Mê Vợ Không Lối Về

Chương 527: Chỉ cần cô ấy chịu gặp tôi

Cửa phòng rất nhanh được đẩy ra, là Tông Cảnh Hạo, nhìn thấy anh, Tông Ngôn Hi lập tức ôm chân mình, ngẩng đầu ngọt ngào gọi: “Baba.”
Đối với con gái, Tông Cảnh Hạo không có chút sức kháng cự nào, đặc biệt là khi cô bé gọi baba, trái tim anh như muốn tan chảy.


Anh khom người bế cô bé lên, nói với Tần Nhã: “Vào đi, hôm nay tôi mời, ăn gì cứ gọi tự nhiên.”
“Vậy tôi không khách...” Vẫn chưa nói xong thì cô thấy nên ngoài phòng ăn còn một người nữa, từ cuối cùng vẫn nghẹn ứ trong cổ họng chưa nói ra.


Ánh mắt cô nhanh chóng liếc qua Tông Cảnh Hạo như muốn hỏi, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tại sao Tô Trạm cũng ở đây?
“Cậu ta tự chạy tới.” Đó xem như là lời giải thích của Tông Cảnh Hạo nhưng vốn dĩ anh vẫn chưa nói gì cả.
Tần Nhã nửa ngờ nửa tin.


Tô Trạm đã lâu không gặp họ, luôn luôn không có tâm trạng, khi ngước đầu nhìn thấy bọn họ, thấy Tần Nhã, anh ngây người: “Ơ, cô có phải người hôm trước ở triển lãm không?”
Tần Nhã bình tĩnh lại, cô thản nhiên đi vào như không nghe thấy anh nói, kéo ghế trước bàn rồi ngồi xuống.


Cô cầm menu lên hỏi: “Gọi món được rồi chứ?”
Chưa ai đáp lại thì Tông Ngôn Hi đã nói: “Dì Yến Yến, dì mau nhanh lên, ba cháu mời mà.”
Tông Cảnh Hạo ôm con gái ngồi xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ khiến cô bé cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Được không baba?”


“Theo con nói.” Tông Cảnh Hạo cười nói.
Lời nói của con gái chính là thánh chỉ đối với anh, rất có hiệu lực ở đây.
Tần Nhã tự nhiên lật menu: “Vậy tôi không ngại đâu nhé.”


“ Đừng ngại, đừng ngại, dì cứ chọn nhiều món dì thích, dì Yến Yến đã chăm sóc tụi con rất vất vả, phải ăn nhiều vào.” Cái miệng nhỏ của Tông Ngôn Hi lúc này như được rót thêm mật, ngọt ngào vô cùng.


Không khí trong phòng ăn có chút kì lạ, Tô Trạm dựa vào ghế, nhìn qua nhìn lại Tần Nhã và Tông Ngôn Hi với ánh mắt dò xét.
Anh chưa từng thấy bên cạnh Lâm Tân Ngôn lại có người phụ nữ tên Tần Yến Yến này.
Ngoài Tần Nhã ra thì có Allen, nhưng do cửa hàng đóng cửa nên Allen đã quay về nước A.


Hôm đó ở hội trợ có giới thiệu sợi Hương Vân, anh cũng nghĩ tới Lâm Tân Ngôn nhưng lại không có bằng chứng nào.
Giờ thấy sợi Hương Vân và Lâm Tân Ngôn có liên quan đến nhau, lẽ ra triển lãm hôm đó nên là do cô chủ trì chứ, chỉ là không lộ mặt mà thôi.
Thế nên nghi vấn lại nổi lên.


Cô ấy là ai?
Tần Yến Yến, Tần Nhã, đều có họ Tần?
Là trùng hợp hay là... Dường như tỉ lệ trùng hợp không cao mà giống như Tần Nhã đổi tên hơn.
Tần Yến Yến và Lâm Tân Ngôn quen biết nhau, cũng rất thân thiết với hai đứa trẻ, người này rõ ràng là Tần Nhã.


Tông Ngôn Thần là đứa nhóc thông minh, có thể hiểu được mọi tình huống trước mắt, người ở đây đều biết dì Yến Yến là Tần Nhã còn Tô Trạm thì không.


Nhưng nghĩ tới việc chú ấy từng làm tổn thương Tần Nhã, hãy cô phải thay đổi cả diện mạo, giọng nói, liền không muốn nói cho chú ấy biết sự thật.
Nếu muốn theo đuổi dì Yến Yến, chắc chắn chú ấy phải thể hiện sự chân thành gấp trăm lần.


Tô Trạm nhíu chặt lông mày, cho tới lúc này anh mới nhận ra bữa ăn này do Tông Cảnh Hạo sắp xếp vốn không bình thường.
Dù anh có ngốc đến đâu, mối quan hệ này cũng khiến anh phải suy nghĩ về nó rất nhiều.


Anh cố đè nén sóng ngầm trong lòng, ôm Tông Ngôn Hi trước mặt ngồi lại gần mình, cố gắng moi hết thông tin từ cô bé bởi ở đây cô là người ngây thơ dễ đối phó nhất.
“Tiểu Nhụy có quen chú Tô không? Lâu lắm không gặp, còn nhớ chú không?”


Việc liên quan đến tên của hai đứa trẻ Tông Cảnh Hạo vẫn chưa nói đến cho nên Tô Trạm không biết tên chúng đã được đổi.
Có lẽ là vì Tông Cảnh Hạo gọi mình như vậy cho nên cô bé cũng không từ chối, rốt cuộc cô bé cũng quen với cái tên này lâu rồi.


Tông Ngôn Hi quàng cổ Tông Cảnh Hạo, mỉm cười nói: “Đương nhiên là nhớ rồi.”
“Thế có nhớ chú không?” Tô Trạm vươn đầu tới, muốn tiến gần cô bé hơn.
Tông Ngôn Hi lắc đầu: “Con nhớ baba.”


Khi nói còn thơm lên mặt Tông Cảnh Hạo một cái, cô bé đã lớn còn biết chu môi lên, không làm nước bọt dính lên mặt.
Tông Cảnh Hạo lau miệng cho cô bé, cô bé đã từng chảy nước miếng khi thơm người khác, lau miệng cho cô đã trở thành một hành động trong tiềm thức của anh.
Tô Trạm: “...”


Đứa bé này có thể nói chuyện với người khác sao?


“Thật không có lương tâm, trước đây ở Bạch Thành đều là chú và dì Tần Nhã của cháu chăm sóc cháu, quên rồi sao?” Vừa nói, ánh mắt Tô Trạm vừa liếc nhìn Tần Nhã, sắc mặt cô không thay đổi gì cả, dường như không hiểu Tô Trạm đang nói gì.


Còn Tô Trạm thì cố ý nhắc đến chuyện này, nếu cô ấy là Tần Nhã, nhất định sẽ có chút biến sắc, dù sao họ cũng đã cùng nhau tới Bạch Thành.
Đó là một nơi đong đầy ký ức.
Tuy nhiên anh phải thất vọng vì cô chẳng có chút phản ứng gì cả.


“Chưa quên.” Tông Ngôn Hi nghiêm túc trả lời.
Tô Trạm vẫn chưa nản lòng hỏi tiếp.
“Chú Tô muốn nghe ngóng tung tích của dì Tần Nhã.” Đột nhiên Tông Ngôn Thần lên tiếng.


Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, có người vui mừng, có người lo lắng, có người lại đang quan sát.
Người thích thú là Tô Trạm, nghe được câu này anh vội vàng nói: “Đúng vậy, cháu biết sao?”


“Biết chứ.” Tông Ngôn Thần cố ý nói, vì sợ em gái lỡ miệng, nhóc này không biết suy nghĩ, có lẽ Tô Triển hỏi thêm vài câu nữa liền nói ra dì Yến Yến là Tần Nhã.
Tần Nhã ngồi bên cạnh Tông Ngôn Thần mất bình tĩnh, vẻ thản nhiên của cô cuối cùng cũng bị rạn nứt.


Tâm trạng cô bắt đầu rung động, không phải không buông được Tô Trạm mà là không muốn dính líu đến anh nữa, giống như Tông Ngôn Thần nói, cô đã hồi sinh, trong thế giới mới sẽ không có người đàn ông tên Tô Trạm nữa.


Tay cô từ trêи bàn rụt xuống, nắm chặt tay Tông Ngôn Thần, không muốn cậu bé nói ra.


Tông Ngôn Thần điềm đạm vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhưng mặt lại nghiêm túc nhìn Tô Trạm: “Chú đã làm tổn thương dì Tần Nhã nhiều như vậy, hại dì ấy rất đáng thương, cho dù cháu nói dì ấy đang ở đâu đi nữa thì liệu dì ấy có tha thứ cho chú không?”


Tô Trạm liền lùi về, trong mắt nổi lên những tia máu đỏ, anh nghẹn ngào: “Chú biết sai rồi, chỉ cần cô ấy chịu gặp chú, bảo chú làm gì cũng được.”
Khi nói những lời này anh không còn nhìn về phía Tần Nhã nữa, nhưng giống như đang nói với cô vậy.


“Vậy chú có đồng ý dùng hết sự chân thành của mình không?” Tông Ngôn Thần lại hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Trạm không một chút do dự.
Nếu Tần Nhã muốn cái mạng của anh, anh cũng sẽ cho cô ấy.
Chỉ cần cô tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội.


Nếu Tông Ngôn Thần có thể nghe được tiếng lòng của anh, nhất định sẽ mắng anh, mạng không còn nữa, tha thứ cho anh, cho anh thêm cơ hội thì có tác dụng gì?


Lúc này phục vụ gõ cửa bước vào, bày đồ ăn lên bàn, tuy Tần Nhã không gọi nhiều nhưng đều là đồ đắt tiền, thế nào cũng phải hết vài triệu.
Khi Tần Nhã biết Tông Ngôn Thần sẽ không nói ra thân phận của mình, cô thầm thở phào trong lòng, sắc mặt bình tĩnh trở lại.


Cô nhìn Tông Cảnh Hạo: “Đồ tôi gọi có hợp khẩu vị không?”
Trong lòng cô thầm nghĩ anh còn không đáng tin bằng con trai mình, tuy không nói rõ với Tô Trạm nhưng cũng đã đả kϊƈɦ khá lớn.
Tông Cảnh Hạo khẽ cười: “Chỉ cần cô thích thì cứ gọi.”


Ừm, là anh không thành thật đấy, tiêu tiền cho bớt xui xẻo cũng được.
“Có thể cho cháu một cái đĩa không? Chính là cái đó.” Tông Ngôn Thần chỉ vào cái đĩa sứ trắng đựng canh, hai quai đối xứng hai bên, miệng gấp lại tạo thành bông hoa, viền vàng, đơn giản mà sang trọng.


Tông Ngôn Thần cảm thấy hai chiếc quai này rất thú vị.
“Anh muốn đĩa để làm gì?” Tông Ngôn Hi không hiểu nhìn cậu.
Tông Ngôn Thần vô cùng bình tĩnh: “Em nhìn kỹ xem, quái của chiếc đĩa này có giống tai heo không?”


Thực ra, đây là một bộ đồ ăn rất tinh xảo, theo Tông Ngôn Thần nói, khi nhìn kỹ trông hơi giống thật.
“Không mang một chiếc ra được sao?” Tần Nhã nhìn phục vụ hỏi, cô tưởng rằng Tông Ngôn Thần tò mò muốn chơi mà không biết trong lòng cậu bé đang rất tệ.


“Được ạ, cô đợi một lát tôi mang tới ngay.”
Phục vụ rất nhanh đã mang đĩa tới, đưa cho Tần Nhã xong liền ra khỏi phòng ăn.


Tông Cảnh Hạo nhìn Tô Trạm không một chút thương xót, nhưng cũng không nói gì, con trai anh vẫn là anh hiểu nó, có lẽ nó có lòng muốn chỉnh đốn Tô Trạm một chút đây mà.
Nhưng cũng tốt, để Tần Nhã nguôi ngoai, nói không chừng sẽ tha thứ cho anh.


Tần Nhã đưa chiếc đĩa cho Tông Ngôn Thần: “Con thích chiếc đĩa này sao? Vậy mai ta mua một cái nhé.”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Vâng ạ, kiểu dáng này thật đặc biệt.”
Nói rồi cậu ngước nhìn Tô Trạm: “Chú Tô thực sự muốn biết tin về dì Tần Nhã sao?”


Tô Trạm gật đầu lia lịa: “Phải.”
“Cháu có thể cho chú biết, nhưng chú phải cho thấy sưn chân thành của mình.” Tông Ngôn Thần nói.
Tô Trạm có dự cảm không lành, liếc nhìn chiếc đĩa: “Cháu muốn chú thể hiện chân thành thế nào?”