Mê Vợ Không Lối Về

Chương 399

 
“Địa bàn của tôi, tôi không nhận tiền của cô được.” Bạch Dận Ninh nói.
 
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn cô nhân viên vừa mới gọi giám đốc Bạch, đột nhiên nhận ra hóa ra đây là quán cơm anh mở: “Có cơ hội, anh đến thành phố B, tôi mời anh.”
 


“Chắc chắn có cơ hội.” Bạch Dận Ninh nói chắc chắn, dù sao anh và Tông Triển Bạch đang là quan hệ hợp tác, chắc chắn sẽ có cơ hội đến thành phố B.
 
Lâm Tan Ngôn đứng dậy: “Cảm ơn sự tiếp đãi của giám đốc Bạch hôm nay, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
 


“Tôi tiễn cô.” Bạch Dận Ninh rời ghế.
 
Diêu Thanh Thanh nhìn Bạch Dận Ninh đi theo Lâm Tử Lạp cũng vội vàng đứng dậy: “Dận Ninh, chân của cậu không tiện, để tớ thay cậu tiễn cô Lâm.”
 
“Không cần, cậu về đi.” Bạch Dận Ninh vẫy tay, không quan tâm đến cô ấy.
 


“Sáng nay tôi gọi điện thoại cho cô, nhưng không phải cô nhấc máy.” Bạch Dận Ninh chủ động nhắc lại chuyện sáng nay.
 
Lâm Tử Lạp hình như nhớ ra trong lúc đang ngủ mơ nghe thấy Tông Triển Bạch nghe điện thoại, nói là 10086 gọi điện đên, chẳng lẽ không phải 10086, mà là Bạch Dận Ninh?
 


“Tối hôm qua tôi ngủ muộn nên sáng chưa tỉnh.” Lâm Tử Lạp giải thích.
 
Không giải thích thì thôi, Lâm Tử Lạp giải thích như vậy, Bạch Dận Ninh càng thêm buồn hơn.
 
Tối hôm qua làm gì mà ngủ muộn?
 
Buổi tối hai vợ chồng còn có chuyện gì nữa?
 


Bạch Dận Ninh cười khổ: “Ài, tôi không tìm được niềm vui cho bản thân ấy mà.”
 
Lâm Tân Như không phát hiện ra trong lời nói của mình có thế gây hiểu lầm, chỉ nhẹ nhàng cười cười.
 
Diêu Thanh Thanh đứng ở cửa hàng nhìn Bạch Dận Ninh và Lâm Tử Lạp.
 


Cô chưa nhìn thấy tư cách của Bạch Dận Ninh trước một người phụ nữ, lại còn là người đã kết hôn, hơn nữa là người phụ nữ đã sinh con, cô ta làm sao xứng với Bạch Dận Ninh chứ?
 


Cô nắm chặt tay mình, cảm thấy tức giận trong lòng, cô thấy Lâm Tử Lạp thật quá đáng, có chồng, có con, lại còn đi quyến rũ Bạch Dận Ninh.
 
Bạch Dận Ninh còn vì chuyện búp bê mà tìm cô!
 
Muốn đòi lại công bằng cho cô ấy sao?
 
Diêu Thanh Thanh tức đến cơ thể run lên.
 


Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời rất ấm, ánh nắng vàng chiếu nhẹ trên cả con đường. Lâm Tử Lạp và Bạch Dận Ninh im lặng đi bên đường.
 
Trong lòng Lâm Tử Lạp giả vờ chuyện gì, cô không biết có nên nói chuyện của Diêu Thanh Thanh cho Bạch Dận Ninh biết không.
 


“Đang nghĩ gì vậy?” Bạch Dận Ninh nhìn ra Lâm Tử Lạp như đang có tâm sự.
 
“Không có gì.” Lâm Tử Lạp chưa nghĩ ra có nên nói với Bạch Dận Ninh không.
 
Rất rõ ràng, anh ấy rất trân trọng tình cảm trong cô nhi viện.
 


Đối với bọn họ mà nói, bạn thời thơ ấu trong cô nhi viện cũng là người thân.
 
Bạch Dận Ninh tin Diêu Thanh Thanh không sai, cô cũng hiểu.
 
Chỉ là…
 
Cô thở dài một hơi.
 
“Về chuyện của Diêu Thanh Thanh, tôi nghĩ anh nên tìm hiểu thêm một chút.” Lâm Tử Lạp vẫn quyết định nhắc nhở anh.


 
Bạch Dận Ninh không ngờ cô lại nhắc đến Diêu Thanh Thanh, Lâm Tử Lạp không phải người như vậy, tùy ý nói về chuyện của người khác.
 
“Có phải cô biết gì không?”
 


Lâm Tử Lạp nhìn ánh mặt trời rực rỡ, lại là một ngày tươi đẹp, cô không nên nghĩ con người xấu xa đen tối như thế, hoặc có thể cô bị Hà Thụy Trạch hại nên có sự ám ảnh, vì thế mới bi quan như vậy.
 


“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, tôi đến rồi.” Lâm Tử Lạp chỉ vào khách sạn cách đó không xa, dừng bước chân: “Còn anh?”