiểu Đào lại đưa miếng ngọc
bội có hạt san hô cho ta, vì vậy mới có chuyện sau này.

Ta không ngừng suy nghĩ, lại thấy Ngọc Tiệp dư nói: “Khi ấy vì tần
thiếp đi phía sau, mọi chuyện xảy ra thế nào, không ai nhìn thấy. Phất
Hy một mức khẳng định do Dụ Thái Phi đẩy tần thiếp, còn tần thiếp đã túm tay Dụ Thái Phi trong tình huống khẩn cấp, khiến bà bất cẩn ngã xuống.
Ha, lúc ả ta nói mấy lời này, có nhiều a hoàn nói rõ ràng trông thấy Dụ
Thái Phi đưa tay về phía tần thiếp…”

Ta im lặng, cảnh tượng như vậy cũng giống như ngày hôm qua ở Quỳnh
đài, An Uyển nghi muốn kéo Thiên Phi theo phản xạ. Rõ ràng là cứu người
nhưng chỉ một câu nói có thể làm thay đổi hoàn toàn ý định ban đầu của
người đưa tay ra, bởi thế An Uyển nghi mới kinh hãi đến vậy.

Năm đó, Dụ Thái Phi đã phát điên, Dao phi lại là nữ tử mà Hạ Hầu Tử
Khâm yêu thương, tin rằng trên dưới trong vương phủ ai nấy đều thấy rõ.
Bề ngoài nàng ta có vẻ vô hại, lời nói như vậy xuất phát từ miệng nàng
ta, ai có thể nghi ngờ?

Huống hồ mối quan hệ giữa Hạ Hầu Tử Khâm và Dụ Thái Phi xưa nay luôn
không tốt. Năm ấy Thái hậu biết Dụ Thái Phi đã phát điện, ắt hẳn trong
lòng rất vui nhỉ?

“Vương gia nổi cơn thịnh nộ, không còn sủng ái Thái phi. Tần thiếp
vốn muốn tìm Hoàng thượng để nói rõ chuyện này với người nhưng Thái hậu
lại nói, chuyện này đã có kết luận cuối cùng rồi, quả thật là do Dụ Thái Phi hại tần thiếp mất đứa bé…” Cuối cùng nàng ta bật khóc nức nở, toàn
thân run rẩy không ngừng.

Ta nhói đau trong lòng, cúi xuống ôm nàng ta.

Thái hậu là người thông minh, sao bà có thể không nhận ra thủ đoạn
của Dao phi? Bà không nói bởi bà cũng muốn tư lợi, muốn Dụ Thái Phi thất sủng, khiến Hạ Hầu Tử Khâm hoàn toàn thất vọng về mẹ ruột của mình…

Thái hậu à…