Khi Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách đồng thời đứng trên sân khấu, Bạch Ngọc Đường nghĩ, trên thế giới có những người trời sinh đã có lực hấp dẫn chết người. Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách tựa như hai ngọn lửa, người bên cạnh vây quanh bọn họ tựa như những con thiêu thân, biết rõ nguồn sáng phía trước vạn kiếp bất phục, lại cam tâm tình nguyện trầm luân trong đó.
Nhạc vang lên, không phải phong cách trầm thấp trước sau như một, ngược lại là một bài hát tiết tấu thanh thoát:
“Biết không ngày hôm nay,
Màn kịch này sẽ từ từ hạ xuống”
“Đừng hỏi nguyên nhân nữa
Tình yêu cũng giống như một bức tranh phai màu”
Hợp: “Đừng lại thức đêm chờ điện thoại
Cũng đừng lại rơi nước mắt như mưa
Em đừng lại dựa vào anh
Trái tim đừng lo lắng ngày mai
Sẽ đem tâm lưu lại bến cảng nào”
“Em không phải vĩnh viễn là của anh đúng không
Chẳng qua tình cờ gặp nhau sau đó lại đi qua
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Hình ảnh phai màu để nó lưu lại ngày hôm qua đi”
“Anh không phải vĩnh viễn là của em đúng không
Chúng ta chẳng qua là một vị khách qua đường của nhau
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Ảnh chụp phai màu để nó lưu lại trong ký ức đi”
“Đã quên đi ngày hôm nay
Đem nó nhẹ nhàng như vậy mà lau đi nhé”
“Đừng đoán nguyên nhân nữa
Tình yêu cũng giống như một bức tranh phai màu”
Hợp “Đừng lại đợi điện thoại
Cũng đừng lại rơi nước mắt như mưa
Em đừng lại dựa vào anh
Đừng cố chấp mà nắm một người
Vô tình hứa hẹn không đành buông tay”
“Em không phải là vĩnh viễn của anh đúng không
Chẳng qua tình cờ gặp nhau sau đó lại đi qua
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Hình ảnh phai màu để nó lưu lại ngày hôm qua đi”
“Anh không phải vĩnh viễn là của em đúng không
Chúng ta chẳng qua là một vị khách qua đường của nhau
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Ảnh chụp phai màu để nó giữ lại trong ký ức đi”
Hợp “Anh không phải vĩnh viễn là của em đúng không
Chúng ta chẳng qua là một vị khách qua đường của nhau
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Ký ức phai màu để nó theo gió cuốn bay đi”
_ Phai màu _
Nhạc dần tắt, trong quán rượu yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay. Bạch Ngọc Đường nhìn rất rõ ràng, khi Triển Chiêu hát đến “Tôi không phải vĩnh viễn là của cậu đúng không? Chúng ta chẳng qua là một vị khách qua đường của nhau” kia thì đôi mắt hổ phách nhìn thẳng phía mình.
Đêm khuya, khách dần dần rời đi, Bạch Ngọc Đường cùng mọi người giúp đỡ các cô nhân viên dọn bàn xong, Triển Chiêu dụi dụi mắt, đi đến bên người Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Tôi mệt, thế nhưng hôm nay tôi đặc biệt không muốn ngủ!”
Bạch Ngọc Đường thấy ánh mắt người kia mở to, vươn tay đặt lên mí mắt anh, ghé vào lỗ tai anh nói: “Nhớ kỹ, tôi gọi Bạch Ngọc Đường, cậu… là mèo con của tôi!”
Triển Chiêu thuận theo gật đầu: “Ừm!” Lông mi tại lòng bàn tay Bạch Ngọc Đường rung rung hai cái, im lặng nhắm lại.
Công Tôn lại đỡ Triển Chiêu về phía sau nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa nhỏ do dự nên theo vào không, cuối cùng lại thở dài, xoay người đi đến phòng lớn.
Ra khỏi quán bar, Đinh Nguyệt Hoa đuổi theo Bạch Ngọc Đường nói: “Ngũ ca! Ngày mai em muốn cùng Triển Chiêu đi về nhà anh ấy!”
Bạch Ngọc Đường xoay người đối mặt với Đinh Nguyệt Hoa, hai tay đút trong túi áo ngoài, lạnh lùng nói: “Cô muốn nói gì?”
Đinh Nguyệt Hoa môi đỏ mọng giương lên một độ cong hoàn mỹ: “Nếu có thể, em hy vọng có được sự chấp thuận của ba mẹ anh ấy!”
“Chấp thuận?” Bạch Ngọc Đường nheo lại cặp mắt dài nhỏ: “Cô biết Triển Chiêu không thích cô!”
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng nghiêng đầu cười: “Có quan hệ gì đâu? Anh ấy cũng sẽ không thích ai!”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt cao thấp đánh giá cô gái này, bỏ lại một câu: “Tùy cô!” Xoay người đi hướng bãi đỗ xe giao lộ.
Nghe được Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau cao giọng nói: “Em là con gái! Đây là ưu thế anh không thể có!”
Bạch Ngọc Đường vẫn đi về phía trước không quay đầu lại, đêm mùa đông thực lạnh, cái hanh khô khi tuyết chưa rơi.
Lúc thấy Bạch Ngọc Đường biến mất dưới ánh đèn, Đinh Nguyệt Hoa khẽ cười tự giễu, thầm nói với chính mình: “Đó cũng là ưu thế duy nhất của em!” Một giọt nước rơi xuống đất, bắn ra xung quanh, sau đó… đông lại thành một tầng băng mỏng manh, không cần chờ mặt trời ngày mai chiếu sáng, chỉ trong chốc lát, liền biến mất vô tung vô ảnh trong bóng đêm.
Đã hơn một năm, đàn ông săn đón Triển Chiêu không phải không có, thê nhưng Triển Chiêu tính tình lãnh đạm khiến những người đó cuối cùng buông tha. Ân cần của Bạch Ngọc Đường khiến Đinh Nguyệt Hoa có chút kinh ngạc, cô vẫn biết hai anh em Bạch gia đều là loại người “không đi đường bình thường”, thế nhưng cũng không nghĩ tới không bình thường thành vậy, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, hai chàng trai xuất sắc như nhau.
Vốn tưởng rằng không để ý tới thì sẽ giống như trước không có việc gì, thế nhưng mắt thấy Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường bất đồng, Đinh Nguyệt Hoa hoang mang, chẳng lẽ thật sự có nhất kiến chung tình? Còn là giữa hai chàng trai? Nhất là ngày hôm nay, Đinh Nguyệt Hoa thấy rõ, Triển Chiêu khi hát mắt vẫn nhìn Bạch Ngọc Đường, loại ánh mắt này quá mức bất đồng, đó là ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa ao ước nhất, thế nhưng lại chưa từng đặt ở trên người mình, cho nên, Đinh Nguyệt Hoa quyết định, mình phải đạt được sự chấp thuận của bố mẹ Triển Chiêu, cho dù chỉ là một danh phận, cũng muốn thực hiện. Đinh Nguyệt Hoa biết rõ, danh phận, có thể là ràng buộc duy nhất giữa cô cùng Triển Chiêu. Chỉ đành thử xem, nếu không thành công, vậy… buông tha đi! Đinh Nguyệt Hoa từ trước không phải người tự ngược!