Mê Vợ Không Lối Về

Chương 269

 
Lâm Tử Lạp sợ bọn chúng ngủ không ngon, liền tắt đèn đi, chỉ còn lại duy nhất một ngòn đèn ánh sáng nhẹ nhàng nơi đầu giường.
 
Tông Triển Bạch đóng cửa phòng đi tới, đứng ở bên giường.
 


Lâm Tử Lạp tựa ở đầu giường, một nửa cơ thể đang ngồi, đầu của hai đứa nhỏ đè nặng lên cánh tay của cô, Lâm Huệ Tinh ở bên trong, bàn tay nhỏ bé vuốt ngực của cô.
 
Đây là thói quen của Lâm Huệ Tinh.
 


Hắn khom người vén một góc chăn lên, lộ ra hai chân của Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp ngủ không sâu, bỗng nhiên thấy mát lạnh, cô theo bản năng rụt chân lại, sau đó mới chậm rãi mở mắt, thấy Tông Triển Bạch đứng ở đầu giường, cô thử ngồi dậy, thế nhưng cánh tay bị hai đứa nhỏ đè nặng, cô không dám động đậy, lại khiến bọn chúng thức giấc, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh làm gì?”


 
“Chân của em bị thương chỗ nào, tôi xem một chút.” Hắn vươn tay túm lấy chân của cô.
 
Lâm Tử Lạp lại rụt vào trong một chút, cắn môi: “Tôi khỏe rồi.”
 
Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn cô một lúc lâu: “Tôi muốn nghe nói thật.”
 


Lâm Tử Lạp không nói nữa, người này, cô không lay chuyển được hắn.
 
Tông Triển Bạch ngồi ở bên giường, đem chân của cô đặt lên đùi, hỏi: “Bên nào?”
 
“Bên phải.”
 
Hắn đụng vào một chút liền thấy ngứa ngáy, nơi trái tim cũng giống như bị cái gì vuốt nhẹ.
 


Một tay cô bám thật chặt vào mép giường.
 
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện ra lòng bàn chân của cô có vết thương, mắt cá chân còn hơi đỏ: “Tại sao lại như thế này?”
 
“Lúc chạy trốn, không cẩn thận bị ngã.” Lâm Tử Lạp thành khẩn.
 


“Còn đau không?”
 
Lâm Tử Lạp lắc đầu.
 
Tông Triển Bạch buông chân của cô ra, đi đến phòng tắm thấm ướt một cái khăn lông bằng nước nóng, sau đấy đắp ở mắt cá chân của cô.
 


Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt, xông vào máu, cả người hình như cũng ấm lên, bàn tay để ở mép giường của cô siết chặt.
 
Tông Triển Bạch lại ngồi vào bên mép giường, cầm chân của cô nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.
 


Hắn làm như vô tình hỏi: “Họ Bạch kia, em thân với hắn lắm sao?”
 
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không thân.”
 
“Không thân mà em đồng ý ra ngoài với hắn?”
 
Tông Triển Bạch không thừa nhận mình không vui.
 
Lâm Tử Lạp cầm bộ lễ phục mình cởi ra: “Anh xem.”
 


Tông Triển Bạch không biết mấy thứ này, đưa cho hắn xem, hắn cũng không nhìn ra được cái gì.
 


“Chất vải này là the hương vân, hiện tại trên thành phố đã không còn mua được, thế nhưng hắn ta quen vị sư phụ làm ra loại vải này, tôi muốn mời vị sư phụ này về.” Nói đến quần áo vải vóc và chuyện thiết kế, trên mặt cô luôn luôn lóe sáng.
 


“Loại vải này mềm mại cực kỳ, sẽ không nhăn, rất xuông, thích hợp với quần áo mùa hè.”
 
Nói tới những chuyện liên quan đến lĩnh vực của mình, cô luôn luôn có thể chậm rãi mà nói.
 
Tông Triển Bạch lẳng lặng nhìn cô, cô như vậy rất quyến rũ.
 


“Cho nên tôi nhất định phải mời được người ta, cho dù không mời được, tôi có thể học cũng được.”
 
“Nếu đã gần như thất truyền, kỹ thuật nhất định rất phức tạp, không dễ học.” Nếu như đơn giản, sớm đã có người học.
 


Lâm Tử Lạp bối rối: “Đúng vậy, quốc gia của chúng ta có rất nhiều nghệ thuật thủ công đều thất truyền.” Thế nhưng cô quá nhỏ bé, không thể ngăn cản những chuyện này, cô sốc lại tinh thần: “Khổ mấy tôi cũng không sợ, đây là sự nghiệp của tôi.”