Tông Triển Bạch mặc kệ sự phản kháng của Lâm Tử Lạp, mạnh mẽ xoay người cô lại, nhìn vào mặt cô “Nói cho tôi biết, em sao vậy?”
Lâm Tử Lạp giả vờ bình tĩnh “Tôi chỉ buồn ngủ thôi.”
Tông Triển Bạch bóp nhẹ cằm của cô, nâng lên, để cô nhìn thấy mình “Em ghen à?”
“Không có.” Cô lập tức phủ nhận.
Chỉ là cô cảm thấy thua thiệt, cô trao cho hắn những gì trân quý nhất, còn hắn thì không.
Không phải là ghen.
Cô kiên quyết không thừa nhận.
“Vậy sao em lại giận dỗi?” Ánh mắt hắn sáng lên, lấy tay vân vê đôi môi hồng của cô, cánh môi vô cùng mềm mại, ngón tay hắn đặt ở giữa môi, ẩm ẩm, rất thoải mái.
“Tôi không có.” Cô nhất định không chịu thừa nhận bản thân đang không vui, có chút ghen tuông.
Hắn cười: “Được rồi, không có…”
Vừa dứt lời, Tông Triển Bạch tiến tới, bờ môi hắn phủ kín môi cô, Lâm Tử Lạp khẽ động, lại bị hắn uy hϊế͙p͙: “Nếu em muốn con thấy thì cứ động đậy.”
Lo lắng đến hai đứa trẻ, hành động phản kháng của Lâm Tử Lạp dừng lại, đôi mắt ấm ức đỏ hoe.
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô, trong lúc mập mờ, hắn nói “Tôi chưa từng ngủ với người phụ nữ khác, chỉ có em.”
Cả đời này, hắn chỉ muốn một người phụ nữ này.
Không cần gì khác.
“Thế còn Hà Thuỵ Lâm?” Chính mắt cô chứng kiến hắn đối với cô ta rất tốt.
Còn qua đêm ở biệt thự nữa.
Nói hai người chưa ngủ với nhau, cô không tin.
Đừng nói là Lâm Tử Lạp không tin, đến chính Tông Triển Bạch cũng không thể tin.
“Trước đây anh cứ nghĩ mình không bình thường.” Không phải là không có hứng thú với Hà Thuỵ Lâm, mà là không có hứng thú với bất kì phụ nữ nào.
Hắn không có chút nhu cầu nào về dục vọng.
Ngày trước hắn đối tốt với Hà Thuỵ Lâm bởi vì cô ta nói rằng cô ta chính là người phụ nữ đêm đó.
Một người phụ nữ dâng hiến cho hắn thứ trân quý nhất, hắn nên chịu trách nhiệm.
Không phải yêu, càng không phải là thích, chỉ là trách nhiệm.
“Ưm… mẹ…” Lâm Huệ Tinh như gặp ác mộng, hai tay qươ quơ loạn xạ.
Lâm Tử Lạp liền vội vàng xoay người lại ôm lấy con gái “Mẹ đây.”
Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng con gái, “Ngoan, mẹ đây rồi.”
Lâm Huệ Tinh giơ bàn tay nhỏ bé lên, sờ vào ngực cô, như thể chắc chắn xem có phải là mẹ không, rồi mới yên tâm đi ngủ.
Lâm Tử Lạp ôm con gái, rồi đắp chăn cho con trai, nói với người sau lưng: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Tông Triển Bạch: “…”
Hắn cũng vòng qua, ôm lấy cô.
Cả đêm đó Tông Triển Bạch ngủ cũng không ngon lắm, mãi gần nửa đêm mới ngủ được.
Lâm Tinh Tuyệt cả đêm không mơ, ngủ ngon nhất, sáng ra, cậu bé là người thức dậy đầu tiên, nhìn thấy Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp ngủ, lông mày nhíu lại, ngồi trên giường thở phì phò.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cậu bé nắm lấy cánh tay của Tông Triển Bạch, chui vào giữa, tách hai người họ ra.