Lúc nói chuyện, anh còn khoa tay múa chân giơ tay ra vẻ bị cắt cổ.
Tân Na: “…”
Cô cũng không tin, nhiều xe như vậy cô không có chỗ ngồi!
Thế mà thật sự không có, tất cả mọi người đều từ chối cô.
“Chị Tân Na, chị đừng gây khó dễ cho chúng em nữa, chị xem chúng em đều là những người thô kệch, con gái như chị giữa một bầy con trai thì cũng không hợp lý, hay là chị lên xe của luật sư Tô Trạm đi?”
Tân Na trừng mắt nhìn Tô Trạm đứng một bên dương dương tự đắc, cô đi nhanh đến trước chiếc xe bên cạnh, đang muốn mở cửa xe thì sau lưng vang lên giọng nói của Tô Trạm: “Người ta một nhà bốn người xa cách bao nhiêu ngày, cô đi làm phiền nhà người ta, hợp lý hay không?”
Tay của Tân Na bỗng dừng lại một chút, nếu như cô đi quấy rầy bọn họ cũng thật sự không thích hợp, hơn nữa nhìn Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch hình như đang giận dỗi nhau.
“’Hay là lên xe của tôi đi.” Tô Trạm từ phía sau ôm lấy cô.
“Tô Trạm.” Tân Na liều mạng giãy giụa, người đàn ông này, sao lại đáng ghét như vậy!
Tô Trạm không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đem cô nhét vào trong xe của mình, Tân Na muốn xuống xe, Tô Trạm nhàn nhã liếc nhìn cô, uy hϊế͙p͙ nói: “Bao nhiêu người đang nhìn này, đừng ép tôi làm hành động gì không văn minh đấy nhé.””
“Anh—”
Tân Na tức giận mặt đỏ bừng, hèn hạ vô liêm sỉ, e rằng không còn từ nào có thể hình dung được người đàn ông tệ hại này.
Tô Trạm khởi động xe: “Đừng trợn mắt nhìn như thế, nhỡ con ngươi lòi ra thì mù đấy, đến lúc đó không nhìn thấy tôi, tôi lại sợ cô đau lòng.”
Tân Na: “…”
“Anh còn có thể thể tiếp tục không biết xấu hổ à?’ Tân Na thực sự không tìm ra được từ nào có thể hình dung được anh.
Tân Na không để bụng cười một cái: “Nếu như tôi là người chính trực thẳng thắn thì đêm đó cũng sẽ không xuất hiện ở phòng cô…”
Tân Na hít một hơi thật sâu, không ngừng nghĩ trong đầu, không nên so đo với anh ta, không nên so đo với anh ta, nếu không người chịu khổ chỉ có bản thân cô.
Cô nhịn, đợi đến nơi cô liền trốn thế cũng được?
Không chọc được anh, cô có thể trốn tránh được ư?
Tô Trạm chỉnh đốn lại tinh thần, không tiếp tục kích động cô nữa: “Đừng giận nữa.”
Tân Na không thèm quan tâm đến anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ coi anh như một con ruồi biến thành hình người.
Trong xe.
Lần này Thẩm Bồi Xuyên cũng không ngồi bên trong, phía trước có một một tài xế kỹ thuật rất tốt đang lái xe.
Phía sau là Lâm Tử Lạp cùng hai đứa trẻ, Lâm Huệ Tinh xem phim hoạt hình một lát liền buồn ngủ, Lâm Tinh Tuyệt lặng lẽ cầm máy tính bảng ra chơi một trò chơi có tên là trò chơi siêu trí tuệ.
Lần trước chơi trò những con số, không thể thỏa mãn cậu, cậu cảm thấy quá đơn giản.
Lần này, cái trò chơi siêu trí tuệ này có chút khó.
Cậu rất có hứng thú, những thứ càng không dễ dàng đạt được thì cậu càng muốn thử thách.
Lâm Tử Lạp vỗ nhẹ con gái, vừa nhìn tài liệu mà Trình Dục Ôn cho cô.
Tông Triển Bạch ngồi phía trước cũng đang xem tài liệu của anh, nhưng một chữ đọc cũng không vào, một lúc lại muốn quay xuống nhìn một cái.
Trong lòng nghĩ, bây giờ cô đang làm cái gì? Sao lại không có một chút động tĩnh nào?
Lâm Huệ Tinh ngồi xe thường không ngoan ngoãn, sao bây giờ không hề có một chút tiếng vang nào nhỉ?
Lúc này, truyền đến giọng nói của Lâm Tinh Tuyệt: “Mami, con cũng buồn ngủ rồi, con ngủ nhé.”
Cậu cố tình nói to, dường như là đang cố tình để Tông Triển Bạch nghe thấy, cậu và em gái đều ngủ, có thể qua nói chuyện với Lâm Tử Lạp, có không gian riêng.