Mê Vợ Không Lối Về

Chương 350

 
Trái tim Tông Khải Phong rung động mạnh mẽ, hiện giờ tuy kỹ thuật trị bệnh của y học rất tốt, nhưng đầu gối thêm đinh và không thêm có sự khác biệt rất lớn.
 
Hơn nữa, giữa cẳng chân có mảnh vỡ, dựa vào đinh sắt, rất khó để hồi phục lại tự nhiên như bình thường.
 


Anh không hề nghĩ vết thương của Văn Nhàn sẽ nặng như vậy.
 
“Anh đồng ý phẫu thuật không? Nếu đồng ý thì phiền anh ký tên vào phiếu đồng ý phẫu thuật.” Bác sỹ đưa bản cam kết phẫu thuật cho anh.
 
Tông Khải Phong nhận lấy rồi ký tên.
 


Hiện giờ cứu người quan trọng, anh không còn cách nào khác, mà chỉ cố gắng giảm thương tích đến mức ít nhất có thể.
 
“Tất cả đều dùng những thứ tốt nhất, có thể đảm bảo đi lại được, không khác biệt với người bình thường nhất.”
 


“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Bác sỹ cầm bản cam kết đến phòng phẫu thuật để trợ lý chuẩn bị những việc cần làm trước khi phẫu thuật.”
 


Sau khi phẫu thuật xong, Văn Nhàn hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, câu nói đầu tiên của cô là: “Con đâu? Nó sao rồi? Con có bị thương không?”
 
Bởi cô ngủ mê quá lâu, giọng của cô vừa khan vừa trầm.
 


Tông Khải Phong nắm chặt lấy tay của cô ấy nói: “Không, em bảo vệ nó rất tốt, nó không bị thương chút nào.”
 
Văn Nhàn thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn lên trần nhà: “May mà nó không sao, nếu không em làm sao đối diện với anh.”
 


Cô ấy không trực tiếp nhắc đến tên của Trình Dục Tú, sợ tâm trạng của Tông Khải Phong sẽ không được tốt.
 
Tông Khải Phong cụp mắt, anh biết văn Nhàn đang tránh nhắc đến cái gì, anh cười khổ: “Cả đời anh chưa bao giờ lại trở thành vẻ nhếch nhác như thế này…”
 
“Trách em.”
 


Văn Nhàn biết mọi việc đều do cô ấy: “Là em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến bản thân mình, em không quan tâm đến anh.”
 
“Em không sai, anh không sai, cô ấy cũng không sai, chỉ có vận mệnh đang hành hạ con người ta mà thôi.”
 
Anh phẩy tay với cô: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh nhé.”


 
“Em đi tìm anh trai em, anh ấy nói chưa bắt được người…”
 
“Đừng nhắc nữa, cứ như vậy đi, nếu em muốn đi thì đợi sau khi em khỏi rồi chúng ta ly hôn…”
 
“Em không ly hôn, em sẽ giữ anh và con.” Cô đẩy tay của Tông Khải Phong: “Em không thể để con không có mẹ…”
 


Nghe đến đây Lâm Tử Lạp phát khóc.
 
Cơ thể cô như bị nhúng vào một thùng nước nóng một trăm độ, sôi sùng sục.
 
Cô không thể đoán ra được, rốt cuộc là ai sai ai đúng, mỗi người đều có chỗ khó và lập trường riêng của mình.
 
“Vậy sau đó thì sao?”
 


Trình Dục Tú nói đến đoạn này thì rất bình tĩnh, giống như người trong đó không phải là bà vậy, như thể bà chưa từng góp mặt trong đó vậy.
 
“Bởi vì chân Văn Nhàn bị thương, không thể đi lại được…”
 


“Chẳng phải bác sỹ nói thêm đinh thép vào thì có thể đi lại được sao?”
 


“Đúng vậy, vốn là sẽ như vậy, nhưng sau khi phẫu thuật mới phát hiện, có lẽ bởi vì thời gian chống đỡ quá lâu nên nó đã tổn thương đến thần kinh, thêm đinh thì chân cô ấy cũng không thể đứng dậy đi lại được, Văn Nhàn không thể đi lại, Văn Khuynh càng không muốn để cô ấy và Tông Khải Phong chia tay, anh ấy luôn ghép tôi với Bạch Hồng Phi, lúc đó mọi người đều biết quan hệ người yêu giữa tôi và Bạch Hồng Phi, nên anh ấy mới tạo nên màn kịch tôi thư thông với Bạch Hồng Phi mà không có ai nghi ngờ.”


 
“Sau này…”