Mê Vợ Không Lối Về

Chương 358

 
Lâm Tử Lạp nhìn lòng bàn tay của mình: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
 
“Đi thôi.” Anh giữ chặt tay Lâm Tử Lạp, tay còn lại bế con gái.
 
“Mami, mami.” Lâm Tinh Tuyệt cầm hai quả hồng chạy tới.
 


“Con chậm một chút, đừng để bị ngã.” Đường này không dễ đi, Lâm Tử Lạp bèn nhắc nhở con trai.
 
“Con có nhìn đường mà.” Lâm Tinh Tuyệt chạy tới rồi đưa quả hồng ra trước mặt Lâm Tử Lạp, nó là loại ngoài vàng trong đỏ, không to, hơi mềm: “Mami nếm thử đi, ngọt lắm ạ.”
 


Khi chưa chín, quả hồng sẽ rất chát, nó chỉ ngọt khi đã chín muồi mà thôi.
 
Lâm Tử Lạp cười đáp: “Về rồi ăn, về trước đi.”
 
Đã lãng phí rất nhiều thời gian, cô sợ Trình Dục Tú sẽ lo lắng.
 


Lâm Tinh Tuyệt gật đầu rồi hỏi: “Vậy, mami đã có thể ở mãi bên con rồi phải không?”
 


Ánh mắt của Lâm Tử Lạp khẽ cứng đờ. Cô ngẩng đầu liếc nhìn Tông Triển Bạch, nhưng lại nói với con trai: “Mami vẫn còn một số việc, đợi giải quyết xong sẽ về ngay, có điều, mami có thể đưa các con theo cùng.”
 
“Thật ư?” Lâm Tinh Tuyệt vui vẻ ôm lấy chân cô. Được ở bên mami rồi, vui quá đi.


 
“Mami, con cũng được ở cùng với mami hả?” Lâm Huệ Tinh chớp mắt hỏi.
 
“Tất nhiên rồi.” Lâm Huệ Tinh vui vẻ, lúc cười, đôi mắt của cô bé cong cong, sáng ngời xinh đẹp.
 


“Còn anh thì sao?” Tông Triển Bạch hơi siết chặt bàn tay đang cầm tay cô. Cô có thể dẫn theo hai đứa bé này, vậy còn anh?
 
Lâm Tử Lạp lờ đi ánh mắt của anh, vì chột dạ nên cô không dám nhìn vào mắt anh: “Thầy chỉ cho phép em mang hai người theo mình, nên…”
 
“Nên không có phần của anh?”


 
Tầm mắt của Tông Triển Bạch nhẹ nhàng chạm vào vành tai ửng đỏ của cô, đó rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ, cộng thêm cô né tránh ánh mắt, anh có thể chắc chắn Lâm Tử Lạp đang nói dối, nhưng anh không vạch trần cô.
 
“Đi thôi.”
 
Tông Triển Bạch thản nhiên nói.
 


Có vệ sĩ mở đường, không bao lâu sau họ đã xuống núi an toàn.
 
Tông Triển Bạch giao con gái cho Tân Na rồi kéo Lâm Tử Lạp về phòng. Nếu là trước đây, Lâm Tử Lạp sẽ không cam lòng nghe lời anh như vậy, nhưng bây giờ, cô không muốn chống cự anh.
 
Rất muốn ôm lấy anh.
 


Nghĩ sao làm vậy, ngay sau khi vào phòng, cô chủ động ôm lấy eo của anh.
 
Sự chủ động của cô đột ngột đến nỗi khiến Tông Triển Bạch sững sờ, cơ thể cũng cứng đờ theo vài giây. Tại sao mới học nghề mấy ngày đã thay đổi tính tình luôn rồi?
 
Có điều, anh rất thích.
 


Tông Triển Bạch cúi đầu hôn trán cô, sau đó di chuyển từng chút một và hôn lên khóe mắt cô, giọng anh trầm trầm: “Thế nào, nhớ anh à?”
 
Ngực anh rất rắn chắc, rất ấm áp. Lúc đầu cô vẫn có chút xa cách, nhưng bây giờ cô muốn mở lòng với người đàn ông này, thử yêu anh, chấp nhận anh.


 
Giọng cô thì hơi trầm và khàn: “Ừm.”
 
Anh là ba của con cô, là người đính hôn từ bé với cô.
 


Cô từng nghe một câu, duyên phận đến như vậy đấy, một nghìn lần lướt qua nhau kiếp trước đổi lấy một lần ngoái đầu nhìn lại kiếp này, một nghìn lần ngoái đầu nhìn lại kiếp trước đổi lấy một lần gặp nhau kiếp này.
 


Tông Triển Bạch cảm thấy cô đã thay đổi. Trước đây, dù hai người có thân mật thế nào, anh đã chủ động ra sao, cô luôn có chút xa cách anh.
 
Cô như thế này rất tốt, anh rất thích, nhưng lại hơi bất an. Điều gì có thể làm cho một người thay đổi chỉ trong mấy ngày?
 


Cô đã gặp ai? Chuyện gì đã xảy ra?
 
Điều gì đã thay đổi cô?
 
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhón chân lên và chủ động hôn lướt qua môi anh. Tông Triển Bạch chưa kịp thưởng thức kỹ thì cô đã tách ra.