Mê Vợ Không Lối Về

Chương 285

 
Tô Trạm cảm thấy tủi thân vô cùng, không phải cậu ta đang giúp đỡ anh em sao?
 
Cô nhóc này cũng dám chỉ trích hắn à.
 
Hắn kéo ghế ra, đặt mông ngồi bên cạnh Tân Na: “Cô, biết cái gì? Hả, dám chỉ trích tôi?”
 


Hắn cố ý lại gần cô, lúc nói chuyện còn phun cả hơi rượu ra ngoài, đập vào mặt, cô nhíu mày: “Anh đi ra!”
 
“Đi đâu đây? Chỗ này rộng có từng này thôi.” Tô Trạm ghé sát vào cô, miệng càng gần sát mặt cô.
 


Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, rõ ràng là Tô Trạm đang tán người ta, hắn ta không thể làm bóng đèn được, bèn lặng yên không tiếng động đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
 
Tân Na thấy mọi người đều đi cả, cũng muốn đi thì lại bị Tô Trạm giữ chặt.
 
“Đừng đi, uống với tôi…”


 
“Anh bị tâm thần à, thả tôi ra…”
 
Thẩm Bồi Xuyên đóng cửa lại, nói không chừng thằng nhóc này cuối năm có thể kết hôn thật.
 
Kỳ thật, Tân Na không tồi, trẻ tuổi, dáng dấp cũng thanh tú.
 


Lâm Tử Lạp lên lầu, Lâm Huệ Tinh và Lâm Tinh Tuyệt đã ngủ, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cửa kính khép hờ không đóng chặt, cô nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.”
 


Tông Triển Bạch đứng trước bồn rửa tay, ống tay áo vén lên cánh tay, áo sơ mi màu trắng được sơ vin trong quần âu, hai chân thon dài được ống quần bao lấy, phác họa ra đường cong bờ mông và bụng đùi, vai rộng eo hẹp, dáng người hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
 


Lâm Tử Lạp vượt qua cánh tay của hắn, nhìn thấy hắn đang giặt quần áo.
 
Là váy của Lâm Huệ Tinh, lúc ăn cơm bị dính cơm canh lên.
 


Lâm Tử Lạp chưa từng nhìn thấy hắn làm những việc này, chuyện ăn ở của hắn đều có người sắp xếp cho hết, lúc nào lại cần phải động tay làm những việc này?
 
Giờ phút này, hắn lại giặt đồ cho con gái.
 
Cảm giác rất vi diệu.
 


Trong thoáng chốc, cô lại cảm thấy đây chính là cảm giác của nhà.
 
Bình thường mà ấm áp.
 
Dường như cô không hề suy nghĩ, đi tới đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau, khuôn mặt dán lên tấm lưng dày rộng: “Anh là người vô tình hay thâm tình vậy?”
 


Đột nhiên được ôm, thân thể Tông Triển Bạch cứng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên.
 
Tròng mắt hắn nhìn đôi tay cô choàng lấy hông mình, ánh mắt chợt hiện lên ánh sáng vui vẻ, thanh âm lại đè ép xuống không thể hiện ra: “Vì sao lại hỏi vậy?”
 


Lâm Tử Lạp cũng không gạt hắn: “Tôi nghe Tô Trạm nói, Hà Khiếu Ninh vào tù, đời này chỉ sợ không có cơ hội ra, là anh làm.”
 


Nói đến đây, ngữ khí của cô dừng một chút, ấp ủ xem nên nói lời tiếp theo như thế nào: “Nói thế nào cũng từng là người đi theo anh, có thể ra tay được thật cơ đấy.”
 
Tông Triển Bạch như thể không nghe thấy Lâm Tử Lạp nói câu này, chuyên tâm giặt quần áo cho con gái.
 


Không phải là không nghe thấy, chỉ là không muốn giải thích.
 
Hắn đã cho Hà Khiếu Ninh rất nhiều cơ hội, là cô ta hết lần này tới lần khác động chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
 
Lừa gạt, âm mưu quỷ kế, cũng là vì hắn nể tình cô ta đã từng cứu hắn nên mới tin cô ta.
 


Thế nhưng cô ta thì sao?
 
Làm ra chuyện gì kìa?
 
Lâm Tử Lạp cắn môi, đôi môi hồng in dấu răng lõm xuống. Cô hy vọng Tông Triển Bạch giải thích, hắn làm vậy là có nguyên nhân, hắn không phải là người vô tình như thế.
 
“Anh không muốn nói gì với tôi sao?”
 


“Em muốn tôi nói gì?”
 


Tông Triển Bạch quay người, áo sơ mi đã cởi hai nút cổ, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, lúc tắm cho Lâm Huệ Tinh đã làm ướt áo, vải vóc ẩm ướt dán lên da thịt của hắn, lúc hắn cúi xuống, tính xâm lược nồng đậm tỏa ra, Lâm Tử Lạp không khỏi quay đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc của hắn.