Mê Vợ Không Lối Về

Chương 278

 
Cử động của cô khiến Tông Triển Bạch vẫn luôn trầm mặt lại khẽ nhếch đuôi lông mày, khóe môi cũng nhếch lên theo.
 


“Anh tới đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm Bạch tổng để nói cho rõ ràng đây.” Tông Triển Bạch nắm bả vai Lâm Tử Lạp, đi vào trong cửa tiệm hỗn độn. Thẩm Bồi Xuyên gọi người dọn dẹp ghế sofa, Tông Triển Bạch bảo Lâm Tử Lạp ngồi xuống.
 


Trên chân cô có vết thương, đứng mãi thì vết thương sẽ hồi phục chậm.
 
Nữ nhân viên phục vụ trợn tròn mắt, chuyện gì xảy ra vậy?
 
Tại sao người này không sợ cả Bạch tổng? Khí thế trông có vẻ còn mạnh hơn hắn?!
 


Bạch Dận Ninh Bạch thành chính là người có quyền thế nhất, người này là ai?
 
Còn có cô gái này là ai?
 
Ngay cả Bạch tổng cũng quan tâm cô ta?
 


Cô nhân viên lo lắng nắm lấy tay Diêu Thanh Thanh, dùng lực trong vô thức. Cánh tay Diêu Thanh Thanh bị túm đau, cô nhíu mày nhìn về phía em họ: “Là bọn họ gây sự, em sợ cái gì?”
 


Cô nhân viên vô cùng hoảng hốt, cô ta lúc nào cũng ỷ lại vào quan hệ của Diêu Thanh Thanh và Bạch Dận Ninh, ngang ngược phách lối trong cả trung tâm thương mại này, mỗi lần đều không ai có thể phản bác cô ta.
 
Lần này, cô ta cảm giác được mình vấp phải đá rồi.
 


Ngày thường đều là cô ta bắt nạt người khác, bắt nạt thành thói rồi, bỗng nhiên lại có người khiến Bạch Dận Ninh đều phải nhượng bộ vài phần, sao cô ta có thể không hoảng hốt được?
 
“Chị, chị họ, đây là ai vậy?”
 
“Chị không biết.” Diêu Thanh Thanh cũng chưa từng gặp.
 


Nhưng xem ra không phải là nhân vật đơn giản.
 
Lần này cô nhân viên càng không biết ngọn nguồn, nhân vật này ngay cả Diêu Thanh Thanh cũng không biết.
 


Cao Nguyên đẩy Bạch Dận Ninh vào trong tiệm, trên mặt đất hỗn loạn vô cùng, dường như không có chỗ nào để đặt chân. Hắn tùy ý nhìn lướt qua trong tiệm, ánh mắt chuyển về phía Tông Triển Bạch cười hỏi: “Là phục vụ không chu đáo sao?”
 


Tông Triển Bạch nhếch mép, không nhẹ không nặng quẳng lại một câu: “Địa bàn của Bạch tổng, đương nhiên không có ai dám gây sự, nhưng mà…” Hắn nháy mắt ra dấu cho Thẩm Bồi Xuyên: “Bạch tổng xem hết đi rồi chúng ta lại nói.”
 


Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý, gọi người lấy laptop từ trên xe xuống đặt lên bàn quầy lễ tân, cắm USB, vừa mở USB vừa nói: “Video này là tôi lấy được từ camera giám sát trong tiệm, xảy ra chuyện gì, chúng ta xem là biết.”
 
Cô nhân viên trợn tròn mắt, sao cô ta có thể quên trong tiệm gắn camera giám sát nhỉ?
 


Nội dung bên trong…
 
Không thể, cô ta không thể để cho Diêu Thanh Thanh nhìn thấy chuyện cô ta làm ở trong tiệm được, không thì chuyện của cô ta se bại lộ mất. Cô ta xông lên muốn hủy máy tính, cướp USB, Thẩm Bồi Xuyên đã sớm biết cô ta sẽ thẹn quá hóa giận nên đã có phòng bị từ trước.
 


Cô ta xông lên thì bị người ngăn lại.
 
Rất nhanh, hình ảnh hiển thị rõ ràng.
 
Vừa nãy Thẩm Bồi Xuyên nói thầm bên tai Tông Triển Bạch chính là nói cho hắn biết mình đã lấy được video ở trong tiệm, còn phát hiện một vài chuyện khác.
 


Hình ảnh không chỉ từ lúc Lâm Tử Lạp bước vào cửa hàng, mà là cô nhân viên thừa dịp Diêu Thanh Thanh không có ở đây, lấy tiền khách hàng mua quần áo đút vào trong túi mình, thường xuyên mở miệng uy hϊế͙p͙ khách đến mua hàng, chỉ cần thử thì nhất định phải mua, không mua thì lôi Bạch Dận Ninh ra uy hϊế͙p͙ họ.


 
Bạch thành, cái tên Bạch Dận Ninh không ai là không biết.
 
Rất nhiều người đương nhiên là không muốn dây dưa.
 
Lấy tiền giải quyết cho xong.