Mê Vợ Không Lối Về

Chương 282

 
“Thật xin lỗi.”
 
“Đừng nói câu này mãi thế.” Bạch Dận Ninh khôi phục lại bình tĩnh.
 
Một bên khác, Lâm Tử Lạp mua mấy bộ quần áo để thay giặt rồi mới trở về khách sạn với Tông Triển Bạch.
 


Bởi vì Lâm Tử Lạp muốn đi gặp vị sư phụ biết cách làm vải the hương vân nên tạm thời không về thành phố B, Tông Triển Bạch cũng muốn ở lại để điều tra tung tích của Hà Thụy Trạch.
 
Cho nên bọn họ thống nhất ý kiến, chuẩn bị ở lại thêm vài ngày.
 


Xuống xe, bọn họ vừa đi vào khác sạn thì nhìn thấy người đang chờ họ ở đại sảnh.”
 
Tô Trạm và Tân Na ngồi gần cửa sổ, trên bàn có vài chiếc cốc trống không, xem có vẻ như đã ngồi từ lâu rồi.
 


Tô Trạm mệt mỏi phong trần, nhìn thấy bọn họ tiếng đến thì nhào đến mất cả hình tượng: “Mọi người cuối cùng cũng về rồi, chúng em chờ mãi.”
 
Thẩm Bồi Xuyên ghét bỏ đẩy ra: “Lạc đường à? Sao lâu thế?”
 


Nói là xuất phát từ sớm rồi, theo lý thuyết thì phải đến nơi từ lâu rồi chứ.
 
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ta liếc nhìn về phía Lâm Tử Lạp đi về hướng Tân Na, sao lại lôi cả cô ấy theo vậy?
 
Tên nhóc này làm gì người ta rồi?
 


Tô Trạm đang phiền não, không chú ý tới ánh mắt mập mờ của Thẩm Bồi Xuyên. Lúc đến đã bị bà nội tóm được, cứ phải hỏi lúc nào thì kết hôn, không thì sẽ không thả cho đi.
 
Hắn nói bừa cuối năm nay kết hôn thì mới được thả ra.
 
Cho nên mới đến muộn.
 


Vấn đề chủ yếu là hắn còn chẳng có bạn gái chính thức nào cả.
 
“Đừng nói nữa, còn không phải là do bà nội à.” Xem dáng vẻ khổ não của Tô Trạm, Thẩm Bồi Xuyên biết ngay nguyên nhân.
 


Nhà họ Tô mặc dù không phải là hào môn đại gia gì nhưng cũng coi như là dòng dõi thư hương. Tuy nhiên ba mẹ Tô Trạm đã mất sớm, chỉ còn lại bà nội, bây giờ Tô Trạm cũng là một người đàn ông gần ba mươi rồi, bà nội sốt ruột chuyện hôn sự của hắn cũng là chuyện bình thường.
 


“Lại giục rồi à?” Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai Tô Trạm.
 
“Cũng không phải.”
 


“Kia không phải là có sẵn ư?” Thẩm Bồi Xuyên hạ cằm xuống, cách đó không xa, Tân Na đang ôm Lâm Tử Lạp không buông tay: “Cuối cùng em cũng gặp được chị rồi. Trong khoảng thời gian chị mất tích, em lo lắng lắm, sợ chị gặp nguy hiểm. Chị nói xem, lần này chúng ta về nước, nguy hiểm mà kích thích thật.”
 


“Thôi, đừng lo lắng, không phải chị không sao rồi à?” Lâm Tử Lạp vỗ vai cô.
 
Tô Trạm nhìn về phía Tân Na, nhếch miệng: “Cô bé này không tồi, nhưng mà khó thông đồng đấy.”
 
“Thủ đoạn của cậu còn không thu phục được con gái à?” Thẩm Bồi Xuyên trêu ghẹo.
 


Tô Trạm trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Em là người không có nhân phẩm thế à?”
 
“Ha ha.” Thẩm Bồi Xuyên cười một tiếng, nghĩ thầm lúc này lại là người tốt nhỉ, trước đó ai là người ngày nào cũng thay phụ nữ như thay quần áo thế.
 


Nhưng mà Thẩm Bồi Xuyên biết, cậu ta đều là chơi đùa, không hề nghiêm túc.
 
“Đúng rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cổ hắn, kéo qua một bên thì thầm: “Anh phát hiện Cảnh Hạo và…”
 


“Ba, bọn họ đang nói gì vậy?” Lâm Huệ Tinh ghé vào vai Tông Triển Bạch đang đứng nhìn hai người đứng bên cửa sổ xì xào bàn tán cách đó không xa.
 
“Mặc kệ họ.” Tông Triển Bạch ôm cô bé lên lầu.
 


Lâm Tử Lạp đi giúp Tân Na kéo vali: “Đường xá xa xôi, chắc là mệt rồi, đi lên nghỉ ngơi một chút.”
 
“Vâng.” Tân Na không cho Lâm Tử Lạp kéo vali giúp mình: “Để em tự kéo là được.” Cô đưa tay sờ đầu Lâm Tinh Tuyệt: “Tiểu Hi.”
 


“Dì Tần, tại sao dì lại đi cùng chú kia thế?” Lâm Tinh Tuyệt nhất thời nhìn thấy ánh mắt Tô Trạm đang nhìn Tân Na.