Mê Vợ Không Lối Về

Chương 385

 
Chỉ là giả vờ không sợ mà thôi.
 
Bé không muốn mất mặt trước mặt Tông Triển Bạch.
 
“Vậy con có dám cùng ba đi nhìn lại một lần nữa không?”
 
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
 


Lâm Tử Lạp nghe thấy lời này của Tông Triển Bạch suýt nữa đứng không vững, Lâm Tinh Tuyệt đã bị doạ sợ mà còn bắt bé đi nhìn lại, trong lòng bé sẽ có bóng ma lớn thế nào?
 


“Tiểu Hi.” Lâm Tử Lạp nhanh chóng chạy tới ôm lấy con, cô trừng mắt nhìn Tông Triển Bạch, nghiêm giọng nói: “Anh biết rõ con đang sợ hãi, vì sao vẫn muốn con phải nhìn lại? Con sẽ bị doạ sợ!”
 


Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tử Lạp, anh không giải thích mà nhìn Lâm Tinh Tuyệt trong lòng cô: “Con dám không?”
 
“Tông Triển Bạch!”
 
Lâm Tử Lạp cũng bị tức giận, cô gọi thẳng tên anh.
 


Tông Triển Bạch không để ý, tiếp tục nói với Lâm Tinh Tuyệt: “Con có thể ở trong lòng mami được bao lâu? Mami có thể bao vệ con bao lâu?” Đọc nội dung chuẩn hiệu đính tại truyen.one nhé cả nhà! Truy cập truyen.one nằm ngay mặt tiền nhé!
 


Lâm Tinh Tuyệt mở to mắt, lông mi dài khẽ run như cánh quạt chớp động, sẽ có một ngày bé trưởng thành, phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nếu bé không vượt qua được thì tương lai làm sao có thể chịu được áp lực?
 
Bé lấy hết dũng khí, nhìn Tông Triển Bạch: “Cháu dám.”
 


Cho dù bây giờ lòng bé vẫn sợ hãi nhưng bé bằng lòng thử thách bản thân.
 
“Tiểu Hi.”
 
Lâm Tử Lạp lo lắng.
 


“Mami đừng lo, mami có thể bảo vệ con nhất thời chứ không thể bảo vệ được con cả đời, sau này con trở nên lớn mạnh rồi sẽ đổi lại là con bảo vệ mami.” Lâm Tinh Tuyệt kiên định nói.
 
Lâm Tử Lạp trầm mặc.
 


Cách làm của Tông Triển Bạch có lẽ tàn nhẫn nhưng cô không thể nói anh làm không đúng.
 
Cô sợ, sợ, Lâm Tinh Tuyệt sẽ không chịu được.
 
Bé vẫn còn nhỏ như vậy, bị doạ nguy hiểm đến tính mạng thì cô sẽ hối hận cả đời.
 


“Thằng bé là con anh.” Tông Triển Bạch không giải thích dư thừa, anh dắt tay Lâm Tinh Tuyệt đi vào khách sạn.
 
Họ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.
 
Cộp, cộp…
 


Chỉ có tiếng bước đi trên cầu thang, trong không gian rộng rãi vắng vẻ có tiếng vọng lại, thêm vài phần tịch liêu càng thêm sợ hãi.
 
“Trên đời này không có quỷ thần, chỉ có tự mình doạ mình thôi.” Tông Triển Bạch cố ý không đi thang máy mà đi cầu thang bộ không có người.
 


Lâm Tinh Tuyệt biết anh có ý gì.
 
Càng đi lên bé càng căng thẳng, không khỏi siết chặt tay Tông Triển Bạch.
 
Tông Triển Bạch vẫn rất bình tĩnh.
 
Cứ để cho bé nắm.
 
Đi tới cửa, Tông Triển Bạch mở ra: “Bây giờ con hối hận vẫn còn kịp.”
 


Lâm Tinh Tuyệt túm lấy tay Tông Triển Bạch, lắc đầu nói: “Cháu không hối hận.”
 
Bé không thể bị một con búp bê doạ sợ được.
 
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn bé, bé có thể làm được tới bây giờ đã thành công rồi.
 
Bé đã vượt qua được nỗi sợ trong lòng.
 


Nếu không sẽ không có dũng khí tới căn phòng này.