Mê Vợ Không Lối Về

Chương 258

 
Mắt cô mù rồi sao?
 
Nhìn trúng tên què đó?
 
Lâm Tử Lạp sững người một lát, mới phản ứng được tên què trong lời anh nói là chỉ Bạch Dận Ninh, Lâm Tử Lạp từ trước đến nay chưa từng thấy anh ‘Khắt khe’ như vậy, vô tình muốn cười.
 


“Chuyện rất phức tạp, một hai câu em cũng không nói rõ ràng được…”
 
Tông Triển Bạch nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, kéo lại gần hôn lên, dùng sức rất mạnh, bá đạo giữ chặt gáy của cô để cô thuận theo anh, nuốt trọn lời cô vẫn chưa nói xong.
 


Anh bây giờ không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người đàn ông kia.
 
Nghĩ đến cô cùng Bạch Dận Ninh thân thiết, hành động của anh ngày càng mạnh mẽ, mang theo sự chiếm đoạt ùn ùn kéo đến.
 


Lâm Tử Lạp mở to đôi mắt, sắc mặt đỏ bừng, muốn đẩy anh ra, cô sắp bị ngộp chết đến nơi rồi.
 
Nhưng anh hoàn toàn không có ý định buông lỏng, dương như muốn đen cô ăn hết vào trong bụng mới chịu.
 


“Ưm ưm—” Không biết phải làm sao, Lâm Tử Lạp ngậm lấy môi dưới của anh, cắn một cái, Tông Triển Bạch bị đau nhất thời buông lỏng, lại tiến lên tập kích.
 
Trong lúc miệng anh tràn ngập một dòng máu tanh.
 
“Em không muốn hôn anh à?” Trong lúc mơ hồ, Tông Triển Bạch hỏi.
 


Lâm Tử Lạp muốn nói không phải, là anh hôn quá bá đạo, cô sắp bị tắc thở chết luôn rồi, nhưng mà lời vừa lên đến cổ hỏng nhưng cô lại không khống chế được âm tiết: “Ưm—-”
 
Vô cùng quyến rũ rên rỉ.
 
Nhưng trong tai Tông Triển Bạch lại nghe thành thừa nhận.
 


Anh nghiêm khắc trừng phạt dường như cắn vào đầu lưỡi cô, mùi máu tanh trong miệng xộc lên rất nồng nặc, không phân biệt được là của anh hay là của cô nữa.
 
Anh ngậm lấy đầu lưỡi của cô, hương vị nước bọt ngọt ngào của cô, máu của cô, toàn bộ đều bị anh nuốt xuống dưới cổ họng.


 
Cảnh tượng dây dưa triền miên.
 
Lâm Tử Lạp cảm thấy đau, uất ức, cô chịu đựng đau khổ. Tại sao vừa nhìn thấy cô liền muốn đối xử như vậy với cô?
 
Tại sao?
 
Cô không có trái tim ư?
 


“Tông Triển Bạch, anh coi em là tường đồng vách sắt à, dù đâm như thế nào cũng sẽ không cảm thấy đau sao?”
 
Anh nghe được những lời nghẹn ngào của cô, chậm rãi rời khỏi môi cô.
 
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, môi cô đã bị giày vò vừa đỏ vừa sưng.
 


Mắt anh tràn ngập một tầng hơi nước, nâng cằm cô lên: “Em đau? Em cũng biết đau? Em có biết những tháng ngày không gặp em, anh lo lắng biết nhường nào, nhớ em đến nhường nào không?”
 


“Mỗi lần Tiểu Nhụy hỏi tới em, biết anh lừa con bé như thế nào không? Anh nói em đang chơi trò trốn tìm với con bé, bọn anh phải đi tìm em, nhưng em đang làm cái gì?” Lúc nói chuyện ánh mắt anh từ trên mặt mặt từng chút một nhìn xuống quan sát cô, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh: “Em đang cùng đàn ông khác ân ái thân thiết, em đau ư?”


 
“Em không có!” Lâm Tử Lạp lập tức phủ nhận, cô chưa từng làm chuyện đó cô sẽ không thừa nhận.
 
“Em như vậy là bất đắc dĩ thôi!” Cô khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Hà Thụy Trạch trốn ra ngoài, không phải Bạch Dận Ninh, cô không biết bản thân có thể sống sót hay không.
 


“Em sống chết trong gang tấc, anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ em, hoài nghi em? Dựa vào cái gì?” Cho dù cô chưa từng chớp mắt nhưng nước mắt vẫn từ trong hốc mắt lăn xuống.
 


“Tiểu Nhụy, Tiểu Hi, là em…” Cô che ngực: “Là em dùng mạng sống để đổi lấy, em không nhớ ư? Em không lo lắng ư? Hai đứa nhỏ lớn như vậy, từ trước đến nay chưa từng rời xa chúng nửa bước, em dành hết tâm tư, sức lực chăm sóc tụi nhỏ, bởi vì chúng nó là con của em, là ruột thịt của em, những ngày không được gặp tụi nhỏ, em lúc nào cũng rất lo lắng, con em có được ăn no mặc ấm hay không, có phải không có ai chăm sóc hay không, có phải chết rồi hay không, sẽ không bao giờ gặp được lũ trẻ nữa.”


 
Tông Triển Bạch nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, hôn lên trán cô, tóc cô, đau lòng không nói lời nào.
 
“Xin lỗi…” Anh dùng sức hôn lên mắt cô, hôn lên khóe mắt còn vướng giọt lệ của cô.