Mê Vợ Không Lối Về

Chương 381

 
Lâm Huệ Tinh dùng sức gật đầu một cái: “Anh đánh em còn.”
 
“Anh đánh vào chỗ nào cơ?”
 
Lâm Huệ Tinh suy nghĩ một lát: “Vâng—-mông.”
 


“Cái mông á…” Lâm Tinh Tuyệt nâng tay lên, cố làm ra vẻ muốn đánh cô, đồng thời dọa dẫm nói: “Em nói anh đánh em, không đánh em thì anh thiệt rồi.”
 
“A.”
 


Lâm Huệ Tinh sợ chui vào trong ngực của Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp khóa vòi nước lại: “Được rồi, không làm loạn nữa, tắm được rồi đó.”
 
Lâm Tinh Tuyệt thu tay lại, nhìn em gái một cái: “Hôm nay nể mặt em đang trên người mami nên anh tha cho em một lần.”
 


Lâm Huệ Tinh nhìn về phía anh trai lè lưỡi một cái.
 
Lâm Tử Lạp cởi quần áo cho cô, đem cả người cô thả vào trong bồn tắm.
 


Nước ấm vừa đủ, cô ngồi ở trong nước, lộ mỗi đầu, cả người được ngâm dưới nước, cô cảm thấy rất thoải mái. Tắm một lát Lâm Tử Lạp mới xoa kỳ bụi bẩn trên người cô, tắm sữa tắm.
 
Cuối cùng là gội đầu.
 


Tắm xong trùm chăn lên người con gái, cô cắm máy sấy tóc sấy khô tóc cho cô.
 
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
 
Lâm Tinh Tuyệt ra mở cửa, là nhân viên phục vụ của khách sạn.
 


“Có chuyện gì ạ?” Lâm Tinh Tuyệt ngước đầu, cậu từng gặp nhân viên phục vụ này, lòng cảnh giác cũng ít đi một chút.
 
“Cái này, đưa cho mami của con.” Nhân viên phục vụ đưa một chiếc hộp tinh xảo đẹp đẽ cho cậu.
 


Lâm Tinh Tuyệt do dự một chút: “Cái này là cái gì vậy chú? Là ai gửi thế ạ?”
 
“Chú cũng không biết, chú chỉ phụ trách đưa thôi còn cụ thể là cái gì chú cũng không rõ lắm.” Nhân viên phục vụ thành thật nói.
 


Vị khách trên lầu, ra vào có người bảo vệ, đều lái xe hạng sang, vừa nhìn có thể biết ngay là người có tiền, anh không dám đắc tội với những người này.
 
Lâm Tinh Tuyệt đưa tay nhận lấy, lễ pháp cười nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
 


“Không cần cảm ơn.” Nhân viên phục vụ cười, cảm thấy đứa bé này được giáo dục rất tốt, không nhõng nhẹo cũng rất lễ phép, dáng dấp cũng rất đẹp trai.
 


Lâm Tinh Tuyệt đóng cửa lại, bưng cái hộp đặt lên giường, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm, nhìn chằm chằm cái hộp, trong lòng tò mò không biết bên trong đựng cái gì.
 
Chẳng có nhẽ là ba gửi quà cho mẹ?
 
Lòng hiếu kỳ quá lớn, cậu không kiềm được mở chiếc hộp ra.
 


Nhưng mà—-
 
“A!””
 
Trong chiếc hộp là một con búp bê được mô phỏng chân thật, búp bê bị khoét mất con ngươi đen, chỉ còn lại lòng trắng, trên bụng bị rạch một lỗ hổng lớn được sợi dây gai khâu lại, toàn là máu, ngón tay dài với móng tay nhọn hoắt.
 


Búp bê được làm quá giống, dù Lâm Tinh Tuyệt có thông minh, gan dạ hơn nữa thì cũng vẫn là trẻ con.
 
Nhìn thấy thứ này lập tức sợ hãi kêu lên.
 


“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng kêu của con trai thì chạy vào, nhìn thấy thứ đồ trên giường bản thân cô cũng giật nảy mình, vội vàng kéo con trai vào lòng, che mắt bé rồi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có mami ở đây.”
 


“Mami, cái gì vậy?” Lâm Huệ Tinh vừa mới tắm xong, tóc còn chưa sấy, trên người đã được mặc quần áo mới, cô bé rất tò mò là thứ gì có thể khiến anh trai hét lên như vậy.
 
Lâm Tử Lạp phản ứng nhanh, nhân lúc con gái chưa nhìn thấy đã kéo bé vào lòng, đồng thời che mắt bé lại.


 
Lâm Huệ Tinh nhát gan, Lâm Tinh Tuyệt còn bị doạ sợ, nếu cô bé nhìn thấy chắc chắn sẽ bị doạ chết khϊế͙p͙.
 
Tân Na không thể nghĩ được là ai đưa thứ này tới, cô chỉ muốn nhanh chóng mang nó đi.
 
Tránh hù doạ tới lũ trẻ.