Mê Vợ Không Lối Về

Chương 355

 
Những ngày tháng Lâm Tử Lạp bị nhốt ở sân sau, hai đứa nhỏ nhanh chóng quen với cuộc sống ở trong này, hàng ngày sau khi ăn xong là đi dạo trong thôn, ở đây non xanh nước biếc, không khí trong lành, chúng coi như đang đi du lịch, trải nghiệm cuộc sống thôn quê.
 


Tối qua Lâm Huệ Tinh nghe một bà lão ở đây nói, trên ngọn núi phía tây có cây hồng dại, đúng lúc đang mùa quả chín, cô bé nghe theo tiếng gọi con tim, loại quả gì cô bé cũng từng ăn rồi, nhưng chưa từng lên núi hái quả, cảm thấy tò mò, đòi Tông Triển Bạch đưa đi.
 


Tông Triển Bạch dường như không bao giờ từ chối yêu cầu của con gái, vì thế mới sáng sớm ăn cơm xong, anh liền dẫn hai đứa trẻ và vệ sĩ đi lên núi, Thẩm Bồi Xuyên cũng đi cùng, Tô Trạm và Tân Na ở lại canh giữ “trận địa”
 
Bạch Dận Ninh vì vấn đề đi đứng nên cũng không lên núi được.



Lâm Tử Lạp đi ra từ cửa sau, phía trước sân không một bóng người, Bạch Dận Ninh đi xử lý chuyện của công ty, Tô Trạm đang theo đuổi Tân Na, lúc này không biết hái được một bó hoa hoa cúc dại ở đâu, cô đang ngồi giặt quần áo cho hai đứa trẻ con ở bên hồ, nước hồ trong suốt, mùa này hơi lạnh, nhưng điều kiện ở đây không thể nào dùng máy giặt được, chỉ có thể giặt bằng tay.


 
Tô Trạm rón rén xuất hiện sau lưng cô, giơ bó hoa đến trước mặt cô: “Ngửi xem có thơm không?”
 
Tân Na từng mắt nhìn anh: “Tránh ra, không thấy tôi đang giặt quần áo sao?” Lúc nói cô liếc nhìn anh ấy, cười mỉa mai rồi nói: “Anh tặng tôi hoa cúc là muốn rủa tôi chết à?”
 


Bình thường hoa mà người con gái này muốn nhận nhất đó là loại hoa lãng mạn như hoa hồng, hoa bách hợp, trước giờ cô chưa từng thấy ai tặng hoa cúc cho người sống.
 


Tô Trạm ngượng ngùng cúi đầu, nhìn bông hoa cúc nhỏ sắc hồng sắc tím, chớp chớp mắt, cũng rất đẹp mà, mùa này ở trong núi chỉ có loại hoa này.
 
“Tôi không có ý nguyền rủa cô chết.” Tô Trạm ấm ức, anh thực sự không có ý đó.
 


Trong lúc tức giận, Tô Trạm giơ tay ném bó hoa màu sắc rực rỡ xuống dòng sông, bỗng nhiên tô điểm thêm vài sắc màu cho dòng sông.
 
“Tô Trạm, anh muốn chết hả?” Tân Na nhíu mày, chỉ vào nước sông: “Nước trong vắt thế này, anh lại vứt đồ xuống đó, không phải sẽ ô nhiễm sao?”
 


Tô Trạm, “……”
 
Mẹ nó.
 
Tại sao anh làm gì cũng không đúng?
 
Đây cũng không phải chất thải có hại, vài bông hoa có thể ô nhiễm gì chứ?”
 
“Anh nhặt lên đi.” Tân Na trừng mắt nhìn anh, Tô Trạm há hốc mồm, bảo anh nhặt?
 
Nhặt kiểu gì?
 


Đã trôi theo dòng nước rồi.
 
Ánh mắt của anh vô tình nhìn tay cô, bởi vì nước quá lạnh, tay của cô lạnh cóng đến mức ửng đỏ, Tô Trạm kéo tay cô, khi chạm vào mới biết lúc này tay lạnh biết nhường nào: “Tôi làm ấm cho cô.”
 


Tân Na vùng vẫy: “Đừng có đánh trống lảng, ai cho anh làm ấm.”
 
Tô Trạm đứng trên hòn đó bên bờ sông, động tác của Tân Na quá mạnh, anh bị trượt chân ngã tõm xuống hồ, nước bắn tung tóe, người Tân Na cũng bị dính không ít nước.
 


Tân Na chỉ không muốn anh ấy động tay động chân với cô, không ngờ lại đẩy anh ngã xuống sông, bây giờ là thời tiết mùa đông rồi, nước rất lạnh.
 
Tô Trạm ngoi đầu trên mặt sông, bị lạnh cóng đến phát run, nổi hết da gà, hét lớn với Tân Na: “Cô muốn mưu hại sao?”
 


Làm anh chết cóng rồi.
 
Vốn dĩ Tân Na còn áy náy, nhưng nghe anh ấy nói, sự áy náy đã giảm đi nhiều: “Tô Trạm, anh vừa vừa phải phải thôi, chúng ta chỉ là đang giả vờ yêu nhau, biết chưa? Đợi khi nào quay về chúng ta sẽ chia tay, giữa tôi và anh sẽ không còn quan hệ gì nữa, hiểu không?”
 


Tô Trạm bơi lên bờ, anh khoanh tay lại, anh phát hiện lúc lên bờ gió thổi càng lạnh hơn, hắt xì! hắt xì!
 
Anh bịt mũi, hít một hơi: “Tân Na cô lợi dụng tôi thì phải chịu trách nhiệm!”
 
Tân Na: “……”
 


“Tô Trạm anh còn có chút liêm sỉ nào không vậy?” Lần đầu tiên Tân Na gặp một người trơ tráo, mặt dày, vô liêm sỉ như thế.
 
“Tôi mặc kệ……”