Mê Vợ Không Lối Về

Chương 331

 
Cô ôm Tông Khải Phong thật chặt: “Chúng ta đi thôi.”
 
Tông Khải Phong cúi đầu nhìn cô hai giây, anh cảm nhận được lúc này tâm trạng của cô cực kỳ không ổn định, cả người đã run rẩy.
 
Anh hạ thấp giọng hỏi: “Cần anh giúp em không?”
 


Trình Dục Tú ngước mắt lên, không hiểu ý của anh là gì.
 
“Em muốn anh ấy hết hi vọng, anh giúp em?” Tông Khải Phong biết, câu nói tuyệt tình của cô, cũng chỉ là muốn anh hết hi vọng mà thôi.
 
Trình Dục Tú nhìn anh vài giây, gật đầu một cái: “Được.”
 
“Dục Tú…”
 


Bạch Hồng Phi đuổi theo, đứng trước mặt cô, nhìn cô: “Xin lỗi…”
 


“Cô ấy không cần…” Tông Khải Phong vẻ mặt nghiêm túc, vừa mạnh mẽ lại vừa uy nghiêm: “Trong bụng cô ấy đang mang thai con của tôi, đợi cô ấy thuận lợi sinh con ra tôi sẽ cưới cô ây làm vợ của tôi, xin anh sau này không nên dây dưa với cô ấy nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
 


Bạch Hồng Phi như bị sét đánh, không tin nổi, hai mắt trừng lớn, anh, anh anh mãi không nói ra một câu.
 
Anh không tin lời của Tông Khải Phong.
 
Trình Dục Tú là một người cẩn thận như vậy, sao lại có thể mang thai được?
 
Không thể nào!
 
Bạch Hồng Phi không tin.
 


“Anh ấy nói đều là sự thật, vì vậy sau này đừng đến tìm em nữa, em sẽ rất chán ghét: “Trình Dục Tú ngẩng mặt lên, giờ phút này cô chính thức tan nát cõi lòng, nhưng lại giả vờ lạnh lùng không cảm xúc.
 
“Em lừa anh.”
 
Bạch Hồng Phi không ngừng lùi về phía sau: “Em, em, em…”
 


Anh dường như không nhận ra người trước mặt, giống như từ trước đến nay chưa từng quen biết cô, cô làm sao có thể biến thành một người vô tình như vậy?
 
“Phiền anh dẫn em rời khỏi nơi này.” Trình Dục Tú nói vào bên tai Tông Khải Phong, van xin nói.
 


Cô sợ nếu như tiếp tục ở đây bản thân sẽ không kiềm được mà khóc trước mặt Bạch Hồng Phi.
 
Tông Khải Phong nâng khuỷu tay lên, mạnh mẽ ôm cô rời đi.
 
Trong lúc hai người họ rời khỏi, Bạch Hồng Phi ngẩn người, anh cảm thấy thế giới của anh trong nháy mắt trời long đất lở.
 


Trình Dục Ôn thở dài, có lẽ là người ngoài cuộc mới thấy được rõ.
 
Đi tới, đưa tay khoác lên vai anh, vỗ một cái, an ủi nói: “Chúng ta đi thôi, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy…”
 


Bạch Hồng Phi bỗng nhiên đứng thẳng lên, bỏ tay anh ra: “Anh là anh trai của cô ấy, tại sao phải để cô ấy gánh vác?”
 
Vẻ mặt Trình Dục Ôn cũng trong phút chốc thay đổi, đúng vậy, nếu như anh có thể một mình đảm đương mọi thứ thì em gái của anh làm sao phải rơi vào nông nỗi này?
 


“Là tôi vô dụng, Bạch Hồng Phi cậu cũng vô dụng như vậy, không bảo vệ được người mà mình quan tâm.” Nói xong Trình Dục Ôn liền quay đầu bước đi.
 
Anh sợ nếu như cứ ở lại sẽ càng suy sụp.
 


Ngay lúc Tông Khải Phong đem Trình Dục Tú lên xe, Bạch Hồng Phi điên loạn gào thét: “Em từng yêu anh không?””
 
Từng yêu không?
 
Nói không có thì đó là lừa người, cô từng yêu Bạch Hồng Phi, yêu rất sâu đậm.
 


Nhưng mà giờ phút này cô không thể nói như vậy, mà phải tuyệt tình cắt đứt mối quan hệ: “Em chưa bao giờ yêu anh.”
 
Những giọt nước mắt cố nén bấy lâu lúc đã rơi xuống.
 
Tiếng sấm đoàng, đoàng, đoàng trên trời lóe lên.
 


Hai chân của Bạch Hồng Phi mềm nhũn ngã xuống, anh dùng hết sức lực chống đỡ, chỉ vì muốn gặp cô một lần, nhưng mà lần gặp mặt này so với việc giết chết anh còn khó chịu hơn.