Mê Vợ Không Lối Về

Chương 311

 
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy dồn hết công sức để tìm một người phụ nữ ưu tú.
 
Cô ấy hy vọng rằng sẽ có một người phụ nữ tốt ở bên Tông Khải Phong và chăm sóc, yêu thương anh.
 


Cứ như thế, Trình Dục Tú ở lại biệt thự, Văn Nhàn sắp xếp mọi thứ, bao gồm những thứ nhỏ như đồ dùng hàng ngày, tất cả đều chuẩn bị cho Trình Dục Tú.
 
Trong tuần Văn Nhàn ở lại biệt thự, Tông Khải Phong chưa trở về một lần nào.
 


Trình Dục Tú thì cũng thả lỏng hơn trong không gian không có Văn Nhàn và Tông Khải Phong.
 
Như thường lệ, cô đi dạo trong sân để tiêu hóa thức ăn sau bữa tối, tiện thể giết thời gian. Cô cảm thấy rất nặng nề ngột ngạt khi phải ở trong biệt thự mỗi ngày, việc duy nhất cô có thể làm là đi dạo trong sân.
 


Đây cũng là lúc cô thoải mái nhất.
 
Tối nay cũng như thường ngày, sau khi đi dạo, cô về phòng tắm rửa rồi lên giường đọc sách, đến khoảng mười một giờ đêm thì đi ngủ.
 


Khi cô đặt sách xuống và chuẩn bị ngủ, cô nghe thấy tiếng động ở tầng dưới. Bình thường giờ này sẽ rất yên tĩnh, ngay cả người hầu cũng đã nghỉ ngơi.
 
Trái tim cô nhảy lên, ai sẽ đến vào lúc này chứ?
 


Cô xuống giường, mở cửa phòng và đi ra ngoài nhìn xuống tầng dưới. Người hầu đang dìu Tông Khải Phong, anh mặc áo sơ mi đen, áo khoác vest mắc vẹo vọ trên vai, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng là say rượu. Anh liếc nhìn phòng khách, giọng khàn khàn: “Cô ấy đâu rồi?”
 


Người hầu thành thật trả lời: “Cô chủ đã về nhà mẹ, cô ấy nói là sẽ không trở lại trong thời gian này.”
 
Tông Khải Phong sửng sốt, sau đó mỉm cười.
 
Tuy ở cách xa nhưng Trình Dục Tú vẫn cảm nhận được sự cay đắng trong nụ cười của anh.
 


Cô đi xuống lầu và giúp người hầu đỡ anh nằm xuống ghế sofa: “Đi lấy chăn đi.”
 
“Vâng.” Người hầu đáp.
 
Trình Dục Tú vào phòng bếp pha một ly nước mật ong rồi tới đỡ anh dậy: “Uống chút nước mật ong đi, nó sẽ thoải mái hơn.”
 


Tông Khải Phong chậm rãi ngước mắt lên, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt anh, người nọ có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo, khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ.
 
“Cô là ai?” Anh dường như quên mất đêm đó.
 
Có thể là do say rượu nên ký ức hỗn loạn.
 


Mặt Trình Dục Tú lập tức tái đi, tay cũng run rẩy. Cô không biết trả lời thế nào.
 
Lúc này, người hầu đem chăn tới, Trình Dục Tú đưa ly nước mật ong cho người nọ: “Cô cho anh ấy uống đi.”
 


Người hầu vừa định cầm lấy cái ly, nó đã bị Tông Khải Phong hất đổ, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, tiếng “xoảng” cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
 
“Tôi hỏi một lần nữa, cô, cô là ai?” Tông Khải Phong loạng choạng đứng lên và nhìn chằm chằm vào mặt Trình Dục Tú.
 


“Anh say rồi.” Trình Dục Tú cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Cô nhìn người hầu: “Nơi này giao cho cô.”
 


Trình Dục Tú nói xong thì định rời đi, nhưng lại bị Tông Khải Phong tóm lấy cổ tay và kéo ngã xuống ghế sofa. Vì không đề phòng, cô bị choáng váng, đến khi phản ứng lại mới phát hiện Tông Khải Phong đang nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống.
 


Ánh mắt anh mơ hồ, mùi rượu nồng nặc như mới leo ra khỏi lu rượu phả vào mặt, Trình Dục Tú biết anh đã uống rất nhiều rượu.
 
Giờ đây cũng rất say.
 
Nỗi căng thẳng của cô mới dần ổn định lại: “Tôi là người hầu mới của nhà an, anh đã say…”
 


Trình Dục Tú chưa dứt lời, người đàn ông phía trên đã ngã gục đè xuống.
 
Anh cao và rất nặng, mặt Trình Dục Tú cũng biến sắc.
 
Cô cố hết sức mới có thể “trốn” ra từ dưới người anh.
 
Người hầu đưa chăn qua, Trình Dục Tú cầm lấy đắp lên người Tông Khải Phong.


 
Anh quá nặng, bây giờ còn ngủ say, cô và người hầu hợp sức lại cũng không đỡ lên lầu được, chỉ có thể để anh ngủ trên ghế sofa.