Mê Vợ Không Lối Về

Chương 834: Dù sao hoạn nạn cũng gặp chân tình

иɦũ ɦσα Vu không yên tâm: “Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.”
Lâm Tân Ngôn xoay người, đưa lưng về phía иɦũ ɦσα Vu sau đó nói: “Tôi không sao, иɦũ ɦσα ra tiếp khách trước đi.”
иɦũ ɦσα Vu chỉ có thể làm theo lời cô.


Đợi đến lúc иɦũ ɦσα Vu đi khỏi, lúc này Lâm Tân Ngôn mới ngồi phịch xuống giường. Thật sự rất khó có thể bình tĩnh được, cô rất bất an, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.
Cô cố gắng hết sức giữ cho bản bình tĩnh lại, có thể cũng không phải là chuyện tồi tệ đến thế.


Cô cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Tông Cảnh Hạo.
Văn phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Việt.


Lúc này trêи người Tông Cảnh Hạo mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt trêи cổ hơi được nới lỏng ra, trông thoáng qua cổ áo thì có thể nhìn thấy xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, tay áo được xắn lên tới bắp tay. Trêи bàn làm việc có đặt hai chồng tài liệu, anh chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Còn chưa nghĩ xong sao?”


Quan Kình ngồi ở trước bàn, anh ta ôm đầu trầm mặc không nói.
“Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nhìn bộ dạng không quyết đoán của cậu xem, có còn giống đàn ông không hả?” Tông Cảnh Hạo gấp tập tài liệu trong tay lại, đặt qua một bên sau đó lại lấy một tập tài liệu khác.


“Bây giờ anh đã ôm được người đẹp về thì đương nhiên có thể chém gió như vậy rồi. Lúc trước không phải anh vì một người phụ nữ mà suốt ngày chạy...”


Tông Cảnh Hạo hơi dừng động tác lật giở tập tài liệu trong tay, mí mắt hơi nâng lên sau đó thờ ơ ném tập tài liệu về phía Quan Kình. Quan Kình giật mình, trong lòng anh ta thầm nghĩ, đúng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn mà!
“Khụ khụ, cái kia tôi chỉ nói đùa thôi mà, ha ha ha...”


“Từ ngày mai trở đi quay lại đi làm đi, chắc chơi vậy là đủ rồi đấy.” Tông Cảnh Hạo thấp giọng khi nói câu cuối.
Quan Kình buồn bã, mặt ỉu xìu: “Không sợ tôi làm hỏng kế hoạch à?”


“Không có người phụ nữ nào thích đàn ông vô dụng đâu. Cậu chẳng có gì trong tay thì ai theo cậu?” Tông Cảnh Hạo nói trúng tim đen khiến Quan Kình nhất thời không thể nói được lời nào.
Người phụ nữ khó ưa Cố Huệ Nguyên kia đến lúc đó nhất định sẽ xem thường anh ta.


Quan Kình gật gật đầu, chủ động đứng dậy, hỏi: “Có việc gì để tôi làm thay anh không?”
Tông Cảnh Hạo buông chiếc bút trong tay xuống, nâng cằm lên sau đó hất hàm về phía hai chồng tài liệu trước mặt, tỏ ý anh ta có thể mang hết đi cũng được.
Quan Kình: “...”


“Đây là anh bóc lột sức lao động của tôi sao?”
“Đây là tôi cho cậu cơ hội thể hiện bản thân đó.” Tông Cảnh Hạo khởi động khớp cổ.


Điện thoại của Tông Cảnh Hạo đặt ở trêи bàn bỗng đột ngột đổ chuông. Anh cầm điện thoại lên nhấn nút nghe, đầu dây bên kìa truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Hôm nay anh về sớm một chút, em có chuyện cần nói với anh.” . truyện tiên hiệp hay


Tông Cảnh Hạo nghe thấy giọng nói của Lâm Tân Ngôn có chút bất thường liền hỏi: “Em sao thế? Không khỏe ở đâu à?”
“Không có. Anh nhớ về sớm một chút, có muộn thế nào em cũng sẽ đợi anh.”


Nói xong Lâm Tân Ngôn liền cúp điện thoại. Tông Cảnh Hạo mở điện thoại ra xem, ấn đường hơi nhăn lại khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại xuống bàn.
Quan Kình ôm lấy chồng tài liệu trêи bàn: “Chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ anh.”


Tông Cảnh Hạo đáp lại: “Tăng lương cho cậu.”
Lại tăng lương à, thế thì anh ta còn có thể nói được gì nữa đây? Đi làm việc thôi.
Anh ta ôm chồng tài liệu sau đó rời đi.


Tại biệt thự, sau khi Lâm Tân Ngôn điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân mình thì cô mới bước ra ngoài. Mặc dù trong lòng đang có chuyện lo lắng thế nhưng khi nhìn thấy Văn Hiểu Tịch thì cô vẫn cố nở một nụ cười, nói: “Sao mọi người lại cùng nhau tới vậy?”


Tần Nhã nói: “Trùng hợp gặp trước cửa đấy.”


“Tôi trở về thăm Thi Hàm, có thời gian rảnh nên cùng cô ấy tới thăm cô. Em bé đâu rồi? Tôi muốn bế nó quá.” Văn Hiểu Tịch cười cười, làn da trắng trước đây của anh ấy bây giờ đã hơi rám vàng, chàng trai non nớt trước kia giờ đã trở thành một người đàn ông rắn rỏi rồi.


Lâm Tân Ngôn nói: “Em bé không có nhà.”
Trình ɖu͙ƈ Ôn lần này trở về cùng với Tần Nhã chính là để thăm em bé. Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn nên ông ấy cùng với Trang Tử Khâm đưa em bé ra ngoài đi dạo rồi.
“Ừm.” Trong lòng Văn Hiểu Tịch cảm thấy có chút mất mát.


Lâm Tân Ngôn ngồi xuống, hỏi: “Cậu trở về thăm Thi Hàm, thế cô ấy không ở trong quân đội nữa sao?”
“Cô ấy đã không còn ở trong quân đội từ lau rồi.” Văn Hiểu Tịch lắc lắc đầu: “Cô ấy mang thai rồi.”


“Thế sao?” Lâm Tân Ngôn cười nói: “Vậy chúc mừng cậu nhé, sắp lên làm bố rồi.”
Ánh mắt của Tần Nhã hướng về phía bụng dưới của Trần Thi Hàm, tận sâu trong đôi mắt màu đen của cô ấy hơi thoáng qua vẻ mất mát.
Cùng là phụ nữ, người ta có thể sinh con, còn cô ấy thì không.


Cô ấy ngồi bất động, vẻ mặt tối lại, đôi mắt hơi cụp xuống.
Lần đầu tiên làm bố, Văn Hiểu Tịch vừa hy vọng lại vừa lo lắng, lúc này anh ấy còn thấy hơi ngượng ngùng nữa.


“À, bọn em mua quà cho em bé này.” Trần Thi Hàm giơ đống đồ đã mua ra, Lâm Tân Ngôn chìa tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn nhé, đến chơi là được rồi, lần sau đừng có mua đồ nữa. Trong nhà cũng có thiếu cái gì đâu, thằng bé lại nhanh lớn nữa, như thế lãng phí lắm.”


Trần Thi Hàm cười cười, nói: “Nhưng mà cũng không thể tay không đến chơi được.”
“Không cần khách sáo thế đâu.” Lâm Tân Ngôn nói.


“Vậy sau này em có thể tới chơi với chị không? Chị đã sinh em bé nên có nhiều kinh nghiệm.” Trần Thi Hàm ít nhiều cũng lo lắng Lâm Tân Ngôn vẫn còn khó chịu với chuyện trước kia.


Thực ra trong lòng cô ấy cũng vẫn còn hơi khó chịu, thế nhưng cô ấy cũng hiểu rất rõ là mình bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra những chuyện sai trái như vậy.
Sau khi ở bên cạnh Văn Hiểu Tịch thì cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cô ấy rất quý trọng cuộc sống yên bình như bây giờ.


“Đương nhiên là được rồi.” Lâm Tân Ngôn cười, nói.
“À đúng rồi, Hiểu Tịch lên làm đội trưởng rồi đấy.” Trần Thi Hàm nói.
“Thật sao?” Lâm Tân Ngôn nhìn về phía Văn Hiểu Tịch: “Có phải cậu là đội trưởng trẻ tuổi nhất không? Tôi cũng mừng cho cậu lắm đấy.”


“Đây không phải là mục tiêu của tôi, tôi nhất định phải vực nhà họ Văn dậy.” Văn Hiểu Tịch trịnh trọng nói.
Lâm Tân Ngôn nói: “Cậu cũng được đấy.”


Trần Thi Hàm nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Văn Hiểu Tịch, trước kia cô ấy không cảm nhận được thế nhưng bây giờ trong mắt cô ấy, người đàn ông này đáng để cô phó thác cả đời. Sự nỗ lực của anh ấy, sự khoan dung của anh ấy đều vô cùng quyến rũ.


Cô ấy tin rằng, nhất định anh ấy có thể làm cho nhà họ Văn tỏa sáng thêm một lần nữa!
Ánh mắt của Trần Thi Hàm không chút che giấu, Lâm Tân Ngôn hơi cong cong khóe miệng, cô cũng mừng cho Trần Thi Hàm và Văn Hiểu Tịch.


Qua một thời gian thì cả hai nhà đều đã có nhiều biến đổi lớn, vào thời điểm đối phương nghèo túng nhất thì đã đến với nhau, nhất định đây là tình cảm thật lòng, dù sao trong hoạn nạn cũng gặp được chân tình.