Mê Vợ Không Lối Về

Chương 365

 
“Anh không chê em đâu.” Lúc nói lời này, tay của anh đầy thăm dò cởi khuy quần cô ra, trái tim Lâm Tử Lạp đập rất nhanh, nhưng cô cũng không từ chối.
 
Cô nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, cứ như vậy đi.
 


Tách, đèn trong phòng được bật lên, Tông Triển Bạch buông cô ra, lùi về phía sau một bước.
 
Nhìn thấy cô đang nhắm mắt, dáng vẻ can tâm tình nguyện, nhưng không có một chút ham muốn nào.
 
Lần đầu tiên, cô đồng ý trao bản thân mình, nhưng anh không muốn động vào cô.
 


Buổi tối hôm nay anh xuất hiện ở đây, chỉ là muốn thăm dò.
 
Xem cô đã thay đổi đến mức độ nào, điểm mấu chốt nằm ở đó.
 
Trước đây, cô chỉ đón nhận nụ hôn của anh, lần này, cô suy cho cùng cũng không từ chối.
 


Là điều gì đã khiến cô đến việc này cũng có thể chấp nhận?
 
Cô là vì nguyên nhân bên ngoài mà chấp nhận anh?
 
Hay là vì yêu anh, thích anh?
 
Anh không biết.
 
Đối diện với cô gái này, anh có cảm giác lo lắng sợ hãi trước nay chưa từng có.
 


“Có phải em có chuyện giấu anh đúng không?”
 
Lâm Tử Lạp từ từ mở mắt ra, ánh lên trong đôi mắt anh, là sự bình tĩnh, không hề có chút ham muốn nhục dục nào.
 


Cô sững người, nhưng rất nhanh sau đó hiểu được hành động vừa rồi của anh, anh e là không phải thực sự muốn chạm vào cô, mà chỉ là muốn thăm dò cô.
 
Anh, anh đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
 


“Em có thể có chuyện gì giấu anh sao?” Lâm Tử Lạp buộc mình bình tĩnh lại, không thể không nói, Tông Triển Bạch như này khiến cô cảm thấy rất lo sợ, cô chủ động bước đến, choàng tay qua cổ anh, dựa vào ngực anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Có phải anh thấy lạ vì em đột nhiên đáp ứng anh.”
 


Quầng sáng vàng nhạt rọi ra từ ánh đèn, từng vòng từng vòng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, cô nhìn vô định, khẽ nói: “Chúng ta có Tiểu Hi và Tiểu Nhụy rồi, em muốn cùng anh thử….”
 
Đây là lời thật lòng của cô.
 


Người đàn ông này, là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là ba của các con cô.
 
Càng là vì, lần đầu tiên cô có cảm giác rung động với người đàn ông này.
 
Cô không hề miễn cưỡng, vừa nãy là cô cam tâm tình nguyện.
 


Cho dù Lâm Tử Lạp đã nói như vậy, nhưng Tông Triển Bạch vẫn không hoàn toàn tin tưởng
 


Anh hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô, anh đưa tay ra cầm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Nếu như em gặp phải việc gì, nhất định phải nói với anh, em nhất định phải tin, anh có thể giải quyết giúp em, em sẽ không phải một mình gánh vác đâu.”
 


Anh lo lắng Lâm Tử Lạp bị ai đó đe dọa.
 
Mới làm ra mấy hành động kỳ lạ như vậy.
 
Anh đã hy vọng rất nhiều, hy vọng sự thay đổi của cô không phải là vì nguyên nhân bên ngoài, mà là bởi trong trái tim cô, đã thực sự chấp nhận anh.
 


“Anh trước nay, chưa từng vì một người phụ nữ nào mà phải suy hơn tính thiệt như vậy.” Giọng anh bao nhiêu phần chế giễu, là bấy nhiêu phần tự dành cho chính mình.
 
Anh không thích bản thân mình như vậy.
 
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, anh buông Lâm Tử Lạp ra, rồi rời khỏi phòng.
 


Lâm Tử Lạp ngây ra, trước đó anh luôn muốn quấn lấy cô, nhưng hôm nay anh có gì đó không bình thường.
 
Cô đuổi theo anh ra ngoài, đứng trước cửa, nhìn tấm lưng cao thẳng trong ánh sáng mờ ảo: “Anh gặp chuyện gì không vui sao?”
 


Tông Triển Bạch không quay đầu lại, chỉ nhìn vào khoảng sân trống không trước mặt: “Em nói em hôm nay luôn ở hậu viện, vậy thầy của em đâu?”