Mê Vợ Không Lối Về

Chương 389

 
Cao Nguyên biết mình không nên nói mãi vấn đề này vì rõ ràng Bạch Dận Ninh có hơi không vui nên anh thông minh chuyển sang chuyện khác: “Tôi gọi cuộc điện thoại sai người giám sát cô Diêu.”
 


Cao Nguyên đi theo Bạch Dận Ninh rất lâu rồi nên chút suy nghĩ này của anh ta, Bạch Dận Ninh vừa nhìn đã biết, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
 
“Tôi đưa anh về nghỉ ngơi một lát.” Cao Nguyên nói.
 
Bạch Dận Ninh gật đầu, anh thực sự cảm thấy mệt.
 
Trong khách sạn.
 


Sau khi ăn xong, Tông Triển Bạch gọi Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm ra ngoài, nói gì đó mà Lâm Tử Lạp không biết.
 
Cô đưa hai đứa trẻ xuống dưới lầu chơi vì ngay cả cô cũng bị ảnh hưởng tâm lý không muốn lên lầu.
 
Trong lòng cô vẫn hoảng loạn như vậy.
 


Tân Na ngồi bên cạnh bùi ngùi nói: “Chớp mắt mà đã cuối năm rồi.”
 
Lâm Tử Lạp cười: “Muốn về nhà rồi sao?”
 
Tân Na nắm hai tay vào nhau lắc đầu: “Không có, chỉ là cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, chúng ta đã về nước nửa năm rồi.”
 


Lâm Tử Lạp cũng xúc động như vậy, nửa năm này không bình lặng chút nào, xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô nhìn rõ một số người và sự việc.
 
“Tiểu Nhã, đi, chúng ta đi xem phim.” Tô Trạm tay cầm chìa khóa xe lắc đi lắc lại đi về phía này.
 


Tân Na vừa nhìn thấy anh đã muốn trốn. Cô nói nhỏ với Lâm Tử Lạp: “Em lên lầu trước.”
 
“Này, em còn muốn trốn đi đâu hả?” Tô Trạm đuổi theo cô lên lầu.
 
Lâm Tử Lạp nhìn thấy hai người họ chí chóe suốt ngày như thích oan gia nên bất lực lắc đầu mỉm cười.
 


“Mami, mẹ đang cười gì vậy?” Lâm Huệ Tinh nhào vào lòng cô, ôm lấy cổ cô nũng nịu: “Vừa nãy chú Tô nói đi xem phim, con cũng muốn xem.”
 
Lâm Tử Lạp véo mũi cô bé: “Tai con thính thật đấy, sao mẹ không nghe thấy?”
 
Cô bé cười tít mắt: “Mắt con và mũi con đều rất nhanh nhạy.”
 


Lâm Tử Lạp ôm lấy cô bé, trong lòng cô biết rõ cô bé chỉ nhất thời nổi hứng, nếu như thực sự ở trong rạp chiếu phim ngồi hai tiếng đồng hồ thì cô bé sẽ nôn nóng tới mức khóc thét.
 


Cô bé vốn gì không ở lâu nổi. Lâm Tử Lạp từng dắt bé đi một lần, suốt bộ phim cô bé đều khẩy tay, ăn bỏng ngô, cứ chốc chốc lại hỏi: “Bao giờ có thể đi?”
 
Ngay cả nội dung phim là gì cũng không biết.
 
Cô sẽ không đưa con đi nữa.
 


“Ba, ba.” Đột nhiên Lâm Huệ Tinh nhìn thấy Tông Triển Bạch đang đi tới nên ra khỏi lòng Lâm Tử Lạp, vừa chạy vừa gọi ba, ba.
 
Vì tránh để con gái nhỏ đụng phải mình nên anh cúi người đón bé: “Đừng chạy nhanh như thế chứ.”
 


“Ba, ba ơi, mami thật nhỏ mọn, con muốn đi xem phim mà mami không muốn dẫn con đi.” Vừa nhào vào lòng Tông Triển Bạch đã bắt đầu tố cáo.
 
Lâm Tử Lạp: “………….”
 
Lâm Tinh Tuyệt: “…….”
 


“Vậy sao?” Tông Triển Bạch mỉm cười yêu chiều nhìn Lâm Tử Lạp rồi ghé sát vào tai bé: “Vậy con nói xem phải trừng phạt mami như thế nào?”
 
Cô bé chớp mắt nghiêng đầu nghĩ một hồi lâu: “Hay là hôn?”
 
Lâm Tử Lạp: “……”
 
Tông Triển Bạch: “……”
 


Lâm Tinh Tuyệt: “….”
 
“Tông Triển Bạch!” Lâm Tử Lạp giành lại cô bé từ lòng Tông Triển Bạch: “Anh đã dạy con bé gì vậy?”
 
Sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
 
Tông Triển Bạch câm nín nhìn chằm chằm con gái, anh không ngờ Lâm Huệ Tinh đột nhiên lại nói câu đó.


 
Anh rất muốn dỗ dành Lâm Tử Lạp, nói rằng không phải anh dạy.
 
Đừng nghi ngờ anh lung tung!