Kết nối liên lạc với Triệu Trinh, đêm đã khuya, nghe tin dữ về Công Tôn, Triệu Trinh ở trong điện thoại đã khóc không ra tiếng.
Bạch Cẩm Đường bị Bạch Ngọc Đường kéo vào Memento, trong lòng hoảng hốt một chút, Triển Chiêu hiếm thấy mặc chiếc sơ mi đen, sắc mặt tái nhợt ngồi bên tấm kính, trong tay là rượu Rum Công Tôn yêu nhất.
Thấy Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu trên mặt lộ ra một tia xem thường, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, liền nói: “Lát nữa Triệu Trinh sẽ đến, không muốn gặp anh ta thì vào bên trong đi!”
Bạch Cẩm Đường không biết nên nói cái gì, chỉ ngồi đối diện với Triển Chiêu, ngẩn người nhìn chằm chằm ly rượu Rum màu vàng nhạt.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Bạch Cẩm Đường, nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, tôi còn chưa nói với anh tôi chuyện Công Tôn!”
Triển Chiêu lúc này mới liếc mắt đánh giá Bạch Cẩm Đường một cái, lạnh lùng mở miệng: “Lát nữa anh ta sẽ biết, sớm một chút hay muộn một chút chẳng quan trọng gì cả, cậu muốn nói cho anh ta biết thì hiện tại nói đi!”
Bạch Cẩm Đường nghe ra không bình thường, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chú kéo anh tới rốt cuộc có việc gì? Công Tôn Sách xảy ra chuyện gì?” Vốn tưởng cái tên này sẽ không còn được phát ra từ miệng mình nữa, thế nhưng hiện tại lại thuận miệng nói ra.
Bạch Ngọc Đường nhăn mặt nhíu mày: “Anh, việc này… Công Tôn có thể… đã không còn nữa!”
“Đã không còn nữa?” Bạch Cẩm Đường chợt đứng lên, khiến bàn lay vài cái, rượu Rum trong ly văng ra mất một nửa: “Cái gì gọi là đã không còn nữa? Công Tôn… cậu ấy… đã đi đâu?” Mấy chữ cuối cùng, chính Bạch Cẩm Đường cũng nghe được sự run rẩy.
“Đã chết!” Thanh âm Triển Chiêu lạnh băng, giống như tim lúc này: “Hiện tại ngay cả hài cốt cũng không tìm được!”
“Đã… chết?” Bạch Cẩm Đường không thể tin nổi nhìn Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Sao lại…”
Lúc này cửa mở ra, Triệu Trinh theo gió xông vào, kéo Triển Chiêu: “Công Tôn thật sự chết rồi? Cậu gạt tôi thôi! Cậu ấy đi Tứ Xuyên làm gì?”
Triển Chiêu kéo tay Triệu Trinh ra, chỉ chỉ bên người Bạch Ngọc Đường: “Đều ngồi xuống đi! Nếu không phải tôi quên nhiều chuyện, Công Tôn cũng sẽ không rơi vào kết cục này! Các anh không phải muốn biết Công Tôn vì sao lại chết sao? Tôi nói cho các anh biết!”
Triển Chiêu từ trong ngực lấy ra chiếc vòng bạc treo viên đạn: “Thứ này, hai vị đều rất quen thuộc đi!”
Triệu Trinh cùng Bạch Cẩm Đường sau khi thấy rõ thứ kia, sắc mặt nhất thời tái nhợt, có một không hai!
“Vật này… cậu từ đâu có?” Triệu Trinh môi run rẩy.
Triển Chiêu cẩn thận nhìn viên đạn nói: “Đây là thứ duy nhất trước khi quay lại cứu người Công Tôn để lại! Hiện tại…”Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh: “Tôi muốn biết, thứ này sao lại ở trong tay Công Tôn?” Ánh mắt sắc bén, tuy Triệu Trinh hàng năm thẩm vấn phạm nhân, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Triệu Trinh vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Đường một cái, thấp giọng nói: “Lúc đó sau khi cùng Công Tôn chia tay, tôi liền kết hôn, thế nhưng tôi không quên được Công Tôn, năm trước rốt cục sau khi tôi cùng vợ ly hôn, tìm Đinh Triệu Huệ hỏi thăm Công Tôn, lại nghe nói Bạch Cẩm Đường vì Công Tôn về nước, tôi chạy đến tìm Công Tôn muốn nối lại tình xưa, nhưng cậu ấy không muốn, về sau…” Triệu Trinh vẻ mặt hối hận.
Triển Chiêu oán hận nói: “Về sau anh dùng chứng cứ năm đó Bạch Cẩm Đường bắn cảnh sát uy hiếp Công Tôn? Buộc anh ấy nghe theo?”
Triệu Trinh hai tay ôm đầu, khóc không ra tiếng: “Không nghĩ tới Công Tôn lại đáp ứng, chúng tội thậm chí còn lên giường vài lần…”
“Khốn nạn!” Bạch Cẩm Đường gầm lên, một quyền muốn đánh Triệu Trinh, lại bị Triển Chiêu ngăn lại: “Anh cũng không có tư cách nói anh ta!”
Bạch Cẩm Đường thân hình lay lay, suy sụp ngồi xuống.
Thanh âm Triệu Trinh đứt quãng: “Có một lần làm xong, cậu ấy bảo tôi lén lấy viên đạn kia ra cho cậu ấy, cậu ấy nói dù sao cũng là từ trong thân thể của cậu ấy lấy ra, muốn làm kỷ niệm. Tôi liền lợi dụng chức quyền lén lấy viên đạn kia ra, mua một chiếc vòng bạc treo vào tặng cậu ấy. Ngày đó cậu ấy đặc biệt cao hứng, uống rất nhiều rượu, tôi đưa cậu ấy về nhà, khi lên giường, cậu ấy bỗng nhiên ôm tôi gọi Cẩm Đường, tôi mới biết được cái gì là vật kỷ niệm, cậu ấy căn bản là vì Bạch Cẩm Đường mới… Ngày ấy tôi đã điên rồi, làm cậu ấy bị thương, nhưng cũng biết rốt cuộc không quay lại được, liền không tới tìm cậu ấy nữa.”
Tay Triển Chiêu nắm chặt viên đạn kia, tiếp lời Triệu Trinh nói: “Anh ấy chính là vì Bạch Cẩm Đường mới muốn đem vật chứng trọng yếu này thu vào tay, như vậy…” Triển Chiêu híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Cẩm Đường: “Như vậy, công ty Bạch Cẩm Đường ở trong nước xem như là đứng vững rồi, không có vật chứng trọng yếu này, những kẻ muốn lật lại bản án, cũng kéo không nổi gợn sóng nào!”
Triệu Trinh cúi đầu khóc thành tiếng, Triển Chiêu thương hại nhìn anh ta: “Anh cần gì phải vậy? Nếu năm đó anh không phụ Công Tôn, nếu anh không lại trở về tìm anh ấy, anh sao phải rơi vào tình cảnh hiện giờ, hiện tại tiền đồ của anh cũng bị hủy, Công Tôn cũng…”
Triệu Trinh lắc đầu: “Tôi nợ cậu ấy, đều là tôi nợ cậu ấy!”
Triển Chiêu quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Đường: “Nghe rõ rồi chứ? Bạch đại thiếu gia?”
Bạch Cẩm Đường đẩy Triệu Trinh ra, hướng cửa chạy. Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo anh: “Anh, anh đi đâu vậy?”
Bạch Cẩm Đường giống như nổi điên nói: “Anh đi tìm Công Tôn, cậu ấy sẽ không chết! Sẽ không!”
Triển Chiêu đứng lên nhìn ba người đã loạn thành một đống, chậm rãi nói: “Bạch Cẩm Đường, tôi hỏi anh, sau đó Công Tôn có tìm anh không?”
Bạch Cẩm Đường cả người chấn động.
Bạch Ngọc Đường nhân cơ hội kéo anh ngồi xuống một bên, xoay người nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, anh ấy khi đó cũng rất đau khổ… Nếu Công Tôn tìm anh ấy, anh ấy sẽ không…”
“Ngọc Đường…” Bạch Cẩm Đường cắt đứt lời Bạch Ngọc Đường, đờ đẫn nhìn ngoài tấm kính: “Đúng vậy, Công Tôn đã tìm tôi, cậu ấy hỏi tôi…” Trước mắt tựa như là khuôn mặt lãnh diễm của Công Tôn, lại mang theo nụ cười không xác định, tựa vào bàn làm việc hỏi anh: “Cậu bây giờ còn yêu tôi không?” Bạch Cẩm Đường lúc đó lại đắm chìm trong cảnh thấy anh cùng Triệu Trinh hôn nhau, lạnh lùng quay đầu không nhìn anh: “Vốn chỉ là vui đùa một chút, cậu đừng ngây thơ nữa, Bạch đại gia tôi vẫn là thích phụ nữ, đàn ông đó, dù là nếm thử, cũng phải nếm cái sạch sẽ!” Mãi cho đến khi nghe thấy cánh cửa văn phòng nhẹ nhàng đóng, Bạch Cẩm Đường mới quay đầu lại, ngón tay tại mép bàn nơi Công Tôn dựa vào nhẹ vuốt…
Bạch Ngọc Đường không thể tin nổi nhìn Bạch Cẩm Đường: “Anh… Anh…”
Bạch Cẩm Đường rốt cục cúi đầu, trên bàn xuất hiện một giọt nước, sau đó là hai giọt, ba giọt… dần dần hòa thành mảng…
Hai ngày sau, Bạch Cẩm Đường mang theo đồ cứu chữa công ty mình quyên tặng, cùng Liễu Thanh đến Tứ Xuyên.
Trước khi đi, Bạch Cẩm Đường nói với Triển Chiêu: “Tôi nhất định phải dẫn cậu ấy trở lại!”
Triển Chiêu đưa chiếc vòng bạc kia cho anh: “Cái này… Tôi cảm thấy chủ ý của Công Tôn là muốn đưa cho anh!”
Bạch Cẩm Đường dùng sức nắm chặt, thấp giọng nói: “Đây là vật duy nhất tôi cho cậu ấy, nhưng cũng là vật suýt chút nữa hại chết cậu ấy. Vốn cho là mình yêu cậu ấy yêu đến sâu nặng, hiện tại mới biết được, cậu ấy dùng hạnh phúc để bảo vệ tôi, tôi… thật sự không xứng với cậu ấy!”
Một tháng sau, khu gặp nạn nghiêm trọng bị phong tỏa, Bạch Cẩm Đường bị buộc trở về, bọn họ không dẫn được Công Tôn về, sống hay chết cũng không rõ.
Chiếc vòng kia liền đeo trước ngực Bạch Cẩm Đường, kề bên trái tim.