Mê Vợ Không Lối Về

Chương 302

 
Tuy cô có phỏng đoán nhưng khi cô nghe thấy cái tên này, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
 
Dục Tú? Trình Dục Tú?
 
Là cùng một người à?
 
Nếu là cùng một người thì chỗ này che giấu bí mật gì chứ?
 
“Đi theo tôi vào trong, đừng để nó đợi.”
 


Trình Dục Ôn bước vào trong, Lâm Tử Lạp lấy lại thần rồi cũng nhanh chân đuổi theo.”
 
Sàn nhà lát gạch men xanh, mỗi bước đi nhẹ nhàng của Lâm Tử Lạp như giẫm lên bông, làm cho người ta không có cảm giác an toàn. Cô cùng không biết điều gì đang chờ đợi cô ở bên trong.
 


Càng muốn chạm vào thứ cô muốn biết thì càng hồi hộp.
 
Cô không biết thứ đó tốt hay xấu.
 
Khoảng sân mà họ bước vào, dường như xung quanh đều vang vọng lại tiếng bước chân của họ.
 
Từng tiếng từng tiếng, đập vào tâm nhĩ của người khác.
 


Bức tranh màu đỏ được in lên chiếc cửa đang mở, đứng phía trước là một quý bà. Bà đứng quay lưng lại với cửa, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện.
 


Bước vào cửa, Trình Dục Ôn vỗ vào bả vai cô, bảo cô đứng yên ở cửa không được vào. Lâm Tử Lạp hiểu được ý của bà ta, gật gật đầu rồi không tiến vào trong nữa.
 
Trình Dục Ôn bước qua thềm cửa, tiến vào trong phòng.
 


“Anh còn dám đến gặp em?” Âm thanh của người phụ nữ mang theo sự ấm áp và tức giận.
 
Âm thanh vừa phát ra đã làm cho Lâm Tử Lạp run rẩy. Quả nhiên, người phụ nữ này là Dục Tú.
 
Bà ấy buông hai tay xuống, không nhịn được mà nắm chặt tay.
 


Bà ấy rốt cuộc là người như thế nào?
 
Trong đầu xuất hiện hàng trăm ngàn dấu hỏi, nhưng lại không ai có thể trả lời.
 
Trình Dục Ôn đứng phía sau bà ấy, đồng thời nhìn về bảng xếp phía trước, là tên dòng họ nhà họ Trình.
 


“Anh không thể đứng nhìn nhà họ Trình, rồi tay nghề mà kế thừa bao năm nay cứ thế mà biến mất…”
 
“Anh nói linh tinh!” Trình Dục Tú quát, bà xoay người: “Anh có biết không, ban đầu chúng ta chấp thuận…”
 
Khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang đứng ở cửa, bà bỗng dừng lại.
 


Giọng điệu mang theo chút run rẩy: “Cô, sao cô lại ở đây?”
 
Bà quay đầu nhìn Trình Dục Ôn: “Người thừa kế mà anh nói là cô ta?”
 
Khuôn mặt bà trắng bệch, tái mét, bà ta thở gấp, cả thân thể run rẩy, suýt chút nữa là ngã xuống.
 


“Phải.” Trình Dục Ôn như không nhìn thấy sự tức giận của Trình Dục Tú, đắc chí nói: “Bí mật của em không thể nói cho con trai, thì đành nói cho con dâu. Anh đã đưa cho con bé cái vòng ngọc rồi, chẳng lẽ không phải muốn con bé kế thừa tay nghề chế tạo sợi Hương Vân của nhà họ Trình chúng ta sao? Em cũng không muốn sợi Hương Vân của nhà họ Trình biến mất trên thế giới mà đúng không?”


 
Lâm Tử Lạp giơ tay lên, nhìn chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay, đây không phải là của nhà họ Tôn sao?
 
Không phải Trình Dục Tú nói là đó là của bà ngoại bà ấy để lại cho bà ấy sao.
 
Sao bây giờ lại thành của nhà họ Trình?
 


Trình Dục Tú chau mày, ngũ quan tinh xảo ẩn sâu sự hung ác: “Anh có biết nếu làm như vậy sẽ đem đến phiền phức cho con bé không?”
 
“Anh biết nhưng anh không thể nhìn nhà họ Trình cứ như vậy mà biến mất, đến một chút dấu tích cũng không giữ lại.”
 


Trình Dục Ôn không nhường một bước, anh tiến lên một bước, hai tay giữ lấy bả vai của em gái: “Anh già rồi, không sống được lâu nữa, cả đời này cũng chẳng có ước nguyện gì, chỉ là không nhẫn tâm nhìn nhà họ trình chúng ta cứ thế mà rơi xuống, đến một chút dấu tích cũng không còn.”
 


Trình Dục Tú nắm tay thành nắm đấm: “Cho dù như vậy, anh cũng không thể giấu em mà tự mình quyết định như vậy!”
 


Trình Dục Ôn xoay người, quay lưng lại với bà ấy: “Nếu anh nói trước với em, chắc chắn em sẽ không chấp nhận. Trong mắt em làm gì còn có nhà họ Trình nữa, tâm niệm toàn là con trai và chồng.”
 


Càng nói càng tức, sau này thành một vấn đề nghiêm trọng, ông nhìn em gái mình: “Trong mắt em từ lâu đã không còn nà họ Trình nữa, chỉ còn mỗi nhà họ Tông!”