Là hắn, hắn cũng tức giận.
Bất kì người đàn ông nào cũng không thể nhịn được khi người phụ nữ của mình bị gọi là “gái”.
Lâm Tử Lạp muốn nói mấy lời khuyên răn, như thế này cũng không tốt lắm, nhưng Lâm Tinh Tuyệt kéo kéo tay cô, không cho cô lên tiếng.
“Gieo nhân nào gặt quả đấy, loại người này, chúng ta không dạy dỗ, sau này cũng sẽ có người khác, nói không chừng còn nặng hơn, cô ta không hiểu đạo làm người, chúng ta đành dạy cô ta vậy.”
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn con trai, tay xoa xoa đầu cậu nhóc: “Đúng là con trai tôi.”
Lâm Tinh Tuyệt lui lại, trốn khỏi bàn tay của hắn, Tông Triển Bạch cũng không tức giận, nói với con trai: “Chúng ta không ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác, có những chuyện có thể nhịn, nhưng cũng có những chuyện không thể, đối với những người hết lần này đến lần khác khiêu khích chúng ta, không cần phải nương tay.”
“Nó còn nhỏ…”
“Nó là con trai tôi.” Tông Triển Bạch ngắt lời Lâm Tử Lạp, “Xã hội này rất tàn khốc, mạnh được yếu thua.”
Sau này hắn muốn giao cả công ty cho con, nếu không có can đảm, miếng ăn trong miệng cũng bị người khác cướp đến cả cặn cũng không còn.
Lúc hắn mới tốt nghiệp đại học tiếp quản công ty, bao nhiêu người không phục hắn, còn ngáng chân hắn?
Không có chút thủ đoạn, làm sao đứng vững được ở công ty.
Hắn ôm lấy đầu của Lâm Tinh Tuyệt, để nó nhìn thấy, rồi hỏi “Sợ không?”
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, nhìn những người đàn ông cao lớn kia, giống như “xã hội đen”, đập phá loạn xạ trong cửa tiệm, đúng là có chút e sợ. Đọc nội dung chuẩn tại truyen.one nhé cả nhà! vô truyen.one nằm ngay mặt tiền.
“Con nói con là nam tử hán, con thế này làm sao mà bảo vệ cho mami được?”
“Con không nói là con sợ!” Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu, tỏ vẻ bản thân không sợ hãi.
Đúng lúc này, người chị họ của nhân viên phục vụ đến cửa tiệm.
Toàn bộ đồ đạc trong cửa tiệm đều bị đập phá, đến ngay cả trần nhà treo đèn chùm cũng thủng một lỗ lớn.
“Chị họ, chị họ, chị đến rồi.” Nhân viên phục vụ chui từ xó xỉnh nào đó chạy ra, vừa khóc vừa gào: “Chị xem đi, những người này, họ đập phá cửa hàng của chúng ta.”
Người phụ nữ này rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, nhân viên phục vụ kia gọi cô ta là chị họ, nhưng trông cô còn trẻ hơn nhân viên kia nhiều, cô ta nghiêm túc “Tại sao lại như thế này?”
“Cô ta mua quần áo không trả tiền, liền tìm người đến đập phá cửa tiệm chúng ta, chị họ, chị nhất định không được bỏ qua cho bọn họ!” Nhân viên phục vụ vừa khóc, vừa chỉ tay vào Lâm Tử Lạp tố cáo.
Lúc này, người phụ nữ quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lạp.”