Mê Vợ Không Lối Về

Chương 314

 
Trong nhà, bà Bạch vừa đi làm đẹp về. Mặc dù hơi có tuổi, nhưng bà ta chăm sóc mình cực kỳ tốt, trông như đang ở tuổi ba mươi. Khi thấy con trai mình vội vội vàng vàng, bà ta cau mày: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp ta hấp tấp vậy hả?”
 


“Lúc nhà họ Trình gặp khó khăn, Dục Tú đến gặp mẹ, mẹ không giúp đỡ cô ấy phải không?” Bạch Hồng Phi đỏ mắt chất vấn.
 
Bà Bạch ngẩn ra, sau đó không vui nhìn anh ấy: “Con lại đến nhà họ Trình à?”
 


“Con hỏi mẹ có phải hay không!” Bạch Hồng Phi chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ mình như vậy, lần này cũng do anh ấy gấp gáp.
 
Anh ấy không tin mẹ mình là loại người mà Trình Dục Ôn nói.
 


Bà Bạch ngồi trên ghế sofa và ngước nhìn con trai: “Ba con qua đời sớm, một mình mẹ gồng gánh nhà họ Bạch đi đến ngày hôm nay đã khó khăn biết bao? Trong lúc khó khăn này…”
 
“Con đang hỏi mẹ, Dục Tú có đến gặp mẹ hay không!” Bạch Hồng Phi ngắt lời bà ta.
 


“Có!” Bà Bạch cũng tức giận. Một người phụ nữ mà thôi, xem thằng bé gấp thế kìa.
 
“Con có còn là một người đàn ông, còn là con của mẹ hay không? Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Thế mà con lại đến chất vấn mẹ!”
 


Bạch Hồng Phi như bị sét đánh mà đánh im tại chỗ, không thể nào hoàn hồn lại được. Một lúc lâu sau, anh ấy mới hiểu ra: “Mẹ đã cố tình bảo con ra nước ngoài nhập thiết bị phải không?”
 
Bà Bạch không đáp.
 


“Điện thoại con bị rớt xuống nước cũng là mưu kế của mẹ phải không?”
 
“Con ra nước ngoài gặp phải chuyện như thế này cũng do mẹ cho người gây rắc rối, cố tình kéo dài thời gian con trở về phải không?”
 
Bạch Hồng Phi chất vấn từng câu một.
 


Bà Bạch cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, hôm đó sau khi Dục Tú ăn sinh nhật xong và con trở về, mẹ đã nhận được cuộc gọi từ Trình Dục Ôn. Cậu ta nói ba cậu ta đã qua đời, nhà họ Trình chỉ có một mình ông Trình có chút năng lực, ông ấy chết thì nhà họ Trình sẽ ra sao, điều này không ai biết được. Vì vậy mẹ cố tình bắt con ra nước ngoài, để ngăn Dục Tú liên lạc với con, mẹ đã giả vờ vô tình làm rơi điện thoại của con xuống nước và để con dùng điện thoại của mẹ. Khi con đổi sim, mẹ đã lén đổi sim của con thành của mẹ. Sau khi ra nước ngoài, con phát hiện số điện thoại không phải của mình, mẹ nói là lúc ấy đổi nhầm. Cùng lúc đó, mẹ cũng đến nhà họ Trình để thăm ba Trình đã mất, nhưng thật ra là nhân lúc Trình Dục Tú cực kỳ đau buồn, mẹ lấy điện thoại của cô ấy tắt máy và vứt nó đi, để hai đứa không thể liên lạc với nhau.”


 
Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy?” Bạch Hồng Phi dường như không thể nhận ra người mẹ ở trước mặt: “Không phải mẹ rất thích Dục Tú sao?”
 


“Mẹ thích cô ta, là bởi vì cô ta là người của nhà họ Trình, nhưng ông Trình chết rồi, cô ta còn là con gái vàng của nhà họ Trình sao? Quả nhiên không ngoài dự tính của mẹ, ông Trình vừa chết, gia đình họ liên tiếp xảy ra biết bao nhiêu chuyện.”
 


Bà Bạch nắm lấy vai con trai: “Con tỉnh lại đi, con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, phụ nữ, kiểu con thích lại không có sao? Nhà họ Trình lụi bại rồi, Trình Dục Tú còn là cái gì nữa đâu? Cô ta không xứng với con, con nên tìm một người tốt hơn, một cô gái môn đăng hộ đối mới có thể giúp ích được cho con!”


 
Bạch Hồng Phi nhìn mẹ mình, khàn giọng nói: “Nhưng con thích cô ấy, thực sự rất thích, con muốn lấy cô ấy, con muốn cô ấy làm vợ con….”
 
Bộp!
 
Bà Bạch tức giận tát con trai mình một cái, phẫn nộ nói: “Mày có thể khôn ngoan lên một chút được không?”
 


Chỉ là một đứa con gái thôi mà!
 


“Một đứa con gái như nó, sau một đêm kiếm được mấy chục tỷ, mày nói xem nó đã kiếm được bằng cách nào?” Bà Bạch trừng mắt nhìn con trai: “Tao tận mắt nhìn thấy cô ta bước lên một chiếc xe sang trọng, tao dám khẳng định, bây giờ cô ta không còn trong trắng nữa, sao nào, mày còn muốn một đôi dép rách….”


 
“Aaaaa…..”
 
Bạch Hồng Phi không chấp nhận nổi một người mẹ như vậy, không chấp nhận nổi tất cả những điều mà bà ta nói, đẩy bà ta sang một bên rồi lao ra ngoài.
 


Bạch Hồng Phi chạy đến bên bờ sông nơi mà trước đây anh và Trình Dục Tú rất thích đến, nước sông trong vắt chầm chậm trôi.
 
Hai người họ trước đây thường đến đây hẹn hò, Trình Dục Tú thường tựa vào trong lòng anh, tận hưởng cảm giác bình yên chỉ thuộc về họ.