Mê Vợ Không Lối Về

Chương 253

 
Sắc mặt Bạch Dận Ninh không thay đổi, vẫn như cũ cười: “Con rùa với con thỏ so tài chạy, tại sao rùa luôn thắng nhỉ, tôi cảm thấy tôi thấy có thể chính là do sự nổ lực của con rùa kia, tôi đến muộn, theo lý tự phạt ba ly.”
 
Anh một lời nhưng hai nghĩa, tuy chân anh không khỏe, nhưng anh thành công.
 


Người cố gắng chăm chỉ, bất kể là thân phận gì, chỉ cần anh thành công thì coi như anh thắng.
 
Con còn lại, “Thỏ” trời sinh có điều kiện hơn hẳn, nếu như nó tự kiêu ngạo thái quá vào bản thân mà không cố gắng, vậy kết cục cuối cùng sẽ như thế nào đây?
 


Nói xong anh đem ly thứ ba uống cạn, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lấy một cái.
 
Thị trưởng mặc một bộ Trung Sơn màu đen, một gương mặt đầy những nếp nhăn vết tích của năm tháng từng trải, ông phát ra tiếng cười lanh lảnh, bởi vì Bạch Dận Ninh vừa đến muộn mà không vui, quét sạch mọi thứ.
 


Ông tán thưởng trí tuệ tuệ của Bạch Dận Ninh.
 
Ánh mắt lơ đáng lướt qua người Lâm Tử Lạp đứng phía sau anh, sắc mặt bỗng ngừng lại một lát, sau đó nhìn Bạch Dận Ninh: “Vị này, bạn gái của anh à?”
 


Vợ sắp cưới của của Bạch Dận Ninh mọi người đều biết, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào, nếu anh không phải bị thọt thì ông cũng muốn gả con gái ông cho anh.”
 
Nói thật, ngoại trừ việc anh tàn tật ra, bất luận là năng lực hay nhan sắc đều vô cùng xuất sắc.
 


Hôm nay bên cạnh có nhiều người đẹp, anh vốn cho là ‘người phụ nữ’ của anh.
 
Dù sao hôm nay cũng là tiệc gặp mặt hàng năm của Bạch thị, anh có thể dẫn cô xuất hiện trước mặt toàn bộ công nhân của công ty, có thể thấy anh rất coi trọng người phụ nữ này.
 


Hơn nữa, chân của Bạch Dận Ninh không được tốt, không phải vấn đề sinh lý có vấn đề, anh là đàn ông bình thường, cũng cần có đàn bà.
 
Bạch Dận Ninh quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Bạn…”
 
“Tôi.”
 


Lời của Bạch Dận Ninh vẫn chư nói ra khỏi miệng thì đã bị Lâm Tử Lạp cắt ngang.
 
Cô không hề muốn có dây dưa gì với anh.
 


Nhưng cô cũng không muốn ở trước mặt người ngoài làm cho Bạch Dận Ninh bị bẽ mặt, vỗ một cái vào vai Bạch Dận Ninh, để cho quan hệ giữa hai người họ nhìn có vẻ giống với bạn bè rất thân thiết: “Anh ấy nói anh ấy không có bạn gái, nên miễn cưỡng kéo tôi đến cho vui thôi, cũng chẳng còn cách nào, làm bạn thân tôi không thể không tới.”


 
Thị trưởng lại một lần nữa cười sang sảng ra tiếng: “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Bạch nhất quyết độc thân, hôm nay có nơi chốn trở về, hóa ra là tôi hiểu lầm rồi.”
 
Bạch Dận Ninh cười xã giao, không dấu vết nhìn Lâm Tử Lạp một cái.
 


Lâm Tử Lạp giả vờ không nhìn thấy, mặc dù cô đồng ý đến cùng anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để anh nắm giữ cục diện, quyền chủ động nhất định phải nằm trong tay cô.
 
Hai người lại hỏi han vài câu, Thị trưởng bảo thư ký đưa văn kiện cho Bạch Dận Ninh.
 


Bạch Dận Ninh nhận lấy, là lần trước anh xin giấy phê chuẩn đất đai, anh muốn xây dựng công xưởng ở ngoài thành phố Bạch, vị trí anh chọn là thành phố trực quản của Bạch thành, cho nên anh xin giấy chuyển giao.
 


Thị trưởng dĩ nhiên hi vọng anh có thể xây dựng công xưởng ở địa bàn của ông, không những có thể kéo cả nên kinh tế của thành phố, cũng có thể giữ lại người từ bên ngoài đến, có công xưởng đương nhiên sẽ cần công nhân, một thành phố kinh tế tăng trưởng, đều là do các xí nghiệp bản địa mang đến.


 
Ông thân là Thị trưởng, vì tương lai của thành phố, trách nhiệm trên vai ông rất nặng, đương nhiên ông cũng không muốn bỏ qua một nhân tài.
 
Bên ngoài quán rượu.
 


Từ bên ngoài lái đến hai chiếc xe việt dã màu đen, Thẩm Bồi Xuyên xuống xe, nhìn thấy biển số chiếc xe đỗ cạnh bồn hoa, là chiếc xe có biển là năm số không, đi vào trong quán rượu nhìn một cái: “Chỗ này của Bạch thị cũng là có chút thực lực đó.”
 


Có thể dùng biển số xe này, đều không phải là nhân vật tầm thường, ít nhất cũng phải cấp bậc Thị trưởng.
 
Tông Triển Bạch mặc bộ tây trang màu đen, bởi vì ngồi trong xe quá lâu, vạt áo có nếp nhăn, anh và Thẩm Bồi Xuyên đi tìm manh mối, nhưng chưa từng gặp Lâm Tử Lạp.
 


Đến thành phố Bạch được mấy hôm nhưng dường như không thu hoạch được gì.
 
Trong đáy mắt anh là chiếc giày, vẫn mãi không tìm thấy người, anh lo lắng, sợ Hà Thụy Trạch đã đem cô dời đi.
 


“Chúng ta vào thang máy đi.” Thẩm Bồi Xuyên đề nghị, bởi vì nếu đi bằng thang máy sẽ không cần vào phòng khách, thang máy được thiết kế ở trong sảnh.
 
Nếu đi thang máy bọn họ có thể từ bên ngoài đi lên.